Về khoản nợ kia, ngay trong ngày cha của Nhan Yểu qua đời, đám cổ đông trong công ty đã không ngừng kiếm cớ bắt cô đứng ra chịu trách nhiệm.
Việc đó vốn dĩ chẳng liên quan gì đến Nhan Yểu, nhưng cùng với vấn đề thừa kế kéo theo là đủ thứ khoản nợ nần của công ty. Cô không hề ham mấy thứ đồ ông già để lại, nhưng số tiền liên quan lại là con số khổng lồ, chẳng phải cứ nói một câu "Tôi không cần" là có thể dứt khoát xong chuyện.
Người trong công ty cứ bám riết lấy cô không buông, cô cũng chỉ có thể theo con đường pháp lý để được yên thân.
Tưởng Vũ đúng là tay lão luyện trong mảng này, chỉ trong một tuần, anh ấy đã ôm theo đủ loại hồ sơ và chứng cứ thực tế kéo đến công ty đối chất với đám cổ đông, sau ba tiếng giằng co đấu khẩu, cưỡng ép đến mức khiến những ông già cổ lỗ kia không nói nổi một câu.
Kiện tụng chưa bao giờ là chuyện đơn giản, nhất là khi số tiền liên đới lại không nhỏ, đi đường chính ngạch sẽ rất tốn thời gian và công sức. Cũng vì thế mà ban đầu khi Nhan Yểu nói sẽ đưa vụ việc ra pháp luật, đám người trong hội đồng quản trị đều hò hét đòi giải quyết riêng.
Nhưng đến khi cô thật sự dẫn Tưởng Vũ đến công ty, họ lại nháo nhào đòi lôi nhau ra tòa.
Chỉ là, giờ đây Nhan Yểu đã nhìn thấu mấy lão già đó chỉ giỏi miệng lưỡi hù dọa, đến lúc thật sự đứng trước tòa, kẻ chịu thiệt chắc chắn không phải cô.
Mọi việc diễn ra thuận lợi hơn cô tưởng rất nhiều, Tưởng Vũ cuối cùng cũng không nhận mười vạn thù lao cô muốn trả thêm. Dù sao thì hai người cũng là bạn học cũ, không chiếm được lợi từ người ta, thì bản thân anh ấy cũng không muốn chiếm lợi người khác.
Nhan Yểu thấy vậy cũng không cố ép, chỉ nói sau này ăn một bữa cơm, coi như cảm ơn anh ấy đã đặc biệt dành thời gian giúp mình.
Lúc ấy, Tưởng Vũ đã đồng ý chắc nịch. Nhưng đến ngày ăn tối chính thức, trong phòng bao lại không thấy bóng dáng anh ấy đâu.
"Tưởng Vũ đột nhiên có việc gấp, bị một khách hàng gọi đi xử lý khẩn."
Phòng bao bị người từ ngoài mở ra, khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Nhan Yểu liền nghe thấy lời giải thích ấy vang lên.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dài màu xám đậm, bên trong là sơ mi được là phẳng phiu, cà vạt chỉnh tề không lệch lấy một phân, giống hệt con người anh, có chút trầm lặng, lại xen lẫn vài phần cố chấp.
Trong ký ức, dường như anh lúc nào cũng ăn mặc đứng đắn như vậy. Khi cả lũ bạn học đều thi nhau vẽ vời sửa sang lên đồng phục để thể hiện cá tính riêng, thì anh vẫn luôn là người cài cúc đến tận khuy trên cùng, kéo khóa đúng ngay vị trí tiêu chuẩn.
Lần gọi điện gần nhất đã cách đây nửa tháng, trước đó, ngoại trừ lời mời ăn tối từ cô, cả hai gần như không hề liên lạc gì.
Giờ đây gặp lại, Nhan Yểu cứ có cảm giác như có điều gì đó đã thay đổi, nhưng lại cũng như thể chẳng có gì đổi thay cả.
"Nếu anh ấy có việc gấp, vậy cũng đành chịu." Thu hồi dòng suy nghĩ, Nhan Yểu khẽ cong môi cười, không có lấy nửa điểm lúng túng.
Lúc đặt phòng bao này, mục tiêu ban đầu của cô là muốn yên tĩnh. Nhà hàng này rất nổi tiếng ở thành phố H, muốn đặt được phòng riêng còn phải dựa vào quan hệ.
Hôm đó trên điện thoại nói mời ăn tối cũng không chỉ là lời khách sáo. Chỉ là cô không muốn ăn riêng hai người nên mới hẹn cả hai người bạn cùng lúc. Dù sao cũng đều quen biết, sẽ không bị lạc lõng hay gượng gạo.
Chỉ không ngờ Tưởng Vũ lại đột xuất không đến được, thế là bữa tối này trở thành bữa ăn của chỉ hai người.
"Ngồi đi, tôi gọi phục vụ mang thực đơn lên."
Tưởng Vũ bận bịu cũng đúng lúc quá mức, Nhan Yểu cũng chẳng muốn đi sâu suy nghĩ xem đây là vô tình hay có sắp đặt, dù sao người trước mặt cũng đã đến, cơm thì vẫn phải ăn.
Giang Nghiên nhẹ gật đầu, rồi ngồi xuống đối diện cô.
Bàn ăn là bàn tròn, mà lại là bàn lớn, khoảng cách giữa hai người lập tức bị kéo giãn, xa đến mức có chút khách sáo thái quá.
Tất cả đều rất đúng mực, phù hợp với mối quan hệ "bạn bè cũ nhiều năm không gặp".
Ánh mắt Nhan Yểu trầm xuống, thoáng chốc lại cảm thấy không đoán nổi tâm tư của người đối diện.
Trực giác mách bảo cô, có lẽ Giang học thần trước mặt có đôi chút cảm tình khác giới với cô. Thế nhưng lúc ở cạnh nhau, sự giữ kẽ đầy lý trí của anh lại khiến cô không khỏi nghi ngờ chính trực giác của mình.
Rất nhanh, phục vụ đã mang thực đơn tới, Nhan Yểu nhường anh chọn món trước, Giang Nghiên cũng không khách sáo, tiện tay gọi vài món, vừa đủ cho hai người.
Đến lượt Nhan Yểu, cô liếc qua thực đơn một vòng, phát hiện những món mình muốn ăn đều đã bị anh chọn hết, đành phải tượng trưng thêm mấy món chay cho có.
Ngay khi phục vụ chuẩn bị mang thực đơn rời đi, Giang Nghiên đang yên lặng bên cạnh bỗng mở miệng: "Dặn bếp đừng cho rau mùi vào, hành thì cho ít thôi."
Phục vụ gật đầu rồi lui ra, cánh cửa phòng đóng lại, Nhan Yểu hơi nhướng mày: "Anh ghét rau mùi à?"
Người đàn ông trước mắt trông không giống kiểu kén ăn.
"Ừ, không thích." Giang Nghiên nói, cúi đầu chỉnh lại đôi đũa vừa bị đặt lệch.
"Trùng hợp ghê, tôi cũng không thích."
Nhan Yểu cầm lấy tách trà bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lại chẳng hay biết đôi đũa vừa được đặt ngay ngắn kia, lại hơi lệch đi một chút nữa.
Cả hai vốn không phải tuýp người nói nhiều, suốt bữa ăn cũng chẳng trò chuyện mấy câu.
Nhan Yểu vốn nghĩ Giang Nghiên sẽ hỏi gì đó, chẳng hạn như về tình hình gia đình cô. Nhưng kỳ lạ là anh chẳng nhắc một lời.
Rõ ràng anh đã biết chuyện của cô, có lẽ cũng nghe Tưởng Vũ kể sơ qua. Theo lẽ thường, người ta ít nhiều cũng sẽ hỏi đôi câu, dù vì tò mò hay vì đồng cảm.
Nhan Yểu cũng không có ý định giấu giếm, mấy chuyện dơ bẩn đó cô hoàn toàn có thể coi như chuyện cười mà kể cho Giang Nghiên nghe. Nhưng anh không hỏi, cô tự nhiên cũng chẳng có lý do để chủ động nói ra.
Dáng vẻ dùng bữa của người đàn ông cực kỳ dễ chịu, từng cử chỉ đều toát lên sự giáo dưỡng tích lũy qua nhiều năm, khiến người ta không khỏi sinh lòng thiện cảm.
Nghe nói cha mẹ Giang Nghiên cũng là những trí thức có danh tiếng và học vị cao trong một vài lĩnh vực. Ban đầu Nhan Yểu không biết, sau này cũng chỉ vô tình nghe được từ miệng Triệu Tiểu Du.
Nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng chẳng có gì lạ.
Có những người sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, được bao kỳ vọng gửi gắm. Mà cũng có những người, ngay từ lúc chào đời đã là một "ngoài ý muốn" không ai chúc phúc.
Ánh mắt cô dần trở nên lạnh lẽo, mà đúng lúc ấy, một âm báo tin nhắn đột ngột vang lên, phá tan không khí quá mức yên tĩnh trong phòng bao.
Nhan Yểu liếc nhìn màn hình điện thoại, là cậu trai trẻ hôm đó cô gặp ở quán bar nhắn đến:
Hứa Hạo Hải: Chị nhớ em không?
Hứa Hạo Hải: [Sticker]
Cô hơi nhướng mày, nhìn biểu cảm mèo con nhí nhảnh mà đối phương gửi đến, trong mắt không khỏi hiện lên vài phần ý cười.
Sau hôm đó, hai người có kết bạn WeChat, thỉnh thoảng cũng trò chuyện đôi ba câu. Nhan Yểu hiểu quá rõ mục đích của cậu nhóc ấy, mà bản thân cô cũng chẳng định từ chối.
Bởi đang trong bữa ăn nên Nhan Yểu định sẽ để lát nữa trả lời, thế nhưng người đối diện tựa hồ đã nhận ra động tĩnh, mở miệng trước: "Không cần để ý đến tôi, cứ tự nhiên."
Nhan Yểu ngẩng đầu, đối diện với gương mặt điềm tĩnh thường thấy của anh, ánh mắt dừng lại nơi đường nét gọn gàng giữa lông mày và mí mắt.
"Xin lỗi nhé, tôi trả lời tin nhắn chút."
Cô cầm điện thoại lên, nhanh chóng gõ ba chữ "đang ăn cơm", vừa nhấn gửi thì liền nghe thấy chất giọng trong trẻo, hơi khàn và đầy từ tính vang lên bên tai: "Bạn trai à?"
Ngón tay đang treo lơ lửng trên màn hình khựng lại, Nhan Yểu đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Giang Nghiên ngồi đối diện.
"Không phải, chỉ là bạn thôi."
"Vậy hôm đó người đến đón em là bạn trai à?" Giọng anh rất bình thản, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu.
Chẳng ai biết, lúc này tim anh đang đập như sấm.
"Tôi độc thân." Nhan Yểu nói, vô thức rút ra một bao thuốc từ túi áo. Nhưng mới nửa chừng đã chợt sực tỉnh.
"Muốn hút thuốc à?" Giang Nghiên lên tiếng, bàn tay đặt dưới bàn siết chặt thành nắm đấm.
Anh ra sức kiềm chế giọng điệu, sợ rằng một chút vui sướng không nén được sẽ bị lộ ra ngoài.
Cô nói cô độc thân.
"Ừ, gần đây hút nhiều, có phần hơi nghiện rồi." Nhan Yểu thẳng thắn thừa nhận, hoàn toàn không quan tâm việc mình hút thuốc sẽ khiến người khác nghĩ gì.
Quả thật gần đây cô hút nhiều thật, và còn có xu hướng mất kiểm soát.
Kể từ ngày "lão già đáng chết" kia ngỏm củ tỏi, số lần cô châm thuốc mỗi ngày cứ tăng dần. Mà sau khi gặp lại Giang Nghiên, con số ấy lại tăng lên đáng kể.
"Tôi nói rồi, không cần để ý đến tôi."
Chân mày hơi nhướng lên, Nhan Yểu dường như không ngờ anh lại chẳng để tâm chuyện này.
Khóe môi khẽ cong, cô thành thạo rút một điếu thuốc mảnh từ bao ra, vừa rút bật lửa vừa khẽ nói: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn."
"Tách" lửa bật lên, Nhan Yểu cúi đầu rít một hơi, nhẹ nhàng nhả khói: "Tôi nói là chuyện năm đó, lúc ở rừng cây ấy, anh đã giúp tôi giấu chuyện hút thuốc."
Ánh mắt người đàn ông thoáng hiện một tia kinh ngạc, cùng lúc cụp mi xuống, giấu đi lớp cảm xúc dữ dội như sóng ngầm trong lòng.
Anh không ngờ cô vẫn còn nhớ chuyện đó.
Điếu thuốc nữ thon dài nằm giữa ngón tay cô, mang theo phong vị mê người rất riêng. Làn khói mờ ảo cuộn lên như kéo căng dây thần kinh anh, khiến trái tim lại một lần nữa vì cô mà đập rộn ràng đến phát điên.
Nhan Yểu quên không ít chuyện, nhưng vẫn nhớ sau lần lén hút thuốc ấy, thầy giám thị không hề gọi cô lên văn phòng.
Giờ nhớ lại, hôm đó tâm trạng cô thật sự rất tệ. Lão già kia dẫn tình nhân về biệt thự, còn ngày nào cũng vác cái bản mặt ra đi tới đi lui trước mắt cô, ghê tởm đến phát nôn.
"Hôm đó sao anh lại có mặt ở đó?" Có lẽ vì nicotine bắt đầu phát huy tác dụng, Nhan Yểu vô thức buột miệng hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Học bài." Giang Nghiên trả lời.
Nghe vậy, Nhan Yểu bật cười khẽ.
Chuẩn là việc mà một học thần như anh sẽ làm.
"Không hổ danh Giang học thần."
Hàng mi anh khẽ run lên. Nhưng đối mặt với câu trêu chọc nhẹ nhàng ấy, anh lại không thấy vui vẻ chút nào.
Ở trước mặt Nhan Yểu, anh vô cùng ghét cái danh xưng đó.
Trong lòng vừa lướt qua một đoạn ký ức chẳng lấy gì làm dễ chịu, ánh mắt Giang Nghiên thoáng lạnh, suy nghĩ trôi lạc trong giây lát. Cổ họng ngứa ngáy và khí quản khó chịu khiến anh không kìm được mà ho khan vài tiếng.
Nhan Yểu thấy vậy, lập tức dập tắt điếu thuốc.
"Xin lỗi, anh nên nói sớm là không chịu được mùi thuốc."
Cô đứng dậy đi về phía bức tường, bật hệ thống thông gió trong phòng. Nhà hàng này rõ ràng đã tính đến việc khách có thể hút thuốc nên trong mỗi phòng đều trang bị thông khí riêng.
Giang Nghiên không đáp, cơn ho đến quá đột ngột khiến anh ho dữ dội không ngừng, khóe mắt hơi đỏ hoe, tay dưới bàn nắm chặt lại rồi đưa lên miệng, tựa như cố gắng giữ cho bản thân khỏi quá chật vật.
Nhan Yểu không nghĩ anh lại bị khói thuốc sặc đến mức ấy. Có vẻ bình thường anh thậm chí còn không tiếp xúc chút nào với mùi thuốc lá.
Cô bước đến cạnh anh, cầm lấy chiếc tách sạch trên bàn, rót một ít nước rồi đưa ra trước mặt anh.
"Uống chút nước đi."
Giây tiếp theo, cổ tay bỗng bị siết chặt. Lòng bàn tay nóng rực như lửa thiêu da cô, bàn tay với những khớp xương rõ ràng ấy bám lấy cô đầy quyết liệt, giống như đang nắm chặt chiếc phao cứu sinh cuối cùng của đời mình.
...
【Tác giả có lời muốn nói】:
Anh nói: Cô ấy nói cô ấy độc thân.
Anh lại nghĩ: Lúc ấy mình nên hôn cô ấy luôn cho rồi.