Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 32

 
"Hồ sơ đó là cậu gửi cho tôi à?"

Giọng điệu của Nhan Yểu vang lên trong căn phòng hút thuốc yên tĩnh, lạnh nhạt và bình lặng đến mức chẳng ai đoán nổi cô đang nghĩ gì.

Đầu dây bên kia, Tần Chiêu ngồi trên chiếc ghế đơn trong phòng, ngón tay hờ hững gõ nhẹ lên tay vịn, cả người toát ra vẻ thong dong tự tại.

"Phải."

"Tần Chiêu, rốt cuộc cậu muốn gì?"

Nhan Yểu xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh yên tĩnh khiến tâm trạng cô dần ổn định trở lại.

Tiếng ve mùa hè vọng lại từng đợt. Cô nhớ đến khoảng thời gian từng bên Tần Chiêu, hai người đồng bệnh tương lân hay ngồi dưới gốc cây, tựa vai mà thở than. Tiếng ve ngày ấy nghe cũng chẳng khác gì hôm nay.

Nhưng người thì đã khác rồi.

Không chỉ là cô, mà cả Tần Chiêu.

Nhan Yểu càng lúc càng cảm thấy mình không thể hiểu nổi người đàn ông này nữa.

"Còn có thể là gì, bạn cũ lâu ngày gặp lại, coi như quà gặp mặt." Anh ta cười, mắt hơi nheo lại, ánh nhìn sâu thẳm khó lường.

Giây tiếp theo, anh ta nhấc hộp thuốc trên bàn trà lên, rút một điếu ra ngậm vào miệng, châm lửa rất thuần thục.

"Tần Chiêu, cậu đâu phải kiểu người thích xen vào chuyện thiên hạ."

"Sao cậu lại nghĩ chuyện của cậu là chuyện thiên hạ?" Anh ta nhả khói, đường nét mơ màng trong làn sương thuốc lá, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng cứng rắn. "Nhan Yểu, tôi luôn xem cậu là người bạn thân nhất, không ai sánh bằng."

"Cậu biết đấy, trên đời này chẳng ai hiểu cậu bằng tôi. Cậu cũng là người gần gũi với tôi nhất."

Nhan Yểu nghe vậy thì khẽ nhíu mày, đoạn nhẹ giọng đáp: "Tần Chiêu, chuyện đó đã là mười năm trước rồi."

"Giờ vẫn vậy." Giọng anh ta bỗng lạnh đi mấy phần.

Cô cụp mắt, nhớ lại quãng thời gian xưa cũ.

Khi ấy, cô mới mười bảy mười tám tuổi, vẫn còn yếu đuối, sống trong cảnh mẹ mất sớm, cha không thương, đến trường thì chẳng có bạn bè. Giống như một người lính nơi chiến trường, bị vây đánh từ mọi phía.

Hồi đó, cuộc sống đối với cô thực sự rất mệt mỏi. Muốn chết thì không đủ can đảm, mà sống thì quá khổ cực, chỉ có thể sống lay lắt từng ngày.

Trong hoàn cảnh ấy, gặp được Tần Chiêu đúng là một sự an ủi. Cả hai cùng chịu tổn thương, cùng dựa vào nhau để chống lại thế giới.

So với người yêu, Nhan Yểu cảm thấy Tần Chiêu giống đồng đội, là chiến hữu, là người bạn từng dìu cô qua quãng ngày tăm tối ấy.

Có lẽ, đối với Tần Chiêu cũng vậy.

Nhưng tất cả đều đã là quá khứ.

Con người không thể cứ sống mãi với những chuyện cũ. Mà Nhan Yểu cũng chưa bao giờ là người níu kéo quá khứ.

"Chuyện này tôi sẽ tự biết cân nhắc. Còn về tài liệu, cảm ơn cậu, cứ coi như tôi nợ cậu một lần."

Cô nói xong cũng không muốn dây dưa thêm, liền dứt khoát cúp máy.

Âm thanh ngắt cuộc vang lên bên tai, gương mặt Tần Chiêu thoáng lạnh đi.

Ngay lúc này, cửa phòng bỗng bị đẩy ra từ bên ngoài.

"A Chiêu, xuống ăn cơm thôi." Giọng người phụ nữ vang lên nhẹ nhàng, mềm mại đến mức như nhỏ một giọt mật, nghe kỹ còn cảm nhận được cả ẩn tình trong đó.

Bà ta từng bước tiến đến gần, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc liền khẽ cau mày: "A Chiêu, hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu. Cứ như vậy, sớm muộn gì cũng hại người."

Người phụ nữ bước đến bên cạnh anh ta, khom người, giơ tay lên rút điếu thuốc giữa hai ngón tay anh ta, rồi tự tiện dập vào gạt tàn.

Sau đó, bà ta đi vòng ra sau ghế sofa, cất giọng dụ dỗ: "Mỗi ngày cậu đều vất vả vì công việc, nếu thấy mệt, tôi có thể giúp cậu massage thư giãn."

Đầu ngón tay được chăm chút bằng lớp sơn bóng vừa chạm tới vai anh ta thì bất ngờ bị Tần Chiêu túm chặt cổ tay, rồi giật mạnh ra mà không chút nể nang.

"Hồng Xu Mẫn, bà cũng trơ trẽn thật. Ba tôi còn đang ở dưới kia, bà đã mò lên đây câu dẫn tôi rồi? Khá lắm."

Tần Chiêu đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn người phụ nữ sau lưng, gương mặt lạnh băng mang theo ghét bỏ và khinh thường.

Dù là ảnh hậu nổi danh với tài diễn xuất, lúc này sắc mặt Hồng Xi Mẫn vẫn thoáng cứng lại, nhưng chỉ chớp mắt sau đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, dịu dàng như chưa có gì xảy ra.

"A Chiêu, sao cậu có thể nói tôi như vậy? Tôi chỉ là quan tâm cậu thôi mà."

Tần Chiêu nhếch môi, không khách khí rút thêm một điếu nữa, thản nhiên châm lửa hút tiếp. Nụ cười mỉa mai nơi khóe môi càng rõ ràng.

"Quan tâm? Bà xứng à? Một tình nhân được ba tôi bao nuôi, bà tưởng mình là cái gì? Hồng Xu Mẫn, bà đi được đến hôm nay dùng thủ đoạn gì chẳng lẽ bản thân không tự biết? Ba tôi còn sống sờ sờ đó, đừng tưởng tôi không dám động vào bà."

Lời lẽ vừa độc vừa thẳng khiến sắc mặt Hồng Xu Mẫn khó coi vô cùng. Dù có là ảnh hậu lão luyện, cũng không thể gượng được nét mặt tươi tắn như mọi ngày.

Bà ta hôm nay ăn mặc cực kỳ chỉn chu, vì biết Tần Chiêu về nhà tổ, đã hẹn trước spa, làm móng mới, từ đầu đến chân đều được chăm chút tỉ mỉ.

Hồng Xu Mẫn tự tin mình đẹp. Ông già kia vừa thấy bà ta là dán mắt không rời, bà ta biết mình vẫn còn sức hút. Không có nét trẻ trung như mấy cô gái đôi mươi, nhưng bà ta lại có khí chất và phong vị riêng.

Rõ ràng Tần Giang đã bị bà ta mê đến mức hồn xiêu phách lạc. Vậy mà tại sao Tần Chiêu lại chẳng động lòng chút nào?

Trong mắt ánh lên một tia u ám rồi nhanh chóng tan biến. Bà ta cúi đầu, sắc mặt ảm đạm như thể bị tổn thương thật sự.

"Đừng có lên mặt dạy đời tôi, bà không đủ tư cách."

Tần Chiêu thừa hiểu bản chất thật sự của người phụ nữ trước mặt. Từ lúc bà ta cặp kè với Tần Giang, anh ta đã điều tra kỹ từng đường tơ kẽ tóc.

Người ngoài thấy bà ta thanh lịch đoan trang, kỳ thực lại là loại đàn bà độc miệng hiểm ác.

Trong giới, kẻ bị bà ta hại cũng không ít. Những ngôi sao mới nổi lên rồi bị bà ta chèn ép cho rơi xuống vực thẳm nhiều không kể xiết.

Vì vậy mỗi lần thấy Hồng Xu Mẫn nở nụ cười ngọt ngào rồi lại mon men tới gần, Tần Chiêu chỉ thấy buồn nôn.

Buồn nôn đến phát tởm.

"Cút đi, lo mà hầu hạ Tần Giang cho tốt vào, đừng quên ông ta nuôi bà để làm gì." Anh ta lạnh lùng phun ra một câu.

Hai bàn tay buông thõng bên người siết chặt đến trắng bệch. Giọng nói sắc như dao của Tần Chiêu như xé toạc mọi lớp ngụy trang của bà ta.

Từ cái nhìn đầu tiên, Hồng Xu Mẫn đã biết người đàn ông này không phải hạng tầm thường. Mới hai mươi tám tuổi mà tài năng lẫn khí thế đều vượt xa những kẻ từng dấn thân thương trường hàng chục năm.

Anh ta là tổng tài của Tần thị, khí chất lạnh lùng, dáng dấp cao lớn, là đối tượng trong mộng của vô số người.

Không thiếu phụ nữ từng qua tay anh ta, nhưng Hồng Xu Mẫn chưa từng thấy anh ta để tâm tới ai.

Anh ta là kẻ tàn nhẫn, cả trong kinh doanh lẫn tình cảm.

Nhưng chính vì như thế mới càng khiến người ta say mê.

Hồng Xu Mẫn từng nghĩ, thế giới của Tần Chiêu sẽ không có bất kỳ ngoại lệ nào, cho đến khi bà ta nhìn thấy bức ảnh trong điện thoại anh ta.

Bầu không khí trong phòng lạnh lẽo đến ngột ngạt, cho đến khi có tiếng người hầu gọi từ ngoài cửa, Hồng Xu Mẫn mới chợt tỉnh, xoay người rời đi.

Ngay khoảnh khắc bà ta vừa bước ra tới ngưỡng cửa, sau lưng liền vang lên giọng cảnh cáo lạnh băng của người đàn ông: "Đừng có mà động đến Nhan Yểu nữa, hậu quả thế nào thì tự mà gánh. Đừng tưởng tôi không biết mấy trò mèo mờ của bà."

Ánh mắt Tần Chiêu nhìn bóng lưng Hồng Xu Mẫn, lạnh lẽo đến cực điểm. Còn Hồng Xu Mẫn, đứng quay lưng lại với anh ta, vẻ ác ý trên gương mặt rốt cuộc không thể che giấu nổi. Dù lớp trang điểm có tinh xảo đến đâu, cũng không thể giấu được chút dữ tợn ấy. Bà ta cười khẩy một tiếng, sau đó ung dung bước đi.

Dù sao bà ta biết, lúc này Tần Chiếu vẫn chưa thể ra tay với mình. Tần Giang vẫn đang nắm trong tay hai mươi phần trăm cổ phần, Tần Chiêu đâu phải kẻ ngu. Bà ta muốn xem thử, với người đàn ông vô tình vô nghĩa như vậy, rốt cuộc là con nhãi Nhan Yểu quan trọng hơn, hay là cổ phần của Tần thị quan trọng hơn!

-

Ba ngày sau, tại trà quán Thanh Trai.

Nhan Yểu ngồi yên tĩnh trong phòng riêng, ung dung cầm tách trà, nhấp từng ngụm nhỏ, trên mặt không lộ chút nôn nóng nào. Nhìn cô chẳng giống người hay đến quán trà uống trà. Nhưng hôm nay có hẹn "làm ăn", nơi yên tĩnh và hẻo lánh như quán trà, so ra vẫn tiện hơn mấy quán cơm hay quán cà phê ồn ào.

Đúng lúc đồng hồ trên màn hình điện thoại nhảy sang 4 giờ chiều, cánh cửa phòng liền bị đẩy ra. Một người đàn ông ăn mặc kín mít bước vào. Thoáng khựng lại khi thấy Nhan Yểu, sau đó không nói gì mà xoay người khép cửa lại, rồi ngồi xuống đối diện với cô. Sau khi yên vị mới tháo khẩu trang và mũ xuống, để lộ gương mặt không hề xa lạ, chính là Hà Tử Hiên.

"Đúng giờ phết." Nhan Yểu nhướng mày, đặt tách trà xuống, vẻ mặt cũng không mặn không nhạt.

Bình thường cô quen uống rượu, đã quá quen với vị cay nồng của cồn, còn vị trà hơi đắng và chát này, thật sự chưa thấy hợp khẩu vị cho lắm. Nhưng Giang Nghiên lại thích uống trà, trong bình giữ nhiệt của anh ngoài nước nóng chính là nước trà.

"Có chuyện gì thì nói thẳng đi." Hà Tử Hiên mở lời, vẻ mặt nghiêm túc và cảnh giác, so với cái bộ dạng giả thân thiết hôm ở trường quay thì dễ nhìn hơn nhiều.

Nhan Yểu kéo hồn trở về thực tại, rồi từ túi rút ra một bao thuốc mới, vừa bóc vừa cất giọng: "Tôi biết ai đứng sau chu cấp cho cậu, hôm quay phim cậu cứ tìm cách lượn qua lượn lại trước mặt tôi, chắc chắn là do bà ta sai khiến đúng không?"

Gương mặt Hà Tử Hiên căng thẳng hẳn lên, đúng là còn quá trẻ, nét mặt lập tức lộ đầy sơ hở.

"Cô đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu."

"Nghe không hiểu à?" Nhan Yểu nhướng mày liếc cậu ta một cái, rồi kẹp điếu thuốc giữa ngón tay thon dài, chậm rãi nói: "Không sao, để tôi nhắc lại cho nhớ. Bà ta bảo cậu cố tình tiếp cận tôi, lấy lòng tôi, tốt nhất là quyến rũ được tôi. Đến lúc đó lộ tin ra cho mấy cái tài khoản marketing biết, càng có hình ảnh hoặc clip càng tốt, đúng không?"

Trong phòng trà chỉ có hai người, không khí lập tức trở nên ngột ngạt. Mỗi một câu Nhan Yểu nói ra, sắc mặt Hà Tử Hiên lại đen thêm một phần.

"Sau đó truyền thông bùng nổ, mua ít thủy quân dẫn dắt dư luận, nói là tôi dụ dỗ cậu. Cậu lại ra mặt kể khổ một trận, diễn bài đáng thương ấy."

Nhan Yểu cười nhạt, vẫn ung dung như thể đang nói chuyện thời tiết, tay thong thả nghịch điếu thuốc chưa châm lửa. Một lát sau cô lại tiếp lời: "Người đứng sau là Hồng Xu Mẫn, đúng chứ?"

Chàng trai chau mày, thoáng chốc bật thốt: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Nhan Yểu cúi đầu châm thuốc, khẽ nhả ra một làn khói mỏng: "Đơn giản thôi. Dùng chính chiêu bà ta dạy cậu, để cậu quay lại chơi ngược lại bà ta."

Hà Tử Hiên ngẩn người, rồi sắc mặt càng lúc càng khó coi.

"Không thể nào."

"Sao lại không thể?" Nhan Yểu nghiêng người, môi vẫn cười nhưng ánh mắt lạnh như băng: "Cậu nghĩ tôi làm sao lần ra được cậu? Đã dám bày mưu tính kế tôi thì phải trả giá. Cộng tác không được thì thôi, tôi không ép. Nhưng sau khi bước ra khỏi phòng này, tôi dám cá là chỉ vài ngày nữa thôi, cái tên Hà Tử Hiên sẽ biến mất khỏi giới giải trí vĩnh viễn."

Sắc mặt Hà Tử Hiên tức thì trắng bệch, cả người cứng đờ không dám động đậy.

Cậu ta từng nghe Hồng Xu Mẫn chê bai Nhan Yểu, nói cô chẳng qua là một nhiếp ảnh gia nhỏ nhoi, chẳng có gì đáng ngại. Thế nhưng giờ phút này, đối diện với người phụ nữ kia, cậu ta mới hiểu rõ cái gọi là khiếp đảm từ xương tủy là như thế nào. Nhan Yểu hoàn toàn không đơn giản như lời đồn.

"Nếu chuyện thành công, tôi sẽ đưa cậu hai triệu. Sau đó muốn đi tiếp hay rút lui khỏi giới, tôi sẽ không can thiệp."

Tay Hà Tử Hiên dưới gầm bàn siết chặt thành nắm đấm. Cậu ta cúi đầu, mày nhíu chặt, rõ ràng đang giằng xé kịch liệt.

Nhan Yểu chỉ nhàn nhạt liếc cậu ta một cái, trong lòng đã nắm chắc tám chín phần.

"Cậu cần tài nguyên, tôi có thể cho. Tuy giới phim ảnh tôi ít tiếp xúc, nhưng giới thời trang thì có thể dẫn đường." Nhan Yểu lại rít thêm một hơi, như vừa nghĩ ra điều gì, nhướng mày cười nhạt: "Chỉ là với diễn xuất của cậu mà đi đóng phim thì chắc cũng không nổi được đâu."

Lời này đúng là có hơi đâm vào tim người ta, khóe miệng Hà Tử Hiên khẽ giật, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đối diện: "Đó là Hồng Xu Mẫn đấy. Cô bảo tôi đi quyến rũ bà ta? Có phải cô đánh giá tôi quá cao rồi không?"

Nhan Yểu khẽ gẩy tàn thuốc, giữa hàng mày ánh lên nét thờ ơ lơ đãng: "Có gì là không thể? Một minh tinh tuyến 18 chẳng có chút nhiệt nào mà bà ta vẫn tìm đến cậu, tức là cậu có thứ gì đó khiến bà ta thấy hứng thú. Cứ nắm bắt cho tốt, lấy được hai triệu cũng đâu phải việc khó."

Đúng lúc đó, màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên. Nhan Yểu nghiêng đầu liếc qua, là tin nhắn của Giang Nghiên.

Cô dập điếu thuốc, cầm điện thoại lên, uống cạn chén trà, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi: "Tự suy nghĩ cho kỹ, trong vòng hai ngày cho tôi câu trả lời."

Cô mở cửa rời đi, bỏ lại một mình Hà Tử Hiên ngồi thừ ra, chìm vào trầm tư.

Ngoài trà quán, Nhan Yểu tay trái xách gói trà mới mua, tay phải cầm điện thoại. Nhìn tin nhắn Giang Nghiên gửi đến, khóe mắt không nhịn được hiện lên ý cười.

Giang Nghiên: Hôm nay anh đi chợ mua được con cá vược tươi roi rói.

Nhan Yểu đang định nhắn lại thì có một cuộc gọi đến, cái tên hiện trên màn hình khiến cô hơi nhíu mày. Do dự một lát, cuối cùng vẫn nhấc máy.

"Alo?"

"Đi uống rượu không?" Giọng Tần Chiêu vang lên từ đầu dây bên kia: "Tiện thể nói chuyện một vụ hợp tác."

Nhan Yểu im lặng vài giây, chưa kịp từ chối thì lại nghe anh ta nói tiếp: "Cứ xem như là trả nợ lần trước."

Lời từ chối đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, cô suy nghĩ vài giây, cuối cùng cũng gật đầu nhận lời.

"Được, tối gặp."

Kết thúc cuộc gọi, màn hình điện thoại trở lại giao diện tin nhắn WeChat. Nhan Yểu giơ tay xóa sạch nội dung trong khung chat đang gõ dở.

Trong căn hộ, Giang Nghiên đang mặc tạp dề, đứng trước bếp, trong bồn rửa cá vược vẫn đang giãy đành đạch, vẩy nước tung tóe.

Cá vược ít xương, rất hợp khẩu vị với người sợ phiền phức như Nhan Yểu. Thật ra hấp cá vược là giữ được vị tươi ngọt nhất, nhưng vì Nhan Yểu khẩu vị nặng, nên Giang Nghiên định thái lát, nấu món cá vược dưa cải chua.

Sau khi gửi tin nhắn xong, anh nhét điện thoại vào túi tạp dề, tay không chút do dự bắt lấy con cá đang vùng vẫy, đè lên thớt, mặt lạnh tanh cầm lấy con dao chặt một dao đập vào đầu cá, gọn gàng dứt khoát.

Con cá vược đang quẫy đạp bị đập cho choáng váng.

Ngay khoảnh khắc đó, tiếng thông báo tin nhắn vang lên. Giang Nghiên lập tức rửa tay, còn chưa kịp lau khô đã rút điện thoại ra khỏi túi, mở WeChat.

Nhan Yểu: Tối nay em bận việc, anh ăn một mình nhé.

Đôi mắt Giang Nghiên thoáng trầm xuống, ánh sáng trong đó vụt tắt, bầu không khí trong gian bếp rộng rãi dường như cũng lạnh đi mấy phần.

Vài giây sau, anh cầm dao, tay nâng lên. Phập! một nhát chặt xuống, đầu cá lìa khỏi thân, rơi gọn trên thớt.

Cá vược dưa cải rốt cuộc không thành. Con cá tươi vừa mới mua bị ném thẳng vào thùng rác, đầu một nơi, thân một ngả.

9 giờ 30 tối. Giang Nghiên vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Tưởng Vũ.

Anh vừa nhấc máy, tiếng nhạc ầm ĩ chói tai lập tức dội vào màng nhĩ, xen lẫn là tiếng gào đầy phẫn nộ và sốc nặng của Tưởng Vũ: "Đm! Giang Nghiên, cậu mau lết cái xác đến bar Fox đi! Bạn gái cậu đang uống rượu với thằng khác kìa! Cậu định không lo luôn à?!"
 

Bình Luận (0)
Comment