Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 25

 
"Ừm, bạn trai."

Xưng hô ấy được người đàn ông lặp lại trong miệng một cách chậm rãi, nét cười trên mặt càng sâu, nhưng trong mắt lại lóe lên tia lạnh lẽo, sâu thăm thẳm không thấy đáy.

"Lâu không gặp, cậu thay đổi nhiều đấy." Người đàn ông nói, từng cử chỉ đều mang theo mấy phần ngạo mạn của kẻ ở vị trí cao, chỉ là khi đối mặt với Nhan Yểu, sự ngạo mạn ấy lại thu liễm đi đôi chút.

Tay cầm ly cà phê của Nhan Yểu khựng lại một chút, ánh mắt dừng trên người đàn ông đối diện. Một lúc sau, cô bật cười nhẹ: "Con người ai mà chẳng thay đổi, cậu cũng vậy thôi."

Cái tên thiếu niên ngang ngược năm nào, giờ đã biến thành dáng vẻ thành đạt của một người đàn ông trưởng thành, âu phục thẳng thớm, hoàn toàn khác với hình ảnh in sâu trong ký ức cô.

Hồi đó, cái tên nhóc thối ấy suốt ngày gây chuyện, trên người lúc nào cũng có vết thương, đồng phục mặc trên người bị cậu ta phá nát thành đủ kiểu kì quái, đôi mày đôi mắt lúc nào cũng ánh lên sự hằn học, như thể muốn gây chiến với cả thế giới.

Giống cô ngày ấy. Giống đến mức cô từng nghĩ, cậu ta chính là một "mình khác" sống song song.

"Không còn cách nào, làm ăn phải biết giữ quy tắc." Người đàn ông nói, giọng điệu pha chút thân quen.

Lâu năm không gặp, nhưng dường như giữa họ không có mấy xa cách.

Nhan Yểu ngẩn ra trong chốc lát, nhớ đến những ngày hai người từng ngồi cạnh nhau hút thuốc, tâm sự những chuyện bẩn thỉu khó nói trong nhà, rồi lại cùng nhau nói về giấc mơ rời khỏi nơi gọi là "gia đình" ấy.

Nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện. Cô bị vứt sang Mỹ, theo cái lão già kia chết đi, cô xem như đã thoát khỏi quá khứ đáng ghét đó; chỉ là nghe giọng điệu của anh ta bây giờ, e rằng vẫn chưa thoát khỏi ngôi nhà khiến anh ta bực dọc đến phát điên ấy.

Dù vậy nhìn dáng vẻ hiện tại của anh ta, chắc cũng đã vùng dậy thành hổ rồi.

"Tần Chiêu, xem ra mấy năm nay cậu sống không tệ." Nhan Yểu vừa nói vừa nhìn người bạn cũ với ánh mắt vẫn còn vài phần cảm tình.

"Cậu trông cũng đâu đến nỗi." Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên chiếc điện thoại đặt trên bàn, giọng điệu mang theo hàm ý sâu xa, "Chuyện kia... còn mấy tháng?"

Nhan Yểu cụp mắt xuống, dường như đã quá quen với kiểu ăn nói không khách sáo của anh ta, lạnh nhạt đáp: "Đừng nói mấy lời xúi quẩy. Tôi với anh ấy mới yêu nhau."

"Xúi quẩy?" Tần Chiêu khẽ nhướng mày, "Nhan Yểu, nghe không giống phong cách của cậu. Chuyện này không phải ai cũng biết rõ sao?"

Giọng anh ta mang theo chút đùa cợt: "Hồi đó tụi mình yêu nhau được bao lâu nhỉ? Hình như là một học kỳ thì phải?"

Nói đến đây, sắc mặt Nhan Yểu không đổi, nhưng ánh mắt lại hơi dao động một thoáng.

"Tôi đoán, tôi vẫn là người yêu lâu nhất của cậu."

Tần Chiêu nói với giọng điệu đầy tự đắc, vẫn y hệt như cái thời thiếu niên kiêu ngạo ấy.

Nhan Yểu nhướng mày nhìn thẳng vào ánh mắt mang chút khiêu khích của anh ta, một lúc sau liền thản nhiên thừa nhận: "Đúng thế."

Năm đó, cô và Tần Chiêu yêu nhau đến tận năm tháng. Nếu không vì cô đột ngột ra nước ngoài, có lẽ mối quan hệ ấy còn kéo dài hơn nữa.

Khi ấy, họ đúng là hai "kẻ lập dị" trong miệng bạn bè cùng lớp. Mà hai kẻ lập dị đến với nhau, tình yêu đó cũng đương nhiên rất phô trương. Họ yêu nhau theo đúng nghĩa, đã từng hôn nhau, ôm nhau, thậm chí khi trưởng thành còn lên giường với nhau.

Tần Chiêu thực sự là người khiến cô nhớ nhất trong quá khứ. Họ từng có một sự thân mật khác thường, từng khiến Nhan Yểu ngỡ rằng, có lẽ cô yêu anh ta.

Chỉ là bây giờ nghĩ lại, cô đã có thể phân biệt rõ ràng, đó không phải là yêu.

Khoảnh khắc cô thốt ra câu ấy, khóe môi Tần Chiêu cong lên, nụ cười ngông cuồng kia giống như thể anh ta chắc chắn rằng, mình là người đặc biệt nhất trong lòng Nhan Yểu.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô lại mở miệng: "Nhưng có lẽ thêm một thời gian nữa thì không còn như vậy nữa."

Câu nói ấy vừa dứt, ánh mắt Tần Chiêu lập tức tối lại, con ngươi đen kịt chăm chăm nhìn người phụ nữ ngồi đối diện.

"Đổi tính rồi à? Cậu nói thật sao?"

Anh ta nhìn Nhan Yểu trước mặt, vẫn xinh đẹp như trong ký ức. Thoát đi sự non nớt ngày ấy, nay cô càng thêm xinh đẹp mặn mà, đến từng cái nhăn mày, từng nụ cười cũng đều mang theo khí chất mê người.

Cô gái trong trí nhớ ngày xưa luôn lười nhác, giờ qua mười năm, cái lười đó đã hóa thành phong thái biếng nhác ăn vào xương cốt, giống như một con mèo, cử động nào cũng toát lên vẻ quyến rũ vô thức.

Tần Chiêu luôn biết Nhan Yểu rất đẹp, từ ánh nhìn đầu tiên đã thấy kinh diễm.
Mà giờ, sau bao năm tình cờ gặp lại, dù đã trải qua biết bao hồng nhan giai lệ, cô vẫn khiến anh ta bị hấp dẫn như thuở ban đầu.

Nhan Yểu ngồi đối diện trầm mặc trong chốc lát, theo phản xạ đưa tay định rút hộp thuốc ra, nhưng vừa ý thức được đây là quán cà phê, cô liền bình thản thu tay lại: "Ừm, coi như thế đi."

Tần Chiêu đương nhiên đã chú ý đến hành động nhỏ đó của cô. Biết rõ cô mấy năm nay chắc chắn chưa từng cai thuốc, giống y như anh ta vậy.

"Có thời gian thì ra ngoài ăn một bữa đi."

"Được."

Nhan Yểu gật đầu dứt khoát. Dù gì trong lòng cô, ngoài Triệu Tiểu Du thì Tần Chiêu cũng xem như là một trong hai người bạn hiếm hoi.

Hai người vô tình gặp lại trong đài truyền hình, giờ lại ngồi trong quán cà phê ôn chuyện cũ, sắc trời cũng dần ngả tối.

Tần Chiêu còn có việc, không lâu sau tài xế đã đến đón anh ta rời đi.

Hồi cấp ba, Nhan Yểu đã biết nhà Tần Chiêu có điều kiện, dưới tay có một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán, y hệt như nhà họ Nhan ngày ấy.

Chỉ là giờ đây, công ty của "cái lão không chịu chết kia" đã sớm sa sút, còn nhìn khí thế hôm nay của Tần Chiêu, e rằng công ty ấy dưới tay anh ta lại càng phát triển.

Tần Chiêu là con một trong nhà, tài sản sau này đương nhiên sẽ thuộc về anh ta. Nhưng hồi bé, anh ta cực kỳ chán ghét cái trách nhiệm đó, còn từng nói thẳng là chẳng thèm cái đống tiền rách ấy.

Chỉ tiếc đời là thế, có lúc chúng ta không thể không cúi đầu trước số phận. Cậu trai trẻ ngông nghênh năm nào cuối cùng cũng phải tiếp nhận trách nhiệm vốn dĩ thuộc về mình.

Nghĩ tới đây, Nhan Yểu đứng trước cửa quán cà phê, trong lòng không khỏi cảm khái.

Quãng thời gian u ám hồi trung học như trỗi dậy cùng sự xuất hiện của người bạn cũ. Cô vẫn nhớ rõ khi ấy mình căm ghét cái lão già kia đến nhường nào, thậm chí từng nói với Tần Chiêu rằng, mong ông ta chết đi cho xong.

Vậy mà bây giờ, khi cái người mang danh "cha" đó thực sự đã chết, ngoài cảm giác được giải thoát trong chốc lát, cô cũng không thấy có gì gọi là vui sướng.

Bóng đêm dần phủ xuống. Nhan Yểu nhớ tới lời Giang Nghiên nói trước đó, liền vừa lấy hộp thuốc từ túi ra vừa gọi điện thoại.

"Xong việc chưa?"

Cuộc gọi vừa reo được hai tiếng đã có người bắt máy, giọng nói trầm thấp mang từ tính vang lên bên tai, xua tan đi mấy phần bực bội trong lòng cô.

"Ừm, buổi tối ăn ở đâu đây?" Nhan Yểu ngậm điếu thuốc hỏi, trong đầu đã lướt nhanh danh sách nhà hàng quanh đây.

Đầu dây bên kia, Giang Nghiên dường như cũng nhận ra cô lại đang hút thuốc. Những lời định khuyên cô bỗng nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói: "Dạo này anh học nấu mấy món."

Tay cầm thuốc của Nhan Yểu khựng lại một chút, trong mắt lóe lên vẻ hứng thú.

Thật lòng thì cô không nghĩ câu trả lời sẽ là thế này. Trước giờ, mỗi lần hẹn hò ăn uống, đối phương đều giống nhau y đúc, luôn hỏi cô muốn ăn gì, như thể mọi quyền lựa chọn đều thuộc về cô.

Nghe hiểu ẩn ý trong lời Giang Nghiên, Nhan Yểu hơi nhướng mày, thẳng thắn hỏi lại: "Đến nhà anh?"

Đối phương chỉ "ừ" một tiếng, rồi lại nói tiếp: "Nhưng trong nhà không có đồ ăn, phải đi siêu thị trước."

"Ừm, em qua đón anh, rồi cùng đi siêu thị."

"Ừ, anh đợi em."

-

Xe của Nhan Yểu vì không đăng ký, nên chỉ đỗ tạm trên con phố cách Q đại khoảng trăm mét.

Khi Giang Nghiên đi tới gần, vừa khéo trông thấy người phụ nữ kia đang ngồi trong xe hút thuốc.

Chiếc Mercedes G-Class mang chút dã tính, giống hệt với con người Nhan Yểu vậy. Cửa kính xe được hạ xuống, đám người qua đường không khỏi đưa mắt liếc nhìn người phụ nữ trong xe.

Vì đây là khu vực quanh trường đại học, người trên phố hầu hết là thanh niên. Đột nhiên bắt gặp kiểu phụ nữ như Nhan Yểu, đương nhiên không nhịn được mà ngoái lại nhìn.

Huống hồ gì Nhan Yểu vốn đã xinh đẹp, mà lúc hút thuốc lại càng mang theo một loại quyến rũ khó diễn tả. Điều này, mười năm trước Giang Nghiên đã từng biết rõ.

"Đệt, chị kia ngầu vãi chưởng."

"Cứu tôi với, tôi sắp yêu từ cái nhìn đầu tiên mất rồi."

"Nhìn kìa nhìn kìa! Có người thật sự chạy qua xin WeChat rồi kìa!!"

-

Bên tai vang lên tiếng mấy cậu sinh viên hào hứng bàn tán, Giang Nghiên đứng yên tại chỗ, ánh mắt tối lại nhìn một sinh viên ăn mặc sành điệu bước đến trước chiếc G-Class màu đen, rút điện thoại ra, hình như đang nói gì đó với Nhan Yểu.

Ngay sau đó, chỉ thấy cô hơi cong khóe môi, tay cầm thuốc khẽ vung lên, nét mặt thản nhiên như cũ nói gì đó. Chưa đến hai câu, cậu sinh viên đã thất vọng quay người rời đi.

Từng động tác gọn ghẽ lưu loát, toát lên sự tự nhiên và thành thục.

"Thấy chưa, tôi nói rồi mà, không có cửa đâu."
"Giải tán đi giải tán đi, gái đẹp đâu phải ai cũng dễ tán."

Lại thêm vài tiếng thở dài thất vọng vang lên, mà Giang Nghiên chỉ thoáng dừng mắt rồi sải bước tiếp về phía chiếc G-Class, tâm trạng không hiểu sao lại vui hơn một chút.

Vài giây sau, Nhan Yểu hình như cũng phát hiện ra anh, nhướng mày nhìn anh một cái, khóe môi lại nhếch lên thêm mấy phần, đúng ngay độ cong khiến tim anh khẽ giật.

Tim bắt đầu đập nhanh, hai tay trống không không có cặp tài liệu nào để níu, đành đút túi siết chặt. Ánh mắt anh chưa từng rời khỏi cô, bước chân cũng vô thức nhanh hơn.

Nhưng thay vì đi vòng ra ghế phụ, anh lại dừng ngay bên cửa ghế lái, cúi người xuống nhìn cô, đồng thời chắn hết tầm mắt của những người xung quanh.

"Gì thế?" Nhan Yểu hơi nhướn mày, điếu thuốc trên tay vẫn đang âm ỉ cháy.

Cô còn đang định dập thuốc, sợ bạn trai mới của mình ho sặc, thì người trước mặt đột nhiên vươn tay ôm lấy cằm cô, chưa kịp để cô phản ứng, anh đã cúi người, hôn mạnh xuống đôi môi cô.

Mùi thuốc nhè nhẹ lan tỏa giữa hơi thở của hai người, đôi mắt mèo của Nhan Yểu hơi trợn to, ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mặt. Đôi bàn tay nâng cằm cô truyền đến cảm giác ấm áp, đồng thời mang theo vài phần khí thế khiến người ta khó lòng kháng cự.

Nụ hôn ấy rất ngắn ngủi, chỉ kéo dài vài giây, còn chưa để Nhan Yểu kịp cảm nhận, đối phương đã buông tay rời đi, giống như chỉ tiện miệng "nếm ngọt" một cái mà thôi.

Nhan Yểu nhìn người đàn ông trước mắt với ánh mắt đầy phức tạp. Chỉ thấy anh thản nhiên thu tay về, còn tiện thể lau vệt son mờ bên khóe miệng cô, tiếp đó làm như không có chuyện gì xảy ra, vòng qua đầu xe đi về phía ghế phụ.

Bên ngoài xe, không ít người đi đường bị cảnh tượng vừa rồi làm cho ngẩn người, đứng lại tại chỗ thì thầm bàn tán cùng bạn bè.

Nhan Yểu thấy vậy, như chợt nhận ra điều gì, động tác tự nhiên dập tắt điếu thuốc, bật cười bất đắc dĩ.

"Cạch" một tiếng, cửa xe đóng lại. Người đàn ông ngồi vào ghế phụ, lại trở về dáng vẻ nghiêm chỉnh như trước, cái gọi là "giáo sư Giang" chính là như vậy.

Nhưng có lẽ, những sinh viên từng được anh dạy cũng chưa chắc nghĩ đến, "Giang giáo sư" của bọn họ cũng có lúc không biết xấu hổ đến thế.

Nhan Yểu mỉm cười kéo cửa kính xe lên, biết anh vừa rồi chắc hẳn đã nhìn thấy gì đó. Nhưng anh không hỏi, cô cũng chẳng nói.

Ba giây sau, chiếc G-Class màu đen phóng đi, để lại một đám người đi đường vẫn chưa ngừng bàn tán.

-

Nhan Yểu vốn rất hiếm khi đi siêu thị cùng người khác. Bình thường có nhu cầu gì đều đặt hàng online từ sớm, còn lại thì giao hết cho trợ lý A Mỹ lo liệu.

Mà như hôm nay, cùng Giang Nghiên sóng vai bước trong siêu thị, có thể nói là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây.

Cả hai đều là gương mặt nổi bật, đến mức nếu có người nói họ là minh tinh trong giới giải trí cũng không mấy ai nghi ngờ. Chỉ là nhìn thoáng qua, khí chất hai người có chút không ăn nhập, nhưng càng nhìn lâu lại càng thấy hài hòa kỳ lạ.

Giang Nghiên vẫn mặc sơ mi, vạt áo sơ vin gọn gàng làm nổi bật tỉ lệ vóc dáng hoàn hảo. Cổ áo được chỉnh ngay ngắn, áo quần phẳng phiu không nếp gấp, ống tay xắn đến khuỷu, cổ tay đeo đồng hồ kim loại sáng loáng, từ xa cũng cảm nhận được khí chất cao quý lạnh nhạt toát ra từ người đàn ông này.

Mà bên cạnh anh, Nhan Yểu lại khoác lên người một chiếc áo lửng hở eo và váy chữ A, vòng eo thon gọn phơi trọn trong không khí, đôi chân dài thẳng tắp đi trên đôi guốc gót nhọn, đúng chuẩn vũ khí trí mạng của hội trai thẳng.

Không thể đi giày cao gót khi lái xe, nên đôi này là cô mới thay trước khi xuống xe.

Giang Nghiên chính mắt nhìn thấy cô mang vào, vốn định ngăn lại vì tư tâm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đó là quyền tự do của cô, nên cuối cùng đành nuốt xuống nỗi chua xót trong lòng.

May mắn là lúc này siêu thị cũng chỉ toàn người lớn tuổi. Giang Nghiên chọn đồ rất nhanh, rõ ràng là có kinh nghiệm từ trước. Cộng thêm việc anh cố ý tranh thủ thời gian, nên chỉ hơn nửa tiếng đã xong xuôi.

Căn hộ của Giang Nghiên thực ra cách Q đại không xa, khiến Nhan Yểu bất giác nhớ đến hôm trời mưa hôm đó.

Rõ ràng khi ấy Giang Nghiên đã nói dối vì tư tâm. Cô cũng không vạch trần, chỉ lúc nghe anh đọc địa chỉ thì mỉm cười nhìn anh với ánh mắt nửa cười nửa không, khiến sắc mặt người đàn ông thoáng căng lên, cả đoạn đường sau đó cũng im lặng ít nói.

Trước đây lúc yêu đương, Nhan Yểu không phải chưa từng đến nhà bạn trai, nhưng đa phần là đến để "làm việc người lớn", rất hiếm có dịp như hôm nay, chỉ đơn giản đến ăn một bữa cơm.

Rõ ràng người đàn ông này đã chuẩn bị từ trước. Trong tủ giày có một đôi giày mới dành cho nữ, kiểu dáng đáng yêu, phần mũi còn có hai cái nơ bướm, khiến Nhan Yểu bật cười. Nhưng giày vừa chân, lại rất thoải mái, nên cô cũng chẳng so đo cái gu có phần sến súa ấy.

Căn hộ của Giang Nghiên không nhỏ, bài trí theo phong cách tối giản, nhìn qua có vẻ hơi lạnh lẽo, nhưng Nhan Yểu lại thấy so với nhà mình, chỗ này ấm áp và có hơi người hơn nhiều.

Anh nấu ăn rất nhanh, toàn là mấy món thường ngày, chưa tới nửa tiếng đã bưng hết lên bàn. Khéo sao, toàn bộ đều là món cô thích.

Nhan Yểu ngồi trước bàn ăn, hứng thú nhìn anh đi qua đi lại, mãi đến khi anh đặt tô canh cuối cùng xuống bàn, cô mới dùng ánh mắt ý vị sâu xa chỉ vào bàn ăn: "Giải thích một chút đi?"

Giang Nghiên ngồi xuống đối diện, đối diện với ánh nhìn trêu ghẹo trong mắt cô, vừa múc canh vừa bình tĩnh đáp: "Lúc học cấp ba, thấy em ở căng-tin hay ăn mấy món này."

Ánh mắt Nhan Yểu khựng lại trong giây lát, nhất thời không rõ nên cảm thán sự chu đáo tỉ mỉ của người đàn ông này, hay cảm thán vì sau ngần ấy năm anh vẫn còn nhớ rõ.

"Chừng ấy năm rồi, anh không sợ khẩu vị em thay đổi à?"

"Không thay đổi." Giang Nghiên nói, giờ khi đã đối diện với cô, anh cũng có thể ung dung nhắc đến quãng thời gian từng đơn phương kia.

"Trước đó anh xác nhận rồi."

Bất giác nhớ lại bữa cơm lần trước khi mời anh vì cảm ơn, lúc đó người gọi món là Giang Nghiên, và toàn bộ đều hợp khẩu vị cô. Lúc đó cô cứ nghĩ là trùng hợp. Bây giờ nghĩ lại, tất cả cái gọi là trùng hợp đều là dụng tâm từ phía anh.

Cả bữa ăn diễn ra trong im lặng, hai người đều không nói nhiều, nhưng chính sự yên tĩnh đó, cộng thêm một bàn đồ ăn nhà làm đơn giản, lại khiến không khí giữa cả hai trở nên yên ấm lạ thường.

Ăn xong, Nhan Yểu chủ động nói sẽ rửa bát, nhưng Giang Nghiên nhất quyết không để cô động tay, đuổi thẳng cô ra phòng khách. Một lúc sau, anh bưng khay trái cây ra, rồi lần lượt lấy sạc dự phòng, dây sạc, cả mền nhỏ lẫn gạt tàn cũng mang ra luôn.

Sự chu đáo và quan tâm ấy lại khiến Nhan Yểu thấy hơi không biết phải làm sao.

Tiếng nước bát loảng xoảng vang lên từ trong bếp. Nhan Yểu ngồi im trên sofa, nhìn đĩa trái cây được cắt tỉa tỉ mỉ, nhưng chẳng động đũa chút nào.

Không biết bao lâu sau, cô đứng dậy đi ra ban công ngoài phòng khách, khép cửa kính lại rồi mới rút hộp thuốc ra hút.

Điếu thuốc mới cháy được nửa thì chuông điện thoại reo, là Tần Chiêu gọi đến.

"Ra ngoài làm ly không?"

Khóe môi Nhan Yểu khẽ nhếch, đối diện với người bạn cũ này, cô vô thức thả lỏng hơn nhiều.

"Vài tiếng trước mới gặp xong, giờ lại rủ đi uống?"

"Vừa mới làm xong việc, lâu lắm rồi không gặp, uống một lần cũng đâu quá đáng?"

Người phụ nữ hơi nheo mắt lại, chậm rãi nhả ra một vòng khói, mấy giây sau đáp: "Không đi. Đang ở nhà anh ấy."

"Anh ấy" đó là ai, đã quá rõ ràng. Đầu dây bên kia im lặng một chốc, rồi lại bật cười trêu ghẹo: "Không phải mới quen à? Tiến triển nhanh ghê?"

Nhan Yểu nhất thời không lên tiếng, nhưng sắc mặt đã lạnh đi vài phần, giọng nói khi cất lên cũng mang theo chút nghiêm túc mà chính cô cũng không ngờ tới:

"Đừng nói linh tinh. Anh ấy không giống người khác."

Lần này bên kia im lặng càng lâu, lâu đến mức Nhan Yểu cứ tưởng anh ta đã cúp máy. Nhưng rồi, giọng nói của Tần Chiêu vang lên có chút mơ hồ khó đoán: "Nghe nói, người cậu đang quen là Giang Nghiên."

Nhan Yểu không ngờ tin đồn lan nhanh đến thế. Nhưng lúc này cô cũng không có ý định phủ nhận, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Ngay sau đó, bên tai liền vang lên tiếng cười nhạt, mang theo mấy phần giễu cợt: "Cậu thấy hai người các cậu xứng đôi thật à?"

-

【Lời tác giả】

Tiêm phòng trước: sau này vẫn sẽ có tình tiết "theo đuổi chồng", dù gì thì một "gái hư" cũng không thể đổi tính chỉ trong một sớm một chiều được đâu.

(Đừng vui mừng quá sớm nhé hahahaha)

Không có bạch nguyệt quang. Không có bạch nguyệt quang. Không có bạch nguyệt quang. Không có tình tiết ngoại tình, thay lòng đổi dạ.
 

Bình Luận (0)
Comment