Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 14

Việc bất ngờ nổi tiếng trên mạng lần này hoàn toàn không nằm trong mong muốn của Nhan Yểu.

Chỉ là màn tạo nhiệt đó, đối với Thượng Giai và Trần Vũ Luân, đều không phải chuyện xấu. Sau đó, trong buổi phỏng vấn của Trần Vũ Luân, mấy lời mập mờ ỡm ờ của cậu ta lại lộ ra đôi chút thiện cảm với người phụ nữ nọ, khiến cho CP này bỗng dưng càng lúc càng được dân mạng tích cực "đẩy thuyền".

Triệu Tiểu Du đã không chỉ một lần hỏi cô về mối quan hệ với cái người tên Trần Vũ Luân đó rốt cuộc là thật hay giả, ngay cả Hứa Hạo Hải cũng năm lần bảy lượt thăm dò bóng gió. Xung quanh dường như ai cũng cực kỳ hứng thú với mối nghi án tình ái liên quan đến một siêu sao nổi tiếng hàng đầu, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà Nhan Yểu đã phải hết lần này đến lần khác ra mặt phủ nhận, đến mức bản thân cũng phát cáu vì mệt mỏi.

Ai cũng háo hức hóng chuyện, chỉ có mình Giang Nghiên, chẳng hề có chút động tĩnh gì.

Thật ra, không có động tĩnh gì vốn dĩ là kết quả tốt nhất, nhưng không hiểu sao, trong lòng lại dâng lên cảm giác bực bội khó tả, như thể mọi thứ đang lặng lẽ trượt ra khỏi tầm kiểm soát.

Cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó, nhưng với một người đã quá quen với sự phóng túng như cô, thì thứ cảm giác đó không phải là điềm lành.

Đêm đó cũng như thường lệ, Nhan Yểu rủ Triệu Tiểu Du ra ngoài uống rượu. Trong lúc nói chuyện, cô bất ngờ buông một câu:

"Tớ hẹn hò rồi."

Triệu Tiểu Du đang cao hứng vì vừa nốc một ly rượu ngoại, câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng đó hòa cùng tiếng nhạc xập xình vang lên trong tai khiến cô nàng trong chốc lát vẫn chưa hoàn hồn.

"Hẹn hò rồi? Gì hẹn hò rồi?" Nói đến giữa chừng, tay cầm ly rượu của Triệu Tiểu Du đột nhiên khựng lại, tròn mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh vẫn giữ nét thản nhiên như không: "Cậu đang... yêu đương á?"

Thành thật mà nói, chuyện Nhan Yểu có người yêu xưa nay vốn chẳng phải tin gì chấn động. Danh sách người yêu cũ của cô nếu đếm bằng hai bàn tay cũng còn thiếu. Với Nhan Yểu, yêu đương chẳng khác gì một món hàng tiêu dùng tiện tay có là có, hết là bỏ.

Triệu Tiểu Du tuy luôn tự nhận mình là kiểu "gái hư đi qua trăm bụi hoa chẳng vướng mảnh lá nào", nhưng trong lòng vẫn nuôi chút hy vọng mơ hồ về thứ gọi là tình yêu. Còn Nhan Yểu, yêu bao nhiêu người, nói ba chữ "tôi yêu anh" thì dễ như thở, nhưng tận sâu đáy lòng, cô lại chẳng hề tin vào tình yêu.

Cứ như một kẻ có vấn đề tâm lý, miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, đến mức cực đoan.

Triệu Tiểu Du không phải không hiểu. Lớn lên trong một gia đình như của Nhan Yểu, ngay cả một người ngoài như cô nàng còn cảm thấy cha mẹ của Nhan Yểu đúng là khiến người ta phải rùng mình ghê tởm.

Có đôi lúc, Triệu Tiểu Du nghĩ, Nhan Yểu thật sự đáng thương.

Cô từng được rất nhiều người yêu, nhưng chưa từng có ai dạy cô cách để yêu một người.

Từ khi về nước, có vẻ như Nhan Yểu đã giảm bớt hứng thú với chuyện yêu đương, mà Triệu Tiểu Du thì mừng như mở cờ trong bụng, vì thay người yêu như thay áo không mang lại hạnh phúc, chỉ khiến lòng ngày một trống rỗng.

Vậy mà giờ phút này, tất cả lại như quay trở về vạch xuất phát.

"Cậu đang quen ai?" Triệu Tiểu Du hơi mơ màng.

"Một cậu nhóc, còn đang đi học." Nhan Yểu nói, trong đầu lướt qua hình ảnh đêm qua.

Có lẽ là vì mấy chuyện ồn ào do Trần Vũ Luân gây ra gần đây khiến cậu ta không kìm được, nên mới tối hôm qua đã vội tỏ tình.

Lẽ ra với kiểu như Hứa Hạo Hải, Nhan Yểu sẽ chẳng bao giờ để mắt tới, cậu ta còn quá nhỏ, quá non nớt, chưa va chạm cuộc đời, sau khi chia tay rất dễ bị quấn lấy.

Nghĩ như vậy nghe có vẻ tự luyến, nhưng dựa trên những kinh nghiệm bị đeo bám dai như đỉa trong quá khứ thì nó đúng là sự thật.

Có điều, có lẽ tại đêm qua trăng sáng vừa đủ, khi nhìn thấy cậu thiếu niên rón rén chạy từ trường ra, vẻ ngượng ngùng, ấp úng của cậu ta chẳng khiến trái tim cô rung động gì, nhưng ánh mắt ấy, đôi mắt với hàng chân mày thoáng quen kia, một lần nữa lại phản chiếu bóng dáng cô trong đó, giống hệt đêm ở quán bar.

Không rõ ràng lắm, nhưng cô nhận ra đó là chính mình.

Trong khoảnh khắc ấy, trước mắt cô như hiện lên hình ảnh của một người khác.

Không hiểu sao, như ma xui quỷ khiến, cô đồng ý với lời tỏ tình đó, hệt như cái cách cô đồng ý lời bắt chuyện ở quán bar đêm nọ.

Triệu Tiểu Du nghẹn lời, miệng há ra mà chẳng biết nói gì, cuối cùng chỉ đành ngửa cổ nốc cạn một ly, rồi mới lên tiếng: "Nhan Yểu, cậu làm ơn có thể... làm người một chút được không? Nhóc còn đang đi học mà cậu cũng không tha, thế cái người đang đi dạy kia sao cậu không động vào luôn đi?"

Nhan Yểu biết rõ Triệu Tiểu Du đang ám chỉ ai, đáy mắt khẽ trầm xuống, định mở miệng nói "không phù hợp", nhưng Triệu Tiểu Du như đã đoán trước được phản ứng đó, liền giành lời: "Cậu bảo cậu với Giang Nghiên không phù hợp, thế với cái cậu sinh viên kia thì lại phù hợp hả? Rốt cuộc cậu nghĩ cái quái gì vậy?!"

Quán bar thì ồn, nhưng góc của họ lại đặc biệt im lặng.

Nhan Yểu không nói gì, lặng lẽ rút ra hộp thuốc, châm một điếu dành cho nữ giới.

Làn khói mỏng dần lan ra, che mờ khuôn mặt người phụ nữ. Trong làn khói lơ mơ, đôi mắt cô khẽ híp lại, cúi đầu giấu đi thứ cảm xúc sâu xa nơi đáy mắt.

"Tớ nói rõ với cậu ấy rồi. Chỉ yêu thôi, không bàn đến chuyện tình cảm."

Một tràng cười nhạt vang lên bên tai, như đang chế giễu cô cố tình giả ngốc.

"Không phải chứ, Nhan Yểu, cậu cảm thấy cái trò này thú vị à?"

Triệu Tiểu Du rõ ràng đã quá quen với mấy kiểu chia tay rồi tái hợp của Nhan Yểu, vậy mà không hiểu sao, lần này vừa nghe đến chuyện cô có người yêu mới, cơn giận lại bốc lên tận đỉnh đầu.

Bàn tay đang kẹp thuốc lá của Nhan Yểu khựng lại, ánh mắt khi liếc sang Triệu Tiểu Du lập tức trở nên sắc lạnh.

"Vậy cậu muốn tớ thế nào? Đi yêu Giang Nghiên à?"

Tàn lửa vẫn còn cháy, hệt như bầu không khí giữa hai người lúc này, ngột ngạt và căng thẳng.

Triệu Tiểu Du hé môi định nói gì đó, nhưng khi ánh mắt chạm vào đôi con ngươi kia, lại chẳng thể thốt ra nổi một chữ.

Thần sắc của Nhan Yểu lúc này lạnh lẽo lạ thường, dưới ánh đèn mờ ám, cô không còn nét lười biếng hay tùy tiện thường ngày.

"Chưa bàn đến chuyện Giang Nghiên có hứng thú với tớ hay không, cho dù có thì đó cũng là chuyện của anh ta. Liên quan gì đến tớ?"

Từng chữ, từng câu đều lạnh lùng đến tàn nhẫn, nhưng lại là những đạo lý rất đỗi thường tình.

Khói thuốc mờ ảo. Triệu Tiểu Du nhìn Nhan Yểu quay mặt đi, cúi đầu rít một hơi, thành thạo nhả ra một vòng khói tròn.

"Huống hồ, tớ với anh ấy đều không còn trẻ nữa, tớ 28 rồi, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý không kết hôn. Nhưng còn anh ấy thì sao? Tớ có thể sống mơ hồ, sống buông thả, chỉ yêu thôi chứ không cưới, nhưng anh ấy thì được à?"

Cô khẽ gõ tàn thuốc. Nhan Yểu thường ngày lúc nào cũng tỏ ra phóng khoáng bất cần, nhưng đến cuối cùng, có vài chuyện cô lại thấu rõ hơn bất kỳ ai.

"Hôm đó tớ tình cờ bắt gặp anh ấy đi xem mắt trong quán cà phê, chứng tỏ anh ấy đã có dự định lập gia đình, kể cả cha mẹ anh ấy cũng vậy. Một người như tớ đã sớm quyết sẽ không cưới thì còn đi dây dưa với anh ấy làm gì? Chẳng khác nào đang lãng phí thời gian của người ta."

"Huống hồ cậu cũng biết tính tớ đấy. Cho dù giờ tớ có hứng thú với anh ấy một chút, thì một tháng, hai tháng sau thì sao? Tớ chỉ cần phủi mông một cái là đi luôn, còn anh ấy... trông có giống kiểu người tùy tiện trong chuyện tình cảm không?"

Điếu thuốc cháy đến tận cùng, Nhan Yểu dập tắt tàn lửa cuối cùng.

Cô chưa từng nghĩ sẽ có kết thúc với bất kỳ ai, nên khi chọn bạn trai, cô luôn tự đặt ra một số ranh giới.

Mà Giang Nghiên, từ đầu đến cuối, chính là người cô không thể chạm vào.

Giống như câu mà trước kia Triệu Tiểu Du đã tức giận buột miệng nói ra: "Cậu cần gì phải hủy hoại anh ấy?"

Triệu Tiểu Du không nói gì thêm nữa. Những lời chất vấn bức bối ban nãy cuối cùng lại bị nghẹn trong cổ họng, không thể phản bác được gì.

Bởi cô ấy biết, những điều Nhan Yểu nói đều là sự thật không thể chối cãi.

Cô ấy thở dài trong lòng, một Triệu Tiểu Du luôn cười toe toét bỗng thấy tâm trạng tụt dốc không phanh.

Cúi đầu uống một ngụm rượu, nhất thời cũng không rõ nên thấy tội nghiệp cho ai hơn nữa.

——

Cuối tháng Năm, giải bóng rổ trường Q chính thức khởi tranh, cả khuôn viên trường cũng theo đó mà rực rỡ hơn vài phần sức sống.

Hôm nay Giang Nghiên không có tiết, nhưng vài dự án nghiên cứu anh đang làm đều là hợp tác với hai giáo sư khác, có mấy chi tiết cần bàn bạc, thế là ba người hẹn nhau họp một cuộc ngắn.

Buổi chiều đúng là giờ nghỉ, sinh viên không có tiết học nào, con đường trong khuôn viên vốn vắng vẻ cũng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Giang Nghiên cầm cặp tài liệu, mặt không biểu cảm đi thẳng trên đại lộ. Những sinh viên đi ngang thấy vậy liền vô thức nhường đường, nhưng miệng lại thì thào bàn tán với nhau.

Biệt danh "Giang Ma Đầu" không phải tự nhiên mà có. Ngang hàng với nó, là gương mặt đẹp đến mức phi lý của anh.

Chỉ là, ngày thường ngoài sinh viên khoa Toán ra, những khoa khác hiếm khi có cơ hội thấy được bóng dáng Giang Nghiên. Trước kia có không ít sinh viên liều lĩnh đăng ký lớp của anh chỉ để được nhìn thêm vài lần, cuối cùng vì trượt môn vài bận mà đành học khôn, chỉ dám âm thầm liếc trộm khi tình cờ gặp trên đường.

Từ xa thỉnh thoảng vang lên tiếng hò reo, dù cách hơn trăm mét vẫn cảm nhận được sự hào hứng của đám sinh viên trẻ.

Giang Nghiên từng nghe đồng nghiệp nói chiều nay có trận bóng, nhưng với anh mà nói, kiểu hoạt động này chẳng có gì hấp dẫn.

Không phải anh ghét vận động, bình thường vẫn hay đến phòng gym, nhưng riêng bóng rổ thì đúng là không ưa nổi.

Dường như nhớ đến chuyện gì đó chẳng mấy dễ chịu, nét mặt người đàn ông càng lúc càng lạnh, bước chân cũng dứt khoát hơn, định hướng thẳng ra cổng trường.

Thế nhưng đúng lúc ấy, anh bỗng dừng khựng lại.

Tầm mắt bị một bóng dáng quen thuộc thu hút, Giang Nghiên hít vào một hơi, cảm giác mơ hồ trong lòng lập tức bị niềm vui sướng lấn át.

Ánh mắt anh dừng lại ở gương mặt ấy, cách nhau khoảng mười mét, anh căng mắt xác nhận kỹ càng.

Là Nhan Yểu.

...

Bọn họ đã không gặp nhau suốt nửa tháng.

Từ cái ngày đứng trước nhà hàng nhìn cô rời đi, Giang Nghiên vẫn không biết phải dùng lý do gì để gặp lại cô.

Chuyện trên mạng, anh không phải không biết. Vì muốn theo dõi tình hình của cô, anh thậm chí còn đăng ký một tài khoản Weibo chỉ để được cập nhật tin tức về cô càng sớm càng tốt.

Anh không phải không hiểu thằng nhóc họ Trần kia đang có mưu đồ gì, trí nhớ siêu phàm của anh cũng nhanh chóng nhận ra Trần Vũ Luân chính là cậu thiếu niên từng gặp ở sảnh Hội Sở Lam Loan hôm nào.

Còn những lời đồn đại vô căn cứ kia, không phải anh không muốn hỏi, mà là từ mười năm trước, Giang Nghiên đã tự nhận thức rõ ràng về thân phận của mình. Dù mười năm sau, giữa anh và cô có lẽ đã thân hơn đôi chút, thì anh vẫn không có tư cách để xen vào chuyện tình cảm của cô.

Huống chi, hôm ấy khi ăn cơm, Nhan Yểu có nói cô đang độc thân.

Mà cô không biết nói dối.

Tim đập nhanh đến khó tin, người đàn ông đứng tại chỗ khá lâu, ánh mắt nhìn mãi không rời.

Một lúc sau, anh nhanh chóng bước về phía cô gái kia, nhưng khi chỉ còn cách hai mét, anh lại khựng lại.

Người con gái đang dựa vào gốc cây nghịch điện thoại, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

"Nhan Yểu."

Một giọng nam khàn nhẹ vang lên bên tai cô, xen lẫn chút từ tính và niềm vui khó che giấu.

Ngón tay đang lơ lửng phía trên màn hình điện thoại hơi khựng lại, Nhan Yểu ngẩng đầu, đối diện là cặp mày mắt thanh tú, cùng trong đó là bóng hình cô phản chiếu rõ ràng.

"Trùng hợp ghê, sao em lại ở đây?" Giang Nghiên lên tiếng, ngữ khí không còn chút lạnh lùng thường ngày.

Tầm mắt khẽ chùng xuống, bàn tay đang cầm điện thoại của Nhan Yểu khẽ siết lại, nhưng rất nhanh, cô liền cong môi, mỉm cười đáp lời: "Trùng hợp thật đấy, tôi tới đón bạn trai."

Bình Luận (0)
Comment