Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

Chương 92

Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ

Lão gia tử thấy chiếc vòng ngọc châu này thì ngây ngẩn, ông là người hiểu về ngọc, nhìn thoáng một lần đã biết được giá trị xa xỉ của chiếc vòng ngọc châu này. Huống chi Quý Phong không thể vô duyên vô cớ tặng chiếc vòng ngọc châu này cho ông, trừ khi, đây không phải là ngọc bình thường.

Lại nhớ đến chuyện Lâm Gia Vân định làm với mình, tác dụng chiếc vòng ngọc châu này không cần nói cũng biết.

Thứ này quý giá hơn nhiều so với món quà ông tặng, Lâm lão gia tử lắc đầu định từ chối.

Chuyện Lâm gia lần này vốn là ông gây thêm phiền toái cho cậu, lại còn khiến cậu phải lấy ra thứ quý trọng như vậy, Lâm lão gia tử nhận thì hổ thẹn.

Quý Phong dường như đã nhận ra suy nghĩ của ông, trước khi ông kịp lên tiếng, cậu nói: "Chỉ là vòng hộ thân bình thường, lão tiên sinh và cháu cũng coi như có duyên, huống chi,lần trước lão tiên sinh cũng trả cháu không ít thù lao, thứ này xem như quà tặng kèm. Nếu lão tiên sinh từ chối, vậy chiếc đồng hồ này cháu cũng không tiện nhận, bởi vì không công không nhận lộc."

Lúc trước Quý Phong luyện chế pháp khí ngọc hộ thân đã định tặng cho Lâm lão gia tử.

Tuy cậu và Lâm lão gia tử chỉ gặp vài lần, cậu cũng chưa suy nghĩ kỹ có muốn nhận thân với Lâm lão gia tử hay không, nhưng Lâm lão gia tử là ông ngoại của cậu, cậu cũng muốn Lâm lão gia tử an khang trường thọ.

Cho dù là vì làm tròn tấm lòng hiếu thảo thay người mẹ ruột mà cậu mới chỉ gặp một lần khi ra đời.

Lâm lão gia tử nhìn vòng ngọc châu được đưa tới trước mặt, vành mắt có hơi nóng, đối lập với đứa trẻ trước mặt ông chỉ có duyên gặp vài lần này, đứa cháu Lâm Gia Vân nuôi từ nhỏ đến lớn kia của ông, thậm chí trước kia còn định bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, hoàn toàn không thể so sánh được.

Dù ngay từ đầu Lâm quản gia không biết năng lực của Quý Phong, nhưng từ lần trước Quý tiên sinh tới thăm một chuyến, thân thể Lâm lão gia tử không chỉ khá lên mà thậm chí còn tốt hơn ngày trước. Ông tức khắc hiểu được mức độ trân quý của thứ này, ông khuyên nhủ: "Lão gia, nhận lấy đi, dù sao đây cũng là tấm lòng của Quý tiên sinh."

Bọn họ có thể đền đáp lại Quý tiên sinh bằng cách khác, nhưng thứ này hiện tại rất quan trọng.

Lâm gia gia đại nghiệp đại, những năm gần đây lão gia tử chưa bao giờ từng hoài nghi, tuy Lâm đại thiếu gia đã bị nhốt lại nhưng bên nhà con Cả còn chưa biết, lỡ vì ích lợi mà tranh giành đến cá chết lưới rách mà làm ra chuyện gì không tốt, có vòng ngọc hộ thân này ít nhất cũng an tâm hơn.

Lâm lão gia tử cuối cùng nhận lấy, ấn tượng với Quý Phong càng tốt thêm.

Khi chia tay, Lâm lão gia tử liên tục mời Quý Phong gặp nhau ngày nào lại đó, cũng không biết ông bị làm sao, dạo gần đây càng thêm nhớ tới đứa con gái không có phúc khí của ông, có lẽ là vì lớn tuổi, luôn nhớ tới hình ảnh khi cô còn nhỏ tựa vào đầu gối ông, ông kể chuyện xưa cho cô.

Trước kia luôn cảm thấy con gái mong manh khó chiều một chút, Lâm gia nuôi được, kỳ thật nếu ngày trước tính tình ông có thể tốt hơn chút, có thể không cứng rắn mà bắt cô chia tay Thịnh Chiêu, hoặc là, nếu tính cô không giống ông, cố chấp như vậy, hai cha con bọn họ êm đẹp ngồi xuống nói chuyện, có phải...... mọi chuyện sẽ khác đi không?

Có lẽ, ông không có duyên nhìn thấy cháu ngoại có thể quây quần bên gối.

Lâm lão gia tử cứ mãi nhìn Quý Phong rời đi, đứng trước cửa sổ, vành mắt có chút đỏ, hai bên tóc mai ông đã bạc trắng, ông đã không còn bao nhiêu ngày lành để sống, nghĩ đến dáng vẻ Quý Phong ấm áp cười với ông trước khi rời đi, mũi ông có chút chua xót, không nhịn được lẩm bẩm: "Nếu đứa bé kia còn sống, có phải cũng lớn lên tốt đẹp như vậy, tính cách cũng khiến người ta cảm thấy muốn bảo vệ ở bên người giống đứa trẻ Quý Phong này hay không......"

Lâm quản gia nghe thấy ông lẩm bẩm, nghĩ đến chuyện Quý tiên sinh làm vì lão gia tử, tuy nói là giao dịch, hai bên đã trao đổi thỏa thuận xong, nhưng người có thể làm nhiều việc đến mức này vì khách hàng của mình cũng không nhiều lắm.

Hơn nữa nghĩ đến số tiền Quý tiên sinh đã quyên góp, có thể thấy đối phương cũng không để ý những vật ngoài thân này, thật sự là thế ngoại cao nhân tấm lòng rộng lượng.

Lâm quản gia không khỏi khuyên nhủ: "Lão gia, Quý tiểu tiên sinh có lòng tốt, về sau chắc chắn có phước lành lớn, chờ đến tháng 12 giỗ Đại tiểu thư, mời Quý tiểu tiên sinh tới đây cầu nguyện kiếp sau cho Đại tiểu thư, để Đại tiểu thư tái sinh có thể sống bình an cũng là chuyện tốt. Dù sao cũng còn phải ở lại thành phố C mấy ngày, đến lúc đó lại mua thêm quà tặng cho Quý tiểu tiên sinh?"

Lâm lão gia tử nghĩ thấy cũng đúng, nhưng ông chưa từng mua nhiều đồ cho tiểu bối, cũng không biết hiện tại đám thanh niên thích cái gì: "Ngoài đồng hồ quần áo ra, bình thường giới trẻ thích gì?"

Lâm quản gia thật ra cũng không hiểu lắm: "Nếu không chờ đến trung tâm thương mại hỏi thử?"

Lâm lão gia tử cảm thấy cũng được, vì đứa trẻ Quý Phong này có lòng, ông không thể cứ thản nhiên nhận lấy lòng tốt này được.

Quý Phong cùng Phong Lâm quay trở lại xe.

Phong Lâm thấy cảm xúc của cậu không tồi, nhẹ nhàng thở ra: "Tiếp theo về nhà hay là đến trường học?"

Hôm nay đúng ra phải đi học, nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của cục cảnh sát, Quý Phong đã xin ông Chu cho nghỉ, cũng may thành tích học tập vững chắc của cậu vượt qua bài kiểm tra, hôm nay chỉ có một tiết thư pháp, với trình độ của Quý Phong thì có học hay không cũng đều không sao.

Quý Phong: "Đã xin nghỉ rồi, nhưng mà đưa anh Lâm về công ty trước đi."

Phong Lâm cũng phải về công ty phân phó bí thư Hách tiếp tục chú ý chuyện Lâm Gia Vân, tuy Lâm Gia Vân mời đạo sĩ dùng sinh thần bát tự hại Lâm lão gia tử nhưng vì Lâm lão gia tử vẫn chưa thật sự xảy ra chuyện, cách làm này nói nhỏ không nhỏ mà nói lớn cũng không lớn, phán cũng không được mấy năm.

Nhưng nếu Lâm Gia Vân tự đưa nhược điểm vào trong tay hắn, hắn cũng không ngại "bỏ đá xuống giếng".

Phong Lâm thấy tinh thần Quý Phong khá tốt, hắn hơi chần chừ nhưng rồi vẫn hỏi: "Lát nữa cậu có việc gì không? Hay là...... cùng tôi đến công ty nhìn xem?"

Quý Phong nghĩ rồi đồng ý, cậu cũng rất muốn thấy dáng vẻ anh Lâm khi làm việc, dù sao trở về cũng không có việc gì làm.

Phong Lâm tự lái xe đến công ty, đưa Quý Phong vào tập đoàn Phong thị.

Khi đi qua quầy lễ tân, tiếp tân nhìn thấy chủ tịch, lập tức đứng thẳng người: "Chào Phong tổng ạ!"

Phong Lâm ừ một tiếng, dẫn Quý Phong đội mũ đi từ thang máy chuyên biệt lên.

Sau khi hai người rời đi, hai tiếp tân trước quầy nhìn nhau, ghé tai thì thầm.

"Aaa, thiếu niên chủ tịch mang theo kia là ai vậy? Trông đẹp trai thật đấy, tuy mới chỉ nhìn thấy sườn mặt nhưng rất đẹp trai đúng không? Còn đẹp hơn cả minh tinh nữa!" Nhân viên lễ tân này mới tới chưa lâu, chưa từng gặp Quý Phong.

Một nhân viên lễ tân khác có kinh nghiệm hơn, đã từng nghe nói đến cậu, hạ giọng nói: "Đừng kích động, không phải minh tinh gì đâu, là cố vấn doanh nghiệp công ty mời đến đó, hình như tôi từng gặp hai lần, mỗi lần tới đây bí thư Hách đều tự mình dẫn lên, nhưng mà rất thần bí, cũng không biết là có thân phận gì, nhưng nếu có thể làm cố vấn doanh nghiệp cho công ty chúng ta, lại còn được Phong tổng đích thân dẫn lên thì chắc chắn là không tầm thường rồi!"

"Thật hay giả vậy? Nhưng sao còn trẻ thế?"

"Có lẽ người ta chỉ là trông trẻ tuổi thì sao?"

"Nhưng tôi thấy chủ tịch và cậu ấy thật sự rất xứng đôi, nhất là khoảng cách chiều cao cũng rất hợp, không xong rồi, tôi đã tưởng tượng quá nhiều!"

"Cô đừng mắt hủ thấy người gay, bị chủ tịch nghe thấy thì lúc đó ăn không hết gói đem đi......"

"Tôi chỉ tưởng tượng chút thôi, chỉ nói với một mình cô thôi mà, rồi rồi không nói không nói nữa, cô phải giữ bí mật giúp tôi đó nha!"

......

Quý Phong và Phong Lâm cũng không biết lễ tân nói chuyện gì sau khi bọn họ đi, cậu cùng Phong Lâm đi thang máy lên thẳng văn phòng của Phong Lâm trên tầng cao nhất.

Bí thư Hách nhìn thấy hai người xuất hiện cùng nhau, giao tài liệu đã sửa sang lại trong thời gian này.

Tới văn phòng, hắn cũng không giấu giếm Quý Phong, dù gì sếp cũng đã nói bí mật quan trọng nhất của mình cho Quý tiên sinh rồi mà.

Bí thư Hách mắt nhìn thẳng bắt đầu báo cáo: "Sếp, đây là lần hợp tác trước kia giữa công ty đứng tên Lâm Gia Vân và công ty chúng ta, đây là bản kê khai mấy năm gần đây của công ty bọn họ, và các công ty mà bọn họ hợp tác; trên danh nghĩa Lâm Gia Vân còn có một công ty che giấu rất kỹ, hắn không phải người đứng tên, mà là một người phụ nữ không rõ danh tính, tôi đã cho người điều tra người này rồi. Công ty này và công ty tổng bộ Lâm thị mấy năm nay cũng có dự án liên quan đến nhau, cụ thể có vấn đề hay không vẫn còn phải tiếp tục điều tra. Nhân tiện, sau khi chúng ta báo cảnh sát chuyện xảy ra đêm đó, tin tức đã lan tràn, có người tung tin này lên mạng thảo luận, cũng có người dần đoán ra là Lâm gia thành phố S, việc này...... nên mặc kệ nó tiếp tục phát triển, hay là quạt gió thêm củi vào lửa?"

Bí thư Hách tương đối thiên về trực tiếp đổ dầu vào lửa, bởi vì nếu lộ ra chuyện Lâm Gia Vân là vị chủ tịch kia, công ty đứng tên hắn chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng lớn, đến lúc đó không cần bọn họ nhúng tay, hình tượng doanh nghiệp của bọn họ sẽ tự xuống dốc không phanh.

Nhưng cũng có một điều không tốt, là nhà chính Lâm gia cũng sẽ bị liên lụy, nhất là Lâm lão gia tử.

Chính cháu trai của mình mời đạo sĩ hại ông ấy, truyền ra chắc chắn sẽ có tranh cãi ồn ào, truyền tới tai lão nhân gia tất nhiên không phải lời gì hay.

Cho dù Lâm lão gia tử là người bị hại.

Phong Lâm trầm tư rồi nói: "Đè hot search xuống đi, chuyện khác tạm thời không cần nhúng tay, ngừng toàn bộ hợp tác giữa chúng ta và công ty của Lâm Gia Vân, truyền tin tức ra ngoài, về sau Phong thị không hợp tác với công ty của Lâm Gia Vân nữa."

Công ty Lâm Gia Vân tuy lớn nhưng cũng kém hơn vị thế của Phong thị những năm gần đây, một khi Phong thị thông báo không hợp tác nữa, những người khác vì nể mặt Phong thị tất nhiên cũng sẽ không hợp tác với công ty của Lâm Gia Vân ở Kinh thị.

Thêm cả những tin đồn này, công ty Lâm Gia Vân muốn giữ vững khó càng thêm khó.

Nếu nói thẳng trực tiếp chân tướng ra bên ngoài là có thể đánh bại đối phương chỉ bằng một đòn, cũng không cần thiết bắt buộc phải lôi chuyện Lâm gia ra để nói, tuy đây là cách nhanh nhất nhưng cũng là cách giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, tuy người bị tổn hại là Lâm lão gia tử, nhưng Lâm lão gia tử lại là ông ngoại của Quý Phong, Phong Lâm không muốn Quý Phong nhìn thấy khắp nơi trên mạng đều thảo luận về bối cảnh Lâm gia.

Bí thư Hách cảm thấy hời cho Lâm Gia Vân, nhưng sếp suy xét tương đối toàn diện, Lâm gia là gia tộc lớn, gièm pha như vậy bị truyền đi dù thế nào cũng sẽ có ảnh hưởng lớn đến công ty của gia tộc.

Bí thư Hách nhanh chóng đi sắp xếp, lần trước từ thành phố S trở về sếp cũng đã cho hắn bắt đầu điều tra, chỉ là ban đầu còn chưa trở mặt nên chỉ điều tra chứ không xuống tay, hiện giờ ra tay thẳng thắn càng thuận tiện.

Quý Phong nghe xong tất cả, cậu biết nếu không phải lo lắng cho cậu thì cứ dùng dư luận càng dứt khoát, cũng càng nhanh chóng hơn: "Anh Lâm......"

Phong Lâm biết cậu muốn nói gì: "Yên tâm đi, tôi thật sự không cảm thấy khó xử đâu, chuyện này truyền ra không tốt cho ai cả, mà Lâm lão gia tử là người tốt, cũng là một lão nhân đáng tôn kính, tôi cũng không muốn thấy bàn tán chuyện ông ấy trên khắp Internet."

Quý Phong cũng không phải người lằng nhằng, quyết định sau này đền đáp lại Phong Lâm từ phương diện khác: "Nếu đã tới đây rồi, vậy tôi sửa trận pháp phong thuỷ cho công ty anh, chiêu chút tài nhé?" Tuy biết tập đoàn Phong thị vốn đã rất tốt, nhưng ai lại ghét có nhiều tiền nhiều tài vận chứ?

Phong Lâm biết trong lòng cậu cảm thấy thua thiệt, sau khi xác định sửa trận phong thuỷ không khó đối với Quý Phong, hắn cũng đồng ý để cậu làm, bận một chút thì sẽ không nghĩ nhiều, cũng có thể phân tán lực chú ý.

Quý Phong nói sửa là sửa, nửa buổi chiều cậu được Phong Lâm dẫn đi, đích thân sửa lại toàn bộ phong thuỷ mỗi một tầng lầu của tập đoàn Phong thị.

Nhân viên tập đoàn Phong thị cả một buổi chiều nhìn thấy chủ tịch mang theo một chàng trai trẻ đến mỗi một tầng, bọn họ còn tưởng là chủ tịch đang khảo sát, nhưng khi bọn họ nín thở tập trung chờ nghe chủ tịch thuyết giáo, lại phát hiện chủ tịch chỉ dẫn cậu trai này dạo qua một vòng, chạm vào vài thứ rồi đi mất.

Khi sắp đến thời gian tan làm, trong diễn đàn nhân viên riêng tư, bắt đầu nặc danh rục rịch nhỏ giọng thảo luận.

【 Chiều nay có chuyện gì vậy? Tôi sợ tới mức không dám đi WC, sợ bị chủ tịch bắt gặp không ở cương vị công tác! 】

【 Đúng đúng đúng tôi sợ tới mức ngồi tại chỗ không dám động đậy! 】

【 Cậu thanh niên mà chủ tịch dẫn theo là ai vậy? Trông thật trẻ! 】

【 Tôi biết! Là cố vấn doanh nghiệp chủ tịch mời đến, lúc trước đã từng tới một lần, nói là giúp xem phong thuỷ gì đó, sau đó không đến đây nữa, đây là lần thứ hai? Lần thứ ba tới? Tôi cũng không nhớ rõ nữa! Nhưng nghe nói rất lợi hại! Bí thư Hách cực kỳ tôn trọng vị Quý tiên sinh này đó! 】

【 Ha ha ha ha đùa gì vậy? Bây giờ đã là thời đại nào rồi, sau khi lập quốc yêu quái đều không thể thành tinh! Lại còn sửa phong thuỷ à? Có ích gì không? 】

【 Đúng đúng đúng còn không bằng trực tiếp làm cái gì mà tụ tài ấy, tài nguyên công ty cuồn cuộn, tiền thưởng cuối năm của chúng ta được thêm nhiều! 】

【 ...... Chờ đã, không biết có phải ảo giác hay không, sao tôi cảm thấy không khí văn phòng chiều nay tốt hơn không ít nhỉ? Thậm chí còn có cảm giác cả người nhẹ nhàng khoan khoái như đặt mình ngoài trời? Không hề có cảm giác cổ nhức mỏi không thoải mái trầm trọng như trước chút nào! 】

【 Nói gì nghe tà vậy? Sao có thể lợi hại vậy được? 】

【 Ấy nói như vậy...... Đã sắp tan làm rồi, xương cổ tôi còn chưa phát bệnh! 】

【 Hừ, mấy người vừa nói vậy, tôi cũng cảm thấy eo mình cũng không mỏi, thậm chí cả chiều không uống cà phê mà vẫn còn tỉnh táo đến tận bây giờ! Tôi còn tưởng là do chủ tịch làm tôi sợ! 】

【 Các người rõ ràng đang ám thị tâm lý mà? Có thực sự có tà vậy không? Lập tức bảo bên A thông qua phương án đã bắt tôi sửa lại lâu lắm rồi đi? Lại nhiều thêm mấy khách hàng thì tôi mới tin! 】

Nhân viên nặc danh này nói xong thì biến mất không thấy đâu, cuộc trò chuyện vẫn diễn ra khí thế ngất trời trong thời gian ngắn.

【 Aaaaaa!!!!!! Mẹ kiếp, bên A khó chơi kia làm thật rồi!!! Duyệt rồi!!! Còn khen tôi thiết kế tốt! Trời ạ, hắn đã ngâm tôi mười mấy lần rồi! Aaaaaaa tôi muốn hét lên! 】

【 Hmmmm cậu đã hét đủ chưa? Tôi ở cách vách cậu cũng nghe thấy giọng cậu! 】

【 Hu hu hu tôi quá khó khăn! Cuối cùng cũng qua! 】


Hóa ra đây chưa phải là tất cả, cách lúc tan sở còn nửa tiếng, đột nhiên rất nhiều tổ dự án nhận được không ít đơn đặt hàng.

【 ...... Trời, kỳ dị quá đi? Đột nhiên có bảy tám dự án đặt trước, giám đốc! Giám đốc nhìn xem điều này có phải không bình thường hay không?! 】

【 Đừng hét, lúc này tôi đang bận, dự án lúc trước cộng thêm dự án mới, tôi bận muốn chết! 】

Mà đây không phải là chuyện duy nhất, mà còn rất chuyện sau đó.

Trong diễn đàn nặc danh im lặng quỷ dị hồi lâu.

【...... Cuối cùng tôi muốn hỏi một câu, không phải...... vị Quý tiên sinh kia thật sự là thế ngoại cao nhân đấy chứ? 】

【 Huhuhu không phải một mình cậu nghĩ như vậy, tôi muốn mời cậu ấy giúp tôi tính nhân duyên! Tôi đã độc thân 27 năm rồi, tôi muốn thoát FA! 】

【 Nếu không hai chúng ta tạm chắp vá đi, tôi cũng độc thân 28 năm, độc toàn thân! 】

【 Tránh ra, không hẹn! Tôi muốn hẹn tiểu thịt tươi! 】

【 Thịt già tuy khô mặn, nhưng cũng từng là thịt vịt tươi mà!!! 】

......

Quý Phong không biết toàn bộ nhân viên tập đoàn Phong thị đã điên cuồng bởi vì hiệu quả sau khi cậu sửa lại phong thuỷ, tan làm cũng không dừng thảo luận, thậm chí đã bắt đầu từ nhân duyên đến tra may rủi.

Quý Phong và Phong Lâm rời khỏi công ty ngay sau khi tan làm, bởi vì nghĩ rằng chuyện Lâm gia còn cần thời gian để giải quyết, cho nên Quý Phong xin phép ở bên ngoài.

Hiện giờ tuy chuyện Lâm Gia Vân đã giải quyết hơn phân nửa, nhưng hai người ai cũng không nhắc tới chuyện Phong Lâm dọn đi.

Ngay từ đầu Phong Lâm cũng lo Quý Phong sẽ bảo hắn dọn về, nhưng thấy Quý Phong không nói gì, hắn đoán có lẽ Quý Phong ngại hắn mới vừa dọn tới đây không tiện đuổi đi, vậy thì hắn coi như không biết, có chết cũng ăn vạ không đi.

Gần quan được ban lộc, có thể ở chung với Quý Phong nhiều hơn, hắn cần gì phải mỗi ngày ở một mình trong một căn nhà lớn như vậy.

Quý Phong đi qua siêu thị nhớ ra trong nhà không còn đồ ăn, bèn bảo tài xế thả cậu xuống trước, cậu định đi mua ít đồ ăn, để Phong Lâm về trước.

Phong Lâm lại cùng xuống xe với cậu, bảo tài xế lái thẳng về nhà, sáng ngày mai lại đến đón hắn.

Tài xế lái xe rời đi, Quý Phong và Phong Lâm cùng vào siêu thị, bởi vì chỉ có hai người ăn nên không cần mua quá nhiều, hai người đến khu thực phẩm tươi sống trước, thấy có mẻ cá mới, Quý Phong mua hai con cá, rồi mua thêm một khối ức bò, định kho một con cá và hầm một bát canh ngao, ức bò thì định làm ức bò hầm cà chua.

Nghĩ lại cảm thấy hai người họ ăn không ít, ngoài những thứ này ra lại mua một ít thức ăn chay, mua đồ ăn xong lại nhớ ra trong nhà cũng không còn đồ uống.

Quý Phong không uống rượu, lúc trước Phong Lâm tới chỗ cậu dưỡng thương cũng không thể uống rượu, cho nên Quý Phong cũng không nhớ phải mua những thứ này.

Lần này vừa hay tới đây, dẫn nhau tới khu đồ uống, cậu vừa đi vừa hỏi: "Anh Lâm uống bia hay là rượu vang đỏ?"

Phong Lâm nhìn bình trong tay Quý Phong, định nói là rượu vang đỏ, rượu vang đỏ có cồn, nhưng hai người lại không ăn bò bít tết, mà hiện giờ hắn tạm thời còn chưa theo đuổi được người ta, ngẫm lại, vẫn nên chọn bia để đảm bảo an toàn.

Quý Phong cầm mấy chai bia, chọn thêm mấy đồ uống khác.

Chọn xong phải đi về, hai người một trước một sau rảo bước, Quý Phong đi trước chọn đồ, Phong Lâm thì đẩy xe siêu thị theo sau.

Bởi vì giữa các kệ để hàng không có nhiều không gian cho lắm, cho nên phía diện cũng có một người đội mũ lưỡi trai đẩy xe hướng ngược lại bọn họ đi tới, Quý Phong dừng lại, nghiêng người dịch sang một bên.

Phong Lâm ở phía sau cậu cũng lui qua một bên, chờ người này đẩy xe đi rồi mới đẩy qua.

Người nọ nhìn thấy động tác của hai người, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn họ một cái, là một thanh niên râu ria lởm chởm, lôi thôi nhếch nhác, quần áo cũng xộc xệch, cổ áo khoác dựng đứng, khi đến gần trên người có mùi chua lâu chưa tắm rửa tỏa ra.

Trên mặt Quý Phong cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhìn người nọ một cái.

Người nọ có lẽ cũng không ngờ là hai người có dung mạo xuất sắc như vậy, hắn ta cau mày nhìn rồi đẩy xe tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bên trong xe đẩy trống rỗng, chỉ có một lon bia.

Hắn đi rất xa, rồi quay đầu lại nhìn thoáng qua Quý Phong.

Mà lúc hắn quay đầu lại, mũ lưỡi trai đè rất thấp trên đầu hơi lệch đi, mái tóc hơi dài sắp che khuất mắt cũng lộ ra một ít, Quý Phong trực giác nhạy bén quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt người này.

Quý Phong bỗng thấy rõ ấn đường người này cùng với đôi mắt phiếm màu đỏ tươi trùng hợp lộ ra khi hắn quay đầu lại, cậu cau mày một cái, nhưng rất nhanh thu ánh mắt lại.

Thanh niên kia cũng không nghĩ Quý Phong sẽ bất chợt quay đầu lại, hắn ta vội vàng đè mũ xuống càng thấp, tiếp tục đẩy xe, nhanh chóng đi về trước.

Bước chân Quý Phong không dừng, trông như đang tiếp tục mua đồ, chỉ là nhịp chân cậu đã chậm lại không ít.

Phong Lâm vẫn luôn chú ý đến Quý Phong, thấy vậy bước chân cũng thả chậm, thấy phía trước không có ai, hắn đi song song cùng Quý Phong, hạ giọng: "Làm sao vậy?"

Quý Phong dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy, nhẹ giọng mở miệng: "Có họa lao tù, chủ động phạm tội, trong vòng một giờ."

Phong Lâm nghe vậy ngẩn ra: "Cậu ta định làm gì?"

Quý Phong nói: "Vấn đề tình cảm." Nhưng bất kể là lý do gì, chủ động hại người là không đúng.

Vẻ mặt Quý Phong lạnh xuống, khóe mắt Phong Lâm thấy thanh niên kia đã định đi tính tiền, hai người đi vòng qua phía trước, dứt khoát đi sang quầy thanh toán khác, đi theo sau hắn chờ tính tiền.


Hiện tại vừa vặn là lúc tan tầm, không ít người mua đồ, xếp hàng rất dài.

Quý Phong đứng ngay phía sau thanh niên này, tuy Phong Lâm biết Quý Phong giỏi võ, nhưng hắn vẫn chú ý tới hành động của thanh niên kia.

Quý Phong vẫn đang quan sát đối phương, người kia bởi vì căng thẳng nên cứ cúi đầu, tay lại cố ý vô tình sờ trong ngực, đôi lúc còn đè mũ trên đầu thấp xuống, xe đẩy lúc nãy hắn đã vứt đi, chỉ lấy một lon bia, di chuyển theo đội ngũ chậm rãi tiến về phía trước.

Cẩn thận quan sát Quý Phong có thể thấy đối phương thi thoảng sẽ lén lút nhìn về phía nhân viên thu ngân đang nghiêm túc tính tiền ở phía trước, từ góc độ của cậu nhìn thấy nhân viên thu ngân là một cô gái rất trẻ, mặt tròn tròn, có chút đáng yêu, chỉ là tinh thần không được tốt lắm, dường như gần đây bị thứ gì đó quấy nhiễu đến ngủ không yên, trong ánh mắt đều chứa đựng mệt mỏi.

Nhưng thái độ của cô ấy rất tốt, cười tủm tỉm tính tiền cho khách hàng đi tới.

Trong lúc chờ đợi xếp hàng, Quý Phong phát hiện thanh niên này nhìn cô ấy ít nhất ba lần, nhìn xong lại nhanh chóng cúi đầu, lại quen tay kéo thấp mũ xuống, Quý Phong đã dần đoán ra, ánh mắt hoàn toàn lạnh xuống.

Rất nhanh đến lượt người này, Quý Phong theo sát sau đó, thấy hắn đặt một lon bia lên quầy, nhân viên thu ngân theo phản xạ nở một nụ cười, quét mã vạch một cái, ngẩng đầu cười với đối phương: "Xin chào quý khách, của ngài tổng cộng là......" Giọng nói đột nhiên im bặt, cô khẽ trợn to mắt, vẻ mặt hiện lên bất an sợ hãi.

Nhưng cô vẫn gắng gượng duy trì, tiếp tục nói nốt lời còn lại: "...... Tổng cộng là 5 tệ."

Thanh niên này vừa giả vờ trả tiền, vừa hạ thấp giọng như đang khẩn cầu cô: "Tiểu Du ơi, đừng chia tay được không? Chúng ta quay lại một lần nữa đi, sau này anh chắc chắn không ra ngoài xằng bậy nữa, cũng sẽ yên ổn tìm việc làm, lần đó anh thật sự uống say nên mới không cẩn thận động tay động chân, nhưng anh thật sự biết sai rồi, lần này thật sự là lần cuối cùng! Cầu xin em! Chúng ta quay lại được không?"

Nhân viên thu ngân được gọi là Tiểu Du tái mặt: "Tiên sinh, mời ngài nhanh chút, phía sau còn có người đang chờ!" Giọng nói cô run rẩy.

Tên kia vốn định kéo dài thời gian, nghe vậy muốn bước lên tóm tay cô: "Chúng ta ở bên nhau đã hơn một năm, cô nói chia tay là chia tay à? Đâu ra chuyện tốt như thế? Tôi đã biết sai rồi cô còn muốn thế nào nữa? Có phải cô thích thằng đàn ông nào khác rồi không? Có phải cô có người khác hay không? Có phải hay không! Hả, cô nói đi?! Không thì sao cô lại nói chia tay thật?"

Sắc mặt nhân viên thu ngân càng trắng bệch: "Anh còn, còn quấy rối nữa tôi sẽ báo cảnh sát! Anh mau đi đi!"

Thanh âm bên này khiến người xếp hàng phía sau chờ đến lượt không khỏi lớn tiếng: "Chuyện gì đấy? Sao chậm thế?"

Nhân viên thu ngân tái nhợt mặt miễn cưỡng mỉm cười với người kia: "Sắp xong rồi sắp xong rồi ạ."

Nhưng khi cô quay đầu lực chú ý đặt ở chỗ khác, đột nhiên nhìn thấy thanh niên vốn đang cầu xin đột nhiên móc từ trong ngực ra một con dao găm đâm về phía nhân viên thu ngân.

"A!" Quầy thu ngân bên cạnh thấy vậy thét chói tai.

Nhân viên thu ngân cũng bị dọa sợ, cả người đều phát run, lại quên cử động.

Nhưng tên kia vẫn chưa chạm được vào nhân viên thu ngân, cái tay nắm dao giữa chừng đột ngột bị siết chặt, bàn tay thon dài bắt lấy hắn chỉ nhẹ nhàng bẻ một cái, cổ tay hắn chợt bị vặn ra sau, ngón tay đau đớn không thể không thả lỏng ra, con dao không cầm được rơi xuống đất.

Hắn chưa từ bỏ ý đồ còn định dùng một tay khác nhặt lên, Phong Lâm ở phía sau nâng chân lên, đá thẳng vào xương đùi hắn, tên kia tức khắc khuỵu chân quỳ một gối trên mặt đất, bị khống chế trong một tư thế quỷ dị, không thể nhúc nhích.

Tất cả mọi chuyện chỉ hoàn thành trong vài giây, Quý Phong và Phong Lâm phối hợp rất hoàn mỹ.

Quý Phong đợi dao rơi xuống rồi nhìn về phía nhân viên thu ngân bị hoảng sợ: "Báo cảnh sát đi."

Lúc này tay nhân viên thu ngân còn đang run, vội vàng liên tục gật đầu, nhưng cô sợ đến mức tay run bần bật, cũng may nhân viên thu ngân ở quầy bên cạnh đã tới đây, vừa trấn an cô vừa giúp cô báo cảnh sát.

Khách hàng còn lại vốn đang sốt ruột, hiện giờ thấy vậy cũng không nóng nảy nữa, đều khen chàng trai thân thủ thật lợi hại, bằng không sợ là lần này đã xảy ra chuyện.

Ai mà ngờ được đi siêu thị lại còn cầm dao, dọa chết người!

Giám đốc siêu thị nhận được tin tức vội vàng tới đây, trước tiên duy trì trật tự dẫn các khách hàng còn lại đến quầy tính tiền khác, trong lúc giám đốc không có mặt, Quý Phong và Phong Lâm đã dùng băng dính cạnh quầy siêu thị trói người lại.

Phong Lâm tới chỗ khác tính tiền, sau khi trở lại cùng chờ đợi với Quý Phong, cho đến khi thấy cảnh sát tới, Quý Phong thuật lại đơn giản mọi chuyện một lần, sau đó nhìn cảnh sát bắt người đi, Quý Phong và Phong Lâm không ở lại lâu, mỗi người xách một túi đồ ăn nhanh chóng rời đi.

Khi giám đốc siêu thị và nhân viên thu ngân tên Tiểu Du hồi thần lại muốn tìm hai người tốt đã giúp cô thì lại phát hiện không thấy người đâu.

Quý Phong và Phong Lâm trên đường trở về mỗi người xách một túi đồ ăn, bởi vì cách nhà không xa, đi bộ là về được.

Bọn họ làm đồ ăn xong đã là 8 giờ tối, hai người ngồi trong phòng khách dùng bữa, chỉ có hai người nên cũng không có gì cần chú trọng, mở TV lên, đúng lúc thấy được bản tin phát sóng chuyện ám sát ở siêu thị lúc nãy.

Tin tức bị làm mờ, Quý Phong và Phong Lâm khi ở siêu thị đã biết tình hình rồi, nhân viên thu ngân Tiểu Du và chàng trai này trước đây là người yêu, nhưng tên này tốt nghiệp xong không làm việc đàng hoàng, dạo gần đây đi theo người ta lêu lổng, rượu chè đến nửa đêm mới trở về, Tiểu Du khuyên nhủ không có kết quả ngược lại còn bị đánh đập, dưới sự thất vọng và tức giận đã chia tay với đối phương.

Nhưng ai biết cô ấy chia tay nhưng đằng trai lại không muốn, làm phiền cô gần cả tháng trời, có lẽ lần này thấy cô quyết tâm muốn chia tay, mà cuộc sống bết bát không trả nổi tiền thuê nhà nên không ở được nữa, lại còn cảm thấy chắc chắn là cô có người khác nên nhất quyết chia tay hắn, cộng thêm uống vào chút rượu nên đã quyết định dạy cho cô một bài học.

Cầm dao đe dọa cô, muốn ép cô quay lại.

Cũng mặc kệ lý do là gì, chờ đợi hắn sẽ là chế tài pháp luật.

Tin tức còn phát sóng trích xuất camera, chiếu cảnh Quý Phong và Phong Lâm phối hợp bắt thủ phạm, Quý Phong lần đầu nhìn thấy mình trên TV, trông vậy còn rất mới lạ.

Nhưng ánh mắt cậu lại không khống chế được tập trung vào một thanh âm khác, đặc biệt là khi Phong Lâm vừa nhấc chân dài dứt khoát đá thủ phạm quỳ xuống mặt đất, Quý Phong thậm chí có thể nhớ tới âm thanh trầm đục khi đầu gối đối phương quỳ sụp trên mặt đất.

Nghĩ vậy, Quý Phong không khỏi nhìn sang bên cạnh, phát hiện Phong Lâm cũng đang xem TV.

Nhưng Phong Lâm thì lại nhìn Quý Phong, cũng chỉ có lúc này mới có thể không kiêng dè gì mà nhìn Quý Phong, thậm chí muốn chụp lại gửi cho bí thư Hách một tấm, còn mình thì lưu về để xem đi xem lại.

Hai người mang hai suy nghĩ, bữa cơm này nấu rất ngon, hai người nhanh chóng ăn no.

Thu dọn xong xuôi, Quý Phong nhận được một cuộc điện thoại, nghe máy là Lê Ngạn Hoài gọi tới: "Anh Lê? Anh quay quảng cáo xong rồi?"

Giọng Lê Ngạn Hoài rất lo lắng: "Chưa đâu, còn hai ngày nữa cơ, anh vừa mới xem TV, đúng lúc thấy thời sự địa phương, trong bản tin buổi tối thấy có người hăng hái làm việc nghĩa dũng cảm bắt đối tượng gây án trông giống em, không phải thật sự là em đấy chứ?" 

Tuy khó hiểu nhưng Lê Ngạn Hoài gần như có thể xác định, mặc dù hình ảnh không nét không thấy rõ mặt, nhưng thân hình và quần áo rất giống Quý Phong, thêm cả người đi theo bên cạnh, nhìn thế nào trông cũng giống Phong tổng.

Nếu chỉ có một mình Quý Phong thì anh chỉ ngờ ngợ, nhưng thêm một Phong Lâm từ thân hình tới khí chất tìm không ra người thứ hai thì là chắc chắn không thể nghi ngờ.

Quý Phong sờ mũi, khẽ hắng một tiếng: "Là em, trùng hợp đụng phải."

Lê Ngạn Hoài: "Em không sao chứ?"

Quý Phong: "Không có việc gì, rất dễ dàng khống chế."

Tuy Lê Ngạn Hoài biết Quý Phong lợi hại, nhưng khi nhìn thấy vẫn không khỏi lo lắng, lúc này thấy cậu thật sự không sao mới thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới một chuyện khác: "Không đúng, sao em lại ở cùng Phong tổng? Còn cùng đi siêu thị nữa?" Quan hệ của bọn họ từ khi nào đã tốt như vậy?

Quý Phong không khỏi nhìn sang bên cạnh.

Phát hiện Phong Lâm không biết từ khi nào bưng một ly trà ngồi bên cạnh cậu, có vẻ đang xem TV, nhưng lại không giống lắm.

Nhận thấy ánh mắt Quý Phong, Phong Lâm nhìn qua, vẻ mặt khó hiểu.

Quý Phong cười, thu hồi tầm mắt: "Chờ anh Lê trở về rồi lại nói."

Lê Ngạn Hoài chỉ đành vậy: "Đúng rồi, lần này anh mua quà cho em, chờ thêm hai ngày nữa anh mang về cho em. Nếu không phải không thể đi vì còn ít việc phải chụp thì bây giờ anh rất muốn chạy về đưa cho em."

Quý Phong từ chối, đối phương lại nói quyết định vậy nhé, nói xong vội cúp máy.

Quý Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

Phong Lâm yên lặng cúi đầu uống một ngụm trà, tuy không nghe thấy nhưng tiếng anh Lê thì biết ngay là Lê Ngạn Hoài.

Xem ra...... vẫn quá là nhàn rỗi.

Chờ Quý Phong cúp điện thoại, Phong Lâm mới nhìn sang: "Lê ảnh đế à?"

Quý Phong gật đầu: "Đúng vậy, anh Lê nói hai ngày nữa sẽ trở lại, đến lúc đó......  có lẽ sẽ qua đây một chuyến, anh Lâm không ngại anh ấy tới đây chứ?"

Dù gì hiện tại bọn họ đã ở cùng một chỗ, nếu Phong Lâm không thích bị quấy rầy, vậy cậu sẽ hẹn Lê Ngạn Hoài ở bên ngoài.

Chủ yếu là cuộc gọi vừa rồi nghe ý Lê Ngạn Hoài, nhất định phải đích thân đưa quà đến tận tay cậu.

Phong Lâm cười: "Tất nhiên không ngại, khi nào cậu ta tới đây thì mời cậu ta ăn một bữa cơm."

Quý Phong nghĩ cũng hợp lý, lần trước cậu đến Lê gia cọ hai bữa cơm, giờ cũng nên mời lại rồi.

Sau khi hai người bàn bạc xong xuôi, Quý Phong thấy thời gian không còn sớm: "Anh Lâm muốn đi tắm không? Anh tắm trước nhé?"

Phong Lâm cũng cảm thấy hơi nóng nên đồng ý, không biết có phải vì vừa rồi lúc ăn cơm uống hai lon bia hay không, hắn thấy hơi nóng nực, hắn đi tắm, khi tới trước tấm gương trong phòng tắm, nhìn dáng vẻ mình bên trong, nghĩ đến trước kia khi mình vẫn là mèo, nhớ tới thái độ của Quý Phong nhìn thấy hắn trong bộ dáng meo meo, khẽ híp mắt lại.

Lần trước Quý Phong nhìn thấy đỉnh đầu hắn có thêm hai cái tai mà lại thờ ơ sao?

Lúc ấy bởi vì mình lộ tẩy nên quá lo lắng Quý Phong tức giận chưa kịp nghĩ kỹ, bây giờ nhớ lại mới cảm thấy, hình như có gì đó không đúng lắm, theo lý thuyết thì Quý Phong không nên có thái độ như vậy mới đúng chứ?

Hay là, Quý Phong chỉ thích hình mèo thôi?

Suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu Phong Lâm, làm thế nào cũng không đè nén được.

Hắn đứng trước gương, nhìn khuôn mặt không biểu cảm trong đó, từ ngoại hình bên ngoài thì hoàn toàn không thấy có gì khác thường, nhưng nếu trên đỉnh đầu có thêm hai cái tai......

Không biết có phải vì suy nghĩ này xuất hiện, lại còn vừa uống rượu hay không, Phong Lâm cảm thấy đỉnh đầu không thoải mái, hắn vô thức sờ sờ, mà lúc này phòng tắm chỉ có một mình hắn, nên tu vi trên người hắn cũng thoải mái buông ra.

Thế nên hắn thật sự thúc đẩy ý nghĩ, hai cái tai vốn từng xuất hiện một lần lại một lần nữa mọc ra trên đỉnh đầu.

Phong Lâm bất giác nâng tay đắp khăn tắm lên trên đầu.

Dưới khăn tắm màu trắng, người đàn ông trên mặt còn nhỏ nước không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường, nhưng trên đỉnh đầu hơi phồng lên, Phong Lâm biết chỗ này thật sự có hai cái tai mèo.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa: "Anh Lâm? Anh ổn không? Đừng ở bên trong lâu quá, anh uống rượu xong rất dễ khó chịu." 

Quý Phong thấy Phong Lâm đi vào hồi lâu, không khỏi tới đây nhắc nhở.

Phong Lâm ừm một tiếng: "Ra ngay đây." Hắn lại nâng mắt lên nhìn một cái, phát hiện hai cái tai vẫn còn, lông bông xù, muốn ép nó rụt lại, nhưng hình như biến ra thì dễ còn thu về thì hơi chậm.

Quý Phong ở bên ngoài đợi thêm chốc lát, thấy Phong Lâm vẫn còn chưa ra: "Anh Lâm ơi?" Sao vậy? Trước kia anh Lâm tắm rất nhanh mà.

Phong Lâm sợ kéo dài lâu quá bị Quý Phong phát hiện, dứt khoát cứ để khăn lông như vậy ở trên đầu, che kín kẽ rồi định về phòng tự ép tai rụt về, cũng không thể nói cho Quý Phong là mình tò mò nên tự biến ra nhìn một cái chứ?

Dù sao thì nhìn kiểu gì...... cũng thấy kỳ lạ.

Lần này Quý Phong không phải đợi lâu, thấy cửa phòng tắm mở ra, tức khắc một luồng hơi nóng ùa tới từ cánh cửa trước mặt, hơi nước ẩm ướt bất giác làm mặt cậu nóng lên, cũng may cậu nhanh chóng phản ứng lại, lùi ra sau hai bước, thấy Phong Lâm mặc áo tắm dài, nhìn chằm chằm khăn tắm trên đầu, vừa đi vừa lau: "Tôi xong rồi, cậu vào tắm đi."

Quý Phong đáp lời, cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi đi lướt qua Phong Lâm, khóe mắt thoáng nhìn, cậu đi được hai bước rồi ngừng lại, theo phản xạ quay đầu, nhìn thấy Phong Lâm mặc áo tắm dài kín mít, chỉ là phía sau gần cẳng chân, có một cái đuôi dài từ trong áo lộ ra, theo bước đi lắc tới lắc lui, làm Quý Phong đứng hình nhìn chằm chằm, làm thế nào cũng không thể rời mắt.
Bình Luận (0)
Comment