Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 35

 
Đây là một buổi dạy kèm trực tiếp, mà Giang Nghiên, với tư cách là một học sinh ưu tú, luôn có thể nhanh chóng nắm bắt kỹ năng, đem toàn bộ những gì Nhan Yểu chỉ dạy vận dụng thuần thục đến nhuần nhuyễn.

Đây chính là người mà suốt bao năm qua, anh vẫn day dứt không quên, trong vô số giấc mộng giữa đêm khuya, anh vì cô mà mê đắm đến điên cuồng.

Và đêm nay, anh càng dốc cạn toàn bộ bản thân, dâng hiến cả thể xác lẫn tâm hồn cho cô.

Những nụ hôn và sự v**t v* có phần vụng về, non nớt của anh dần bị h*m m**n nuốt chửng theo nhịp chỉ dẫn của cô, trong cơn mê man choáng váng, giọng chỉ đạo của người phụ nữ là âm thanh rõ ràng duy nhất vang lên bên tai...

Tiếng thở gấp lẫn những âm điệu rên nhẹ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai người không một mảnh ngăn cách, cảm nhận rõ rệt nhiệt độ cơ thể của nhau. Giang Nghiên lại lần nữa cảm nhận sâu sắc vẻ đẹp của Nhan Yểu.

Đôi khi Giang Nghiên cảm thấy mình thật sự quá không có tiền đồ, cứ như một con mồi bị cô hoàn toàn chế ngự, dốc lòng dốc sức chỉ để đổi lấy một cái v**t v* từ "chủ nhân".

Ví như bây giờ, anh ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của cô, dùng hết sức mình để làm cô hài lòng.

"Ngoan lắm..."

"Làm tốt lắm."

"Giang Nghiên, nhẹ nhàng một chút..."

...

Những lời khen ngợi thi thoảng vang lên đối với Giang Nghiên chính là sự khích lệ to lớn nhất. Nhan Yểu từng nói cô chỉ dạy học sinh ngoan, vậy thì anh sẽ nghe lời cô, dâng lên trái tim và linh hồn của mình.

Và anh, cũng nhận được phần thưởng xứng đáng từ cô.

Một phần thưởng khiến anh nếm trải được sự điên cuồng và ngọt ngào mà suốt 28 năm qua chưa từng có.

.

Sáng hôm sau, Giang Nghiên tỉnh dậy từ trên giường, theo phản xạ đưa tay muốn ôm lấy Nhan Yểu, nhưng lại chạm vào khoảng trống.

Chống tay ngồi dậy, ánh mắt anh lướt qua căn phòng còn đầy dấu vết hỗn độn, trong đầu lại hiện về từng hình ảnh của đêm qua, khuôn mặt vốn lạnh lùng của người đàn ông lập tức nhiễm lên sắc đỏ lúng túng.

Chăn trượt khỏi người, rơi xuống thắt lưng, để lộ phần thân trên tr*n tr**. Những dấu vết ái muội loang lổ trên làn da trắng lạnh, trong ánh sáng ban mai lại càng thêm lộ liễu, mang theo vẻ gợi cảm lẳng lơ nhàn nhạt.

Nhan Yểu thường ngày vốn đã đủ khiến người ta mê muội, nhưng Giang Nghiên không ngờ, trên giường cô lại càng biết cách khiến người ta phát điên.

Cả một đêm bị cô dắt mũi, đến mức gọi tên cô cũng không dưới trăm lần.

Nghĩ đến cảnh mình ghé sát tai cô thì thầm "Anh yêu em" một cách điên cuồng, Giang Nghiên không nhịn được đưa tay lên ôm trán, siết lấy tóc mình, mặt đầy vẻ thất bại xen lẫn xấu hổ.

Quần áo rơi vãi đầy đất, từ phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, là Nhan Yểu đang tắm.

Giang Nghiên ngồi trấn tĩnh trên giường một hồi, rồi mới đứng dậy mặc quần vào, sau đó nhặt từng món quần áo rải rác dưới đất lên. Đến khi nhặt được chiếc bra màu đen, anh không kìm được đỏ bừng vành tai...

Thật sự là mềm quá đi mất.

Vẻ mặt người đàn ông không biểu cảm, trông như rất điềm tĩnh mà gom hết quần áo lại gọn gàng, sau đó vội vào nhà vệ sinh ngoài phòng khách tắm cấp tốc, rồi lại quay về phòng ngủ.

Nhan Yểu vẫn đang trong phòng tắm sấy tóc, lớp kính mờ chỉ thấp thoáng được đường nét cơ thể cô. Giang Nghiên nhất thời xuất thần, mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới hoàn hồn.

Thu lại ánh mắt trong hoảng loạn, Giang Nghiên đi đến tủ đầu giường, cầm điện thoại lên nghe.

"Alo, mẹ."

"Con trai à, dạo này sống có ổn không?" Giọng mẹ Giang ở đầu dây bên kia dịu dàng vang lên.

"Cũng ổn ạ."

"Mẹ nghe nói con lại có thêm một đề tài nghiên cứu mới, mẹ thấy con có thành tựu trong công việc thì tốt rồi, nhưng đôi khi cũng phải nghĩ đến chuyện cả đời của mình chứ?"

Giang Nghiên nghe đến đây, lông mày khẽ chau lại, quả nhiên chưa tới hai giây sau, mẹ Giang lại nói tiếp: "Là thế này, mấy hôm trước mẹ gặp cháu gái của ân sư ba con, con bé xinh xắn lắm, trông hiền lành ngoan ngoãn, đoan trang nho nhã, hợp với con lắm đó!"

Tay cầm điện thoại siết chặt lại, nếp nhăn giữa mày càng rõ, giọng Giang Nghiên cũng lạnh đi vài phần.

"Mẹ, con có bạn gái rồi."

Vừa dứt lời, bên kia im lặng hai giây, rồi giọng mẹ Giang mang theo chút nghi ngờ: "Thật hả? Vậy thì dẫn về cho ba mẹ gặp mặt một lần đi, mình cùng ăn bữa cơm có được không?"

Ánh mắt Giang Nghiên khựng lại, thoáng chốc trở nên ảm đạm, môi mím chặt, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con với cô ấy mới yêu chưa lâu... bây giờ gặp mặt, hơi vội quá."

"..."

Sự im lặng bao trùm lấy hai người, vài giây sau, mẹ Giang lại cất tiếng: "Vậy con gửi ảnh qua cho mẹ xem cũng được chứ?"

Giang Nghiên mấp máy môi, muốn đồng ý, nhưng đến nửa chữ cũng không phát ra nổi.

Anh đột nhiên nhận ra, trong tay mình không có lấy một tấm ảnh của Nhan Yểu.

Mấy bức ảnh từng chụp thì cô không để lộ mặt, còn trong vòng bạn bè thì cô chưa từng đăng ảnh selfie, ảnh trong điện thoại chỉ có vài tấm do người ta chụp trộm đăng trên mạng, căn bản không thể đưa cho mẹ xem được.

"Để mấy hôm nữa." Giang Nghiên lên tiếng, "Mấy hôm nữa con gửi cho mẹ."

Mặt mẹ Giang tối sầm, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn hẳn: "Giang Nghiên, chưa ai dạy con cách nói dối đúng không? Con phải hiểu ba mẹ hối thúc là vì muốn tốt cho con. Về sau chẳng lẽ con định sống cả đời với công việc? Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nếu con thực sự có bạn gái, thì đưa về cho ba mẹ gặp mặt, để ba mẹ yên tâm, chứ đừng qua loa lấy lệ với mẹ thế này."

Bàn tay buông thõng bên người bất chợt siết chặt thành nắm đấm. Đối mặt với sự chất vấn của mẹ, Giang Nghiên phát hiện mình lại không nói nổi một câu phản bác.

Anh thực sự đã có người yêu, một người anh yêu đến khắc cốt ghi tâm. Thế nhưng anh không thể đảm bảo, cái danh phận này sẽ còn giữ được bao lâu.

"Mẹ, con..."

Trong đầu anh vụt qua câu nói lúc Nhan Yểu đồng ý hẹn hò với anh, và từng khoảnh khắc hai người bên nhau.

Dù đêm qua họ đã gần gũi đến vậy, nhưng Giang Nghiên vẫn rõ ràng nhận ra một điều.

Rằng cô chưa từng có ý định sẽ kết hôn với anh.

"Không cần nói nữa, có chuyện gì thì tự con suy nghĩ đi."

Giọng mẹ Giang mang theo vài phần nghiêm khắc cùng chút thất vọng, từng chữ từng chữ rơi xuống, nặng nề đập vào lòng anh, khiến anh luống cuống tay chân.

Bên tai vang lên tiếng tút tút ngắt máy, Giang Nghiên đứng sững tại chỗ, cúi đầu, tay cầm điện thoại chậm rãi buông xuống.

Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Nhan Yểu đã sấy xong tóc, mặc một chiếc sơ mi màu nhạt bước ra, thấy anh đứng bên giường thì khẽ nhướng mày.

"Sao vậy?"

Giang Nghiên giật mình ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt cô, tay cầm điện thoại bất giác siết chặt, cố kéo môi nặn ra một nụ cười: "Không sao, vừa rồi nhận một cuộc điện thoại thôi."

Gương mặt người đàn ông không hiện rõ cảm xúc gì, nhưng không hiểu sao, Nhan Yểu vẫn cảm thấy có điều gì đó là lạ.

Cô bước tới bên anh, đưa tay vuốt má anh, khẽ hỏi: "Thật sự không sao chứ?"

Ánh mắt Giang Nghiên khẽ dừng lại, sau đó chầm chậm cụp mi, giấu đi chút chua xót trong lòng, rồi nâng tay phủ lên mu bàn tay cô, khẽ cọ nhẹ lòng bàn tay, mang theo vài phần lưu luyến.

Anh không biết tại sao bản thân lại trở nên như vậy, rõ ràng đêm qua còn cảm thấy mình đã thật sự có được cô, có được cả thế giới, vậy mà chỉ một cuộc điện thoại, lại khiến anh lập tức tỉnh mộng, hóa thành kẻ tay trắng chẳng có gì.

"...Ừm."

Người đàn ông khẽ đáp một tiếng, nhắm mắt lại, nghiêng đầu hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô.

Thấy vậy, Nhan Yểu hơi nhướng mày, lại bước thêm một bước, kiễng chân ghé môi sát tai anh, trêu chọc: "Là vì tối qua... học đến mệt à?"

Giang Nghiên như bị điện giật mà mở choàng mắt, vừa chạm phải ánh mắt tràn đầy ý cười của Nhan Yểu, hai má lập tức ửng đỏ.

Lúc này anh mới phát hiện ra, hình như Nhan Yểu đang mặc áo sơ mi của mình, cổ áo không cài kín, mơ hồ lộ ra phong cảnh mê người, bên trên còn lấm tấm dấu vết do anh để lại.

Giang Nghiên tiện tay vứt điện thoại lên giường, đưa tay ôm chặt Nhan Yểu vào lòng.

Cúi đầu ngửi hương cỏ đuôi chuột nhàn nhạt từ người cô, vùi mặt vào hõm vai cô, nhẹ nhàng dụi dụi như mèo con, mang theo chút bất an mơ hồ.

"Mệt chắc phải là em mới đúng." Anh nói.

Nhan Yểu vòng tay ôm lấy cổ anh, ngón tay tùy ý vẽ vòng tròn trên lưng anh, từng vòng từng vòng.

"Dám trêu em hả?" Giọng cô mang theo vài phần ý cười, ánh mắt lướt thấy chiếc hộp nhỏ trên tủ đầu giường, cô liền giơ tay kéo nhẹ vành tai anh, "Xem ra giáo sư Giang chuẩn bị kỹ lắm rồi nhỉ, đến cả 'áo mưa' cũng mua sẵn từ trước cơ đấy."

Nhan Yểu phải thừa nhận, tối qua cô đúng là có chút mất khống chế, đến tận lúc quan trọng mới sực nhớ đến chuyện dùng bao, đang định dừng lại thì người đàn ông này không nói không rằng lấy thẳng từ tủ đầu giường ra tận hai hộp "dụng cụ phạm tội".

Nói thật, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được cảnh Giang Nghiên mua cái đó trong siêu thị: mặt không cảm xúc, nghiêm túc lạnh lùng, nhưng tai lại đỏ lựng, tay chân luống cuống.

Cánh tay ôm cô của Giang Nghiên siết chặt thêm chút nữa, anh không nói gì, chỉ mặc cô cười đùa trêu ghẹo.

"Nhưng lần sau nhớ đổi loại khác nhé, em không thích loại này."

Cả người cứng đờ, vừa mới mất đời trai xong, Giang Nghiên thực sự không chống đỡ nổi sự trêu chọc bằng ngôn ngữ từ Nhan Yểu.

Tuy tối qua anh đã chính thức bước vào "cánh cửa thế giới mới", nhưng nói cho cùng vẫn là gà mờ, hoàn toàn không thể thản nhiên như cô.

Anh tức giận như để trả đũa, cúi đầu cắn nhẹ lên cổ cô một cái. Một lát sau, giọng anh khàn khàn vang lên trong căn phòng yên ắng: "Tối qua... anh có ngoan không?"

Ý cười trong mắt Nhan Yểu càng đậm, nghiêng đầu hôn lên tai anh, khẽ đáp: "Ngoan."

Giang Nghiên hơi ngẩng đầu lên khỏi vai cô, lộ ra đôi mắt sâu thẳm, trong đó ánh lên thứ cảm xúc phức tạp, là khao khát giấu sâu trong lòng không thể che giấu.

Nếu anh đã ngoan rồi, vậy có thể tham lam thêm một chút nữa được không?

-

Thời gian chậm rãi trôi đi. Mùa hè đến, dù không còn lịch dạy, Giang Nghiên lại chẳng nhẹ nhàng hơn chút nào.

Công việc của Nhan Yểu cũng không ít, do lịch chụp hình thường xuyên phải đi công tác, nhưng trước khi rời đi, bao giờ cô cũng không quên "vận động" vài trận với thầy Giang. Tuy trong thời gian đi công tác cả hai không trò chuyện quá nhiều, nhưng cứ mỗi lần công việc kết thúc, lại quấn quýt bên nhau nguyên một ngày, trong căn hộ của một trong hai người, dần dà tiêu hao hết cả hộp bao Okamoto.

Dự án ở phía tây thành phố do nhà họ Tần phụ trách đang tiến hành rầm rộ, Nhan Yểu gặp Tần Chiêu không ít lần, nhưng nhớ lời Giang Nghiên từng nói trong xe, nên mỗi lần gặp gỡ, cô đều chủ động nhắn báo anh biết, tránh gây hiểu lầm không đáng có.

Bên phía Hà Tử Hiên cũng có tiến triển khả quan. Theo tin nhắn cậu ta gửi đến, Hồng Xu Mẫn càng lúc càng chủ động gặp cậu ta, muốn lấy thứ bà ta cần, chỉ còn là vấn đề thời gian.

Cuộc sống còn dễ chịu hơn cả tưởng tượng. Thoáng chốc hè qua, thời tiết dần chuyển lạnh.

Triệu Tiểu Du lại vì cãi nhau với Tưởng Vũ mà hẹn Nhan Yểu ra ngoài uống rượu, cô không tiện từ chối, đành đi cùng đến quán bar, nhưng dĩ nhiên là cô sẽ không say.

Có lẽ đang bốc hỏa trong người, Triệu Tiểu Du vừa uống vừa chửi, kể lể không ngừng bên tai cô, rằng Tưởng Vũ nhỏ mọn ra sao, bá đạo thế nào, ngang ngược đến mức nào...

Nhưng Nhan Yểu hiểu rõ, Triệu Tiểu Du kỳ thực không ghét gì anh chàng đó. Mỗi lần cãi vã tuy có ầm ĩ thật, nhưng quá hai ngày là đâu lại vào đó, dính lấy nhau ngọt ngào như keo.

Lần thứ N nghe câu "Tớ không bao giờ thèm quan tâm đến anh ta nữa", Nhan Yểu cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, cất tiếng hỏi: "Đã cãi nhau suốt vậy, sao không chia tay đi cho nhẹ đầu?"

Triệu Tiểu Du ngẩn ra, cơn tức như bị hạ nhiệt, một lúc sau mới lí nhí đáp: "Vì... tớ vẫn rất thích anh ấy mà... Hơn nữa, yêu nhau thì cãi vã không phải chuyện bình thường sao?"

Tay cầm ly rượu khựng lại, Nhan Yểu nhìn viên đá trong ly, không hiểu sao bỗng thấy có chút thất thần.

Cãi nhau... là chuyện bình thường sao?

"Cậu với Giang Nghiên chưa từng cãi nhau à?" Triệu Tiểu Du tò mò ngó qua hỏi.

Nhan Yểu nhớ lại từng khoảnh khắc ở bên Giang Nghiên, mới nhận ra từ khi yêu nhau đến giờ, bọn họ thật sự chưa từng cãi nhau. Dù đôi lúc cô cũng cảm nhận được vài điều anh không vui, như việc có liên quan đến Tần Chiêu chẳng hạn, nhưng chỉ cần cô nói vài câu dỗ dành là mọi chuyện lại yên. Không như Triệu Tiểu Du và Tưởng Vũ, đến mức chặn cả số nhau lúc nổi nóng.

"Chưa từng."

Nhan Yểu đặt ly rượu xuống, chợt nhận ra Giang Nghiên thật sự ngoan một cách khác thường. Sự ngoan ngoãn đó đôi khi khiến cô cảm thấy xót xa, đến mức một người luôn chẳng mấy bận tâm đến cảm xúc của người khác như cô cũng thường để ý đến cảm xúc của anh.

"Này, nói đi mới nhớ, hai người cũng yêu nhau lâu phết rồi nhỉ?" Triệu Tiểu Du vừa nói vừa lặng lẽ đếm ngón tay, một lúc sau giật mình thốt lên: "Trời ơi! Đã hơn ba tháng rồi đấy! Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay à?"

"Chia tay? Tại sao phải chia tay?" Nhan Yểu nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Triệu Tiểu Du.

Dưới ánh nhìn của đối phương, cô bỗng cũng có chút ngẩn ngơ.

Phải rồi, đã ba tháng rồi.

Cô rất hiếm khi yêu ai quá ba tháng, thế mà ở bên Giang Nghiên, chưa một lần cô nghĩ về thời gian, cũng chưa từng có ý định chia tay, dù chỉ một giây.

"Ấy da..." Ánh mắt Triệu Tiểu Du mang theo ẩn ý, khóe môi nhếch lên, giọng điệu đầy chọc ghẹo: "Hồi trước là ai nói không hợp với giáo sư Giang ấy nhỉ?"

Trên mặt Nhan Yểu không tránh khỏi thoáng ý cười, động tác tự nhiên châm một điếu thuốc, vừa hút vừa lười biếng tựa cằm vào tay: "Tớ thừa nhận lúc trước nhìn nhầm rồi, chuyện gì cũng phải thử mới biết được."

"Thế cậu là thật lòng thích anh ấy à?"

"Thích chứ." Nhan Yểu ung dung hút thuốc, tay còn lại chống cằm, dáng vẻ lười nhác như yêu tinh nơi bóng tối, mê hoặc lòng người. "Yêu đương chẳng phải vì thích nên mới yêu à?"

"Ê ê ê, tớ hỏi không phải vậy!" Triệu Tiểu Du vội khoát tay. "Để tớ hỏi lại, trong tất cả những người cậu từng quen, anh ấy có phải là người cậu thích nhất không?"

Ngón tay kẹp điếu thuốc khựng lại một chút, vài giây sau mới nhẹ nhàng gẩy tàn, hờ hững "Ừ" một tiếng.

"Chà, tớ biết mà! Ai rồi cũng không thoát được định luật 'vả mặt' đâu." Triệu Tiểu Du cười khúc khích hai tiếng, rồi như chợt nhớ ra gì đó, liền chuyển giọng: "Nhưng mà, tớ nghe Tưởng Vũ nói, hình như nhà Giang Nghiên vẫn đang sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt đó."

Ánh mắt người phụ nữ đột nhiên khựng lại, tay kẹp thuốc cũng dừng lại giữa không trung, hồi lâu chẳng động đậy.

Cô hơi nheo mắt, ánh nhìn rơi vào đám đông nhộn nhịp, chẳng rõ đang nhìn cái gì.

Tiếp tục rít một hơi thuốc, Nhan Yểu nhả khói, môi khẽ nhếch, giọng nhàn nhạt vang lên khi cúi đầu: "Ồ? Thế à..."

"Nghe nói cô gái đó là cháu gái của ân sư ba Giang Nghiên, hình như là nghệ sĩ violin gì đó."

"Ghê thật, violin ấy à, tớ chỉ từng thấy người ta kéo trên tivi thôi."

"Nghe nói mới hai tư tuổi, còn đoạt cả giải quốc tế gì đấy, nhưng chắc chắn không xinh bằng cậu."

...

Bên tai là từng câu từng câu trêu chọc của Triệu Tiểu Du, còn Nhan Yểu thì ngồi lặng trong ghế, ánh mắt cụp xuống nhìn ly rượu trước mặt, lặng lẽ hút thuốc, từng hơi từng hơi, không hề ngừng lại.
 

Bình Luận (0)
Comment