"Không ai lại yêu một người chỉ vì cảm động cả."
Lời nói tàn nhẫn vang vọng khắp phòng khách, người đàn ông dán mắt vào gương mặt tinh xảo kia, trong lòng lại bất ngờ dâng lên một cảm giác bình thản kỳ lạ.
Quả nhiên, đây đúng là kiểu lời sẽ phát ra từ miệng cô.
Nhiều khi, Giang Nghiên luôn cảm thấy Nhan Yểu giống như một yêu tinh không tim, lang thang giữa muôn hoa mà chẳng hề lưu tình. Cô quá rõ mình là ai, trái tim kia cứng như đá, không dễ gì bị cảm hóa, càng không dễ dao động.
Nhưng có lẽ cũng chính vì thế mà Giang Nghiên lại say mê cô đến kỳ lạ.
Đúng vậy, không ai yêu chỉ vì cảm động.
Chuyện này Giang Nghiên hiểu rõ hơn ai hết.
Cảm động chỉ là nhất thời, theo thời gian sẽ nhạt dần. Người ta rất ít khi khắc ghi một người vì lòng tốt, nhưng lại dễ khắc cốt ghi tâm vì hận thù.
Điều anh muốn, không phải là cảm động nông cạn. Anh muốn là trái tim cô.
"Vậy em sẽ vì mấy chuyện đó mà cảm động à?" Giang Nghiên phản ngược lại.
Nhan Yểu hơi sững người, hình như không ngờ anh lại hỏi mình như vậy.
Một lúc sau, nét mặt cô dần trầm xuống. Trong lòng dâng lên những đợt sóng nhỏ, như đang nhắc nhở rằng bản thân không hề bình tĩnh như tưởng tượng. Nhưng ngoài mặt, cô vẫn thản nhiên, vừa rít một hơi thuốc, vừa hờ hững nói: "Không."
Có lẽ vì đã quá lâu không có ai thật lòng đối tốt với cô, nên khi Giang Nghiên thốt ra những lời đó, trái tim vốn lặng im bao lâu nay của cô thật sự đã khẽ rung lên một nhịp.
Trước đây không thiếu người từng nói sẽ đối tốt với cô, chỉ là cái gọi là "tốt" đó quá cạn, giống như một cái bẫy dịu dàng khi đôi bên đều có mục đích.
Thỉnh thoảng tặng món quà, tạo chút bất ngờ. Nhan Yểu không phải thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, hoa tươi hay kim cương với cô chẳng có sức hấp dẫn, mà cô cũng rõ, những điều đó chỉ là phần đính kèm khi đối phương còn thấy cô mới mẻ.
Cô vốn không thích can hệ quá sâu với người yêu, có lẽ đó cũng là lý do chẳng ai thật sự tốt với cô.
Đã quen với việc tự cô lập bản thân, gặp chuyện gì cũng tự giải quyết, không ai biết cô khổ sở thế nào, nên cũng chẳng ai ra tay giúp đỡ.
Nhưng lần này mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, chính cô cũng không ngờ được, anh lại có thể tự tiện quyết định như thế.
Giống như một người xông thẳng vào cuộc đời cô, không cho cô bất kỳ cơ hội từ chối nào.
"Tôi làm mấy chuyện này đâu phải vì muốn em cảm động."
Giang Nghiên nói, mùi thuốc lá trong không khí mỗi lúc một nồng khiến anh hơi nhíu mày.
Nhan Yểu dĩ nhiên nhận ra động tác nhỏ của anh. Tay kẹp điếu thuốc dừng lại một lát, rồi dứt khoát dập nốt nửa điếu còn lại vào gạt tàn.
"Vậy anh muốn gì? Không mong đáp lại? Hiến dâng vô tư?" Nhan Yểu ngừng một chút, rồi làm ra vẻ bừng tỉnh, bật ra một tiếng "ồ" đầy mỉa mai: "Là muốn yêu đương với tôi à? Yêu rồi thì sao? Hôn, ôm, lên giường?"
Sắc mặt người đàn ông mỗi lúc một tệ, đến khi nghe thấy hai chữ "lên giường", rốt cuộc không kìm được nữa, đột ngột sải bước tới, tóm lấy cổ tay cô, kéo mạnh khỏi sofa, ép cô đứng trước mặt mình.
"Em không thể nói chuyện tử tế một lần à?"
Giọng nói anh đầy tức giận nghiến răng, trong mắt Nhan Yểu thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, hình như không ngờ anh lại ra tay như vậy.
Trong ấn tượng của cô, Giang Nghiên luôn là kiểu người nhẫn nhịn, cam chịu. Nhưng giờ đây, nhìn vào đường nét lạnh lùng ấy, nhìn ngọn lửa giận trong mắt anh, chẳng hiểu sao, máu cô lại bắt đầu sôi sục.
"Thế anh muốn tôi nói sao?" Nhan Yểu nói, đuôi mắt cong lên một nụ cười gợi tình. Tay còn lại đặt lên cổ anh, hai người lập tức rút ngắn khoảng cách.
Khoảng cách mười mấy centimet bị cô kéo lại, hai người gần đến mức hơi thở hòa quyện.
Chóp mũi chạm nhau, đồng tử lấp lánh ánh nước của cô không rời mắt khỏi anh. Âm giọng nhẹ nhàng phát ra, như một chiếc chổi lông vũ, liên tục gợi lên thần kinh căng thẳng của người đối diện.
"Anh dạy tôi nhé? Hửm?"
Ký ức tức thì bị kéo ngược về đêm hôm đó ở quán bar, và sự thật đã chứng minh, Giang Nghiên quả thực là một học sinh giỏi. Sau lần dạy dỗ hôm ấy, anh liền khắc cốt ghi tâm, mỗi đêm đều âm thầm ôn luyện lại.
Ánh mắt tối lại, tay anh từ cổ tay cô trượt xuống ôm lấy eo, cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ mọng, bịt kín đôi môi khiến anh xao xuyến suốt bao ngày qua.
Đây là một bài kiểm tra cho buổi dạy trước đó.
Người đàn ông bắt đầu chiếm thế chủ động, như đang trút giận mà cắn nhẹ lên môi cô, đầu lưỡi cạy mở khẽ răng, tiến thẳng vào lãnh địa của cô, dẫn dắt cô cảm nhận nhiệt độ của mình.
Nhan Yểu ôm lấy cổ anh, khẽ rủ mắt xuống, cũng giấu đi tia nóng bỏng lóe lên nơi đáy mắt.
Giang Nghiên hôn rất nghiêm túc, như thể muốn đem tất cả những gì học được từ cô trả lại từng chút một. Cánh tay ôm eo không ngừng siết chặt, đầy ý áp chế không cho cự tuyệt.
Nhan Yểu không ngờ, từ một nụ hôn lại có thể cảm nhận được sự "bá đạo" của anh.
Cô vốn tưởng người đàn ông này không có tính khí, nhưng giờ xem ra, anh vừa ngang bướng lại vừa cố chấp không ngờ.
Đầu ngón tay khẽ lướt qua yết hầu anh, rồi lại men theo đường nét gương mặt, khuôn mặt vốn luôn lạnh nhạt, giờ đây lại phủ lên vài phần say mê, khiến Nhan Yểu không khỏi rung động.
Một lúc sau, cô nhắm mắt lại, bắt đầu lật ngược thế cờ.
Rốt cuộc Giang Nghiên vẫn còn non tay, sao có thể so được với sự lão luyện của cô?
Chút da lông học được hôm đó, rơi vào tay Nhan Yểu, vẫn còn non nớt lắm.
Dù sao thì học trò làm sao bì được với cô giáo?
Đây là buổi dạy thứ hai, và người phụ nữ vừa giành lại thế chủ động đã tiếp tục dẫn dắt anh, lôi anh vào guồng quay của riêng mình...
Hô hấp quấn lấy nhau, vừa tách ra trong khoảnh khắc đã lại lần nữa giao hòa, giữa những nhịp chuyển mình là nhịp điệu tấn công rồi phòng thủ ăn ý đến hoàn hảo.
Chẳng biết từ lúc nào, hai người vốn đang đứng dựa vào nhau đã ngã xuống ghế sofa. Mái tóc dài như thác nước của cô lập tức xõa tung, đầu gối người đàn ông chống lên sofa đến nỗi đệm lún thành vết, bờ vai rộng lớn chắn trọn lấy thân hình mảnh mai của cô. Tay anh đặt nơi eo, cảm nhận sống lưng gầy guộc dưới lòng bàn tay. Anh nghĩ, cơ thể mỏng manh như thế, sao lại có thể mạnh mẽ đến mức khiến anh điên đảo thế này?
Không rõ qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang buổi dạy đầy nhiệt huyết.
Nhan Yểu buông môi anh ra, khi người đối diện vô thức muốn rướn tới gần thêm, cô khẽ nghiêng đầu, khiến nụ hôn ấy rơi lệch sang phần dưới cằm.
Giang Nghiên như chợt bừng tỉnh, chậm rãi ngồi dịch sang đầu bên kia của sofa, hơi khom lưng, cố ổn định lại tâm tình.
Nhan Yểu vẫn luôn hơn anh một bậc. Cô từ tốn ngồi dậy, lấy điện thoại từ túi ra rồi bấm nút nghe.
"Alo?"
Giọng nói khàn khàn vang lên, ngầm tiết lộ nụ hôn ban nãy đã cuồng nhiệt đến nhường nào.
"Má ơi Nhan Yểu! Giang Nghiên đầu óc bị chập mạch rồi đúng không? Cậu thấy tin trên mạng chưa? Văn phòng luật sư Tưởng Vũ phát thông cáo rồi đó! Nói là sẽ kiện tụi bịa đặt trên mạng ra tòa hết, giờ còn lên top 1 hot search luôn rồi kìa!"
Đầu dây bên kia, giọng của Triệu Tiểu Du nghe đầy kích động, xuyên qua loa điện thoại vang vọng khắp phòng khách, hưng phấn đến mức có thể cảm nhận được cả qua sóng điện từ.
"Tớ hỏi Tưởng Vũ rồi, anh ấy bảo nếu kiện từng đứa một thì không phải không làm được, chỉ là mất thời gian với công sức thôi. Còn tên ngốc Giang Nghiên kia, hình như lại thuê thêm hẳn một đội luật sư nữa để lo vụ này á!"
Triệu Tiểu Du chưa từng chứng kiến trận thế nào khủng khiếp đến thế. Cơn tức bị dân mạng mắng mỏ mấy hôm nay trong chớp mắt tan biến sạch sành sanh, còn hả hê hét toáng lên: "Tưởng Vũ nói rồi, loại tung tin thất thiệt mà không có chứng cứ thì kiện kiểu gì cũng trúng hết! Đến lúc đó tớ muốn coi còn đứa nào dám sủa nhảm trên mạng nữa không!"
Cô nàng đâu ngờ giờ phút này Giang Nghiên đang ngồi ngay cạnh Nhan Yểu, nên cứ thế mà mắng thẳng tay, một câu "điên rồi", một câu "ngốc nghếch", không ngừng than thở hành động của anh đúng là điên cuồng quá thể.
"Giang Nghiên làm cú này là tớ phục luôn đó, lần đầu thấy có người theo đuổi kiểu vậy đó trời. Không phải dạng khùng thì cũng là dạng có tiền rảnh rỗi quá mức!"
Nhan Yểu nghe bạn than vãn mà liếc sang người đàn ông ngồi yên đầu bên kia sofa. Anh cúi đầu, không nhúc nhích, nét mặt trở lại vẻ lãnh đạm quen thuộc, nơi trán thấp thoáng mồ hôi, nhưng nếu không nhìn kỹ, ngoại trừ đôi tai vẫn còn ửng đỏ và cổ áo hơi xộc xệch, thì hoàn toàn không giống người vừa mới bị hôn đến đỏ mặt tía tai.
Và lúc này, người đàn ông đã nghe hết toàn bộ lời của Triệu Tiểu Du, vậy mà vẫn không hề có phản ứng gì, thậm chí lông mày cũng chẳng động đậy chút nào.
"Ai mà biết được?"
Nhan Yểu liếc nhìn anh, mắt hơi nheo lại, cơn thèm thuốc lại ngứa ngáy nổi lên.
Dù sao thì cuộc gọi này cũng đâu chỉ phá đám mình anh.
Cô lấy bao thuốc nữ ra lần nữa, dùng bàn chân trần khẽ đá vào người đàn ông đang như tượng gỗ.
Anh hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt lướt qua một tia đờ đẫn. Dáng vẻ ngây ngốc ấy khiến Nhan Yểu bật cười thành tiếng.
"Cậu cười cái gì đó?" Triệu Tiểu Du bên kia điện thoại ngạc nhiên.
"Không có gì."
Nhan Yểu giơ tay ra hiệu điếu thuốc trong tay, rồi lại dùng cằm ra hiệu về phía nhà vệ sinh. Người đàn ông kia vẫn chưa hoàn hồn, hé môi như muốn nói gì đó, nhưng khoảnh khắc sau khi thấy ánh mắt cô đảo qua một vị trí nào đó, Giang Nghiên lập tức cứng người, vẻ mặt sa sầm đứng bật dậy, vội vội vàng vàng bước vào nhà vệ sinh, cả bóng lưng cũng mang theo vẻ luống cuống rõ rệt.
Triệu Tiểu Du bên kia không hề nhận ra bất thường, vẫn đang hào hứng luyên thuyên: "Nhan Yểu, cậu tính báo đáp người ta thế nào? Lấy thân báo đáp được không?"
Nhan Yểu châm điếu thuốc, tâm trạng có vẻ đang rất tốt, nên cũng không bực vì bị trêu chọc.
Cô thong thả hút lấy một hơi, đôi chân dài vắt lên sofa, liếc mắt nhìn cánh cửa nhà vệ sinh đang khép chặt, một lúc sau mới khẽ cong môi, từ tốn đáp: "Báo đáp gì cơ? Tớ báo đáp rồi còn gì."
"Hả?" Bên kia mờ mịt không hiểu gì.
Nếu giờ này Triệu Tiểu Du có mặt ở đây, nhìn thấy vẻ mặt của Nhan Yểu, chắc chắn sẽ tặc lưỡi tán thưởng: Đây không phải yêu tinh hút tinh khí thì là gì nữa?!
"Cậu còn gì không? Không thì tớ cúp đây." Giọng Nhan Yểu nhàn nhạt, chẳng có chút nào giống người đang bị kéo vào cơn bão dư luận, bình tĩnh đến lạ.
Triệu Tiểu Du im lặng vài giây, rồi khẽ hỏi: "Thật sự không sao chứ?"
Nhan Yểu gạt tàn thuốc, khẽ cười: "Có thể có chuyện gì? Cùng lắm là bị chửi vài câu thôi. Huống hồ gì mấy đứa bịa chuyện sắp bị kiện rồi mà."
Nghe vậy, Triệu Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm, giọng cũng nghiêm túc hơn hẳn: "Chuyện này không đơn giản đâu. Đột nhiên có quá trời phốt bẩn bị bốc ra, chắc chắn là có người cố tình nhằm vào cậu. Mấy đứa gọi là bạn học cái mốc gì? Nếu để tớ bắt được, tớ cho tụi nó no đòn!"
So với sự bùng nổ của Triệu Tiểu Du, Nhan Yểu lại càng bình tĩnh hơn.
Tuy nhiên, ánh nhìn lạnh lẽo nơi đáy mắt lại đang ngấm ngầm nói cho người ta biết cô không phải là loại dễ bị chèn ép.
Cô có rất nhiều khuyết điểm, mà thù dai chính là một trong số đó.
"Tớ biết rồi. Việc này để tớ lo. Không có gì nữa thì tớ cúp đây, có chút việc."
Dứt lời, Nhan Yểu trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Đầu dây bên kia, Triệu Tiểu Du nghe tiếng tút tút báo hiệu đã cúp máy, không nhịn được lẩm bẩm: "Có việc gì? Gấp dữ vậy..."
Khoảng mười mấy phút sau, Giang Nghiên từ nhà vệ sinh bước ra. Người phụ nữ ngồi trên sofa đã hút xong điếu thuốc, lúc này đang uể oải lướt điện thoại.
Mồ hôi nóng trên mặt anh đã hoàn toàn biến mất. Anh đã rửa mặt bằng nước lạnh mấy lần liền, cho đến khi nhiệt độ cơ thể hoàn toàn hạ xuống mới dám đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhưng giờ phút này, khi nhìn người phụ nữ đang ung dung bình thản trước mặt, chẳng hiểu sao tâm trạng anh lại bực bội đến thế.
Giang Nghiên mím môi, không thể hiểu nổi, rõ ràng lúc nãy cả hai đều chìm đắm đến vậy, thế mà vì sao cô lại có thể rút lui dứt khoát như thể chưa từng có gì xảy ra. Cứ như trên mạng nói ấy, rút xong không thương tiếc.
Nhan Yểu dĩ nhiên nghe được tiếng động, nhưng cô chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại trong tay, không hề ngẩng đầu.
Trên màn hình hiển thị đúng là tuyên bố do văn phòng luật sư Tưởng Vũ đăng tải, từng câu từng chữ đều mang khí thế áp đảo, cũng thật sự khiến Nhan Yểu cảm nhận được sự che chở và bảo vệ rõ rệt.
Cảm giác này với cô rất mới mẻ, hình như từ trước đến nay chẳng mấy khi có.
Mãi không nghe thấy ai lên tiếng, Nhan Yểu mới buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng cách mình ba bước. Khi ánh mắt giao nhau, cô hơi sững lại.
Ánh mắt người đàn ông rất sâu, như thể đang đè nén một cơn sóng dữ cuộn trào, lại như một con dã thú bị nhốt trong lồng, đang gào thét điên cuồng trong thầm lặng.
Nhan Yểu rơi vào trầm mặc. Mà ngay khoảnh khắc đó, đối phương cũng chợt nhận ra điều gì, liền bước tới phía sofa, định cầm chiếc điện thoại mình để quên.
Anh biết rất rõ đây lại là một lần ngoài ý muốn, bắt đầu vì xúc động, kết thúc trong lặng lẽ.
Và bây giờ anh nên đi rồi.
Giang Nghiên lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu khi mới đến, cổ áo được chỉnh lại gọn gàng, vẻ mặt cũng lạnh lùng vô cảm, chẳng còn chút dấu tích nào của cảm xúc vừa rồi.
Anh cúi người nhặt điện thoại lên khỏi sofa, đang chuẩn bị đứng dậy thì chợt nghe thấy Nhan Yểu ở bên cạnh mở miệng: "Chi phí, tôi sẽ lo hết."
Ngón tay đang cầm điện thoại của Giang Nghiên khựng lại, sắc mặt trầm xuống, nhưng anh vẫn không nói lời nào.
Ngay sau đó, anh lại nghe thấy cô hỏi:
"Lúc anh xăm hình, anh đã nghĩ gì vậy?"