Gió đêm sắc lạnh bất thường, Nhan Yểu tạm biệt Triệu Tiểu Du xong thì một mình trở về studio.
Cuộc gọi ban nãy là ngoài ý muốn, Nhan Yểu không để Triệu Tiểu Du nói cho Tưởng Vũ biết mình có mặt, như thể tất cả chưa từng xảy ra.
Trong văn phòng yên tĩnh, chỉ có một chiếc đèn bàn vàng hắt ra thứ ánh sáng ấm áp, nhưng vẫn khó xua đi cái lạnh len lỏi của đêm.
Trên màn hình máy tính là bức ảnh hôm ấy cô chụp cho Giang Nghiên. Anh nói mình chưa từng chụp ảnh chân dung, vậy mà sức căng trước ống kính lại khiến người ta phải ngạc nhiên.
Nét mày mắt của anh luôn là thứ cô thiên ái, bởi trong đôi mắt ấy lúc nào cũng thấp thoáng bóng hình cô, tựa như cô chính là cả thế giới của anh.
Những lần ở bên nhau trước đây, Nhan Yểu luôn vô thức bị đôi mắt của người đàn ông hút lấy, đến nỗi lơ cả nét mặt anh.
Hôm chụp, cô bảo Giang Nghiên tập trung nhìn mình, giờ ngoảnh lại xem ảnh mới bỗng nhận ra, biểu cảm của anh nghiêm túc đến thế nào.
Quả thật từ đầu đến cuối, Giang Nghiên luôn nghiêm túc với mối tình này, nghiêm túc đến mức khiến cô cũng có cảm giác mình đang yêu đương một cách chân thật.
Rất mới mẻ, nhưng cũng thường khiến lòng người nghèn nghẹn.
Trước kia mỗi mối tình của Triệu Tiểu Du đều ồn ào cãi vã, bên tai cô kể khổ kể mãi, oán thán không dứt. Nên cô luôn thắc mắc: đã không vui như vậy, sao còn chọn ở bên nhau?
Sau này, tình cờ thấy Triệu Tiểu Du khoác tay Tưởng Vũ, dáng vẻ thân mật tràn đầy hân hoan, nụ cười rạng rỡ làm đôi mắt cô nàng như phát sáng, lấp lánh rực rỡ.
Như chợt hiểu ra điều gì.
Nghĩ lại những mối tình cô từng đi qua, dường như cô chưa từng thật sự bận lòng vì nửa kia, đúng hơn là chưa từng đặt trọn lòng mình vào đó.
Không bị người khác làm tổn thương, nhưng cũng chẳng dễ mà thấy hạnh phúc.
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay cháy dần, đốm lửa lúc tỏ lúc mờ, y hệt tâm trạng lúc này của cô, rối bời chẳng vì lý do gì.
Chiếc điện thoại trên bàn bỗng rung lên, là tin nhắn Giang Nghiên gửi đến.
Giang Nghiên: Em xong việc chưa? Anh đang ở trước cửa studio của em.
Ánh mắt Nhan Yểu khẽ lay, cô rít nốt hơi thuốc cuối, rồi dí tắt trong gạt tàn, đứng dậy rời đi.
Đúng rồi, cô đã bảo với Giang Nghiên là mình tăng ca ở studio.
Đêm ấy sau khi từ chối yêu cầu của anh, cảm xúc quá rối khiến cô không biết đối mặt với Giang Nghiên thế nào, thế là công việc trở thành cái cớ tốt nhất.
Trước cửa studio, người đàn ông lặng lẽ tựa vào thân xe, vắt trên cánh tay là chiếc áo măng tô. Hình như nghe thấy động tĩnh, anh ngẩng đầu chạm ánh mắt Nhan Yểu, khẽ mỉm cười.
Trăng đêm nay dịu dàng lạ lùng, càng tôn nụ cười nhạt của anh thêm dễ động lòng.
Nhan Yểu đứng nguyên tại chỗ, trong đầu lại vô thức vang lên câu nói anh truyền qua đầu dây bên kia.
"Là tôi tự nguyện."
Giang Nghiên bước chậm về phía Nhan Yểu, khoác áo măng tô lên người cô, ngửi thấy mùi thuốc nồng thì hơi khựng lại.
"Lần sau bớt hút thôi, không tốt cho sức khỏe."
Giọng anh nhàn nhạt mà ẩn một sợi quan tâm, lo lắng.
Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn vào mắt Giang Nghiên, chợt nhận ra suốt ba tháng yêu nhau, dường như trước mặt cô, anh rất hiếm khi đưa ra yêu cầu gì.
"Anh muốn em bỏ thuốc à?" Cô hỏi.
Môi Giang Nghiên khẽ mở, giây lát sau chỉ "ừ" một tiếng.
"Nghiện thuốc đâu phải nói bỏ là bỏ."
"Anh biết." Giang Nghiên nói, đưa tay phủ lên tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, "Anh có thể ở bên em, bỏ dần từng chút."
Mi mắt Nhan Yểu rủ xuống, cảm nhận nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh: "Để sau hẵng tính."
Dường như đã lường trước câu trả lời đó, Giang Nghiên không hề tỏ vẻ thất vọng.
Hai người lên xe, ăn ý mà không nhắc đến chuyện đêm ấy. Nghĩ lại, tối đó sau khi cô từ chối yêu cầu của anh, đối phương cũng không nói thêm gì, thậm chí chẳng hỏi lý do, đến lúc đêm nằm chung giường cũng như mọi ngày, vẫn ôm cô thật chặt.
Xe bon trên con đường rộng, trong khoang im ắng vang bài Ký ức sao Thủy. tiếng hát xua tan tĩnh mịch, lại nhuộm lên một lớp buồn mỏng.
Giai điệu thủ thỉ ấy khiến lòng Nhan Yểu bỗng chua xót.
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lùi dần, Nhan Yểu bất chợt cất tiếng, khẽ hỏi: "Anh muốn kết hôn không?"
Câu hỏi của người phụ nữ lẫn trong tiếng ca, vang vọng khắp khoang xe.
Ngón tay Giang Nghiên siết chặt vô lăng: "Anh chỉ muốn em."
Ánh nhìn Nhan Yểu hướng ra ngoài chợt khựng, rồi cô quay sang người đàn ông ở ghế lái. Gương mặt nghiêng đường nét rõ ràng, thần sắc nghiêm túc giống hệt trong bức ảnh.
Thời gian như ngừng trôi, ánh đèn đường hắt lên nửa bên mặt anh, đẹp đến lạ thường.
Một tràng cười khẽ vang trong khoang xe, Nhan Yểu không nhịn được trêu: "Đúng là đồ ngốc."
"Nhà anh chẳng phải đang sắp xếp cho anh đi xem mắt à?"
Điều chôn trong lòng cả hai bị Nhan Yểu thẳng thừng đâm toạc, mắt Giang Nghiên tối đi: "Ừ, anh từ chối rồi."
Trong đầu thoáng hiện bức ảnh cô gái tên Nhân Nhân, quả là một cô gái sáng sủa hoạt bát.
Nếu không phải cô đang quen Giang Nghiên, thì ngay từ cái nhìn đầu tiên vào bức ảnh ấy, cô cũng sẽ thấy hai người họ rất xứng.
"Anh nói là mình có bạn gái rồi." Anh lại nói, "Nhưng họ hình như không tin lắm."
"Bác trai bác gái chắc đều là người rất xuất sắc nhỉ."
Giang Nghiên nghĩ một lúc, đáp: "Ừ, tính tình họ đều rất ôn hòa."
"Vậy nên, Nhan Yểu, chỉ cần em chịu, chúng ta có thể yêu nhau cả đời."
Vừa dứt lời, tim Nhan Yểu lỡ mất một nhịp.
Tựa như một giọt nước rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, những gợn sóng loang dần, lan mãi.
Yêu nhau cả đời...
Nhan Yểu thu mắt lại, quay về với quang cảnh ngoài cửa sổ.
Cô nghĩ, bố mẹ có thể dạy dỗ nên một người như Giang Nghiên ắt hẳn là rất tốt, không giống bố mẹ cô.
"Mẹ em dùng thủ đoạn mới sinh được em. Kết hôn với người cha trên danh nghĩa của em xong cũng chẳng có được tình yêu mình muốn." Nhan Yểu chậm rãi mở lời, kể về quãng quá khứ cô chưa từng chủ động nói với ai: "Bố em mới cưới không bao lâu đã ngoại tình, ông ta là kẻ lăng nhăng, cách một thời gian là lại đổi tình nhân. Còn mẹ em không chịu nổi cô đơn, cũng ngoại tình."
Giọng người phụ nữ bình thản đến lạ, bình thản như đang kể chuyện của người khác.
Nỗi chua xót mang tên "xót lòng" cuồn cuộn trong ngực, đến cả hô hấp cũng rát buốt.
Trước đây Giang Nghiên từng nghe Tưởng Vũ nói ít nhiều, nhưng không ngờ sau lưng lại có ẩn tình phức tạp đến vậy.
"Nhan Yểu, thật ra..."
Thực ra không phải cuộc hôn nhân nào cũng đầy rẫy phản bội, cũng không phải tình yêu của ai cũng rách nát chi chít. Rõ ràng anh đang hết lòng yêu cô, cũng đang nghiêm túc mà đối đãi mối tình này.
Chưa đợi Giang Nghiên nói xong, Nhan Yểu đã cất lời cắt ngang: "Em biết, không phải cuộc hôn nhân nào cũng như thế, không phải bậc cha mẹ nào cũng giống bố mẹ em."
"Bác trai bác gái nhất định rất mực yêu thương nhau, cũng rất yêu anh."
Theo bản năng nín thở, Giang Nghiên đang định mở miệng thì lại nghe giọng cô lần nữa vang bên tai: "Vì thế đừng làm họ thất vọng."
.
Đêm đó, Giang Nghiên đưa Nhan Yểu về căn hộ nhưng không ở lại, như thể lúng túng mà chạy trốn.
"Đừng làm họ thất vọng."
Câu nói ấy như chiếc đinh sắt sắc lạnh, đóng thẳng vào tim anh, mỗi lần nghĩ tới đều âm ỉ đau.
Gọi là đừng làm họ thất vọng là sao?
Cô rõ ràng biết họ muốn điều gì, phải không? Vậy câu này của cô nghĩa là gì?
Muôn vàn ngờ vực lởn vởn trong đầu. Khi nghe Nhan Yểu kể về bố mẹ mình, Giang Nghiên cứ ngỡ là mình như tiến gần cô hơn một chút, vậy mà câu nói kết lại kia lại như đột ngột xô anh xuống vực sâu.
Đây là lần đầu tiên từ khi yêu nhau, họ "chiến tranh lạnh" mà lại không giống chiến tranh lạnh.
Mọi thứ vẫn như cũ, tựa hồ chẳng có gì thay đổi: chào buổi sáng buổi tối đã thành lệ, dăm ba câu dặn dò thỉnh thoảng vẫn đều đặn, nhưng hai người lại ăn ý mà không gặp nhau nữa. Trước kia là một người trốn tránh, giờ thành ngầm thỏa thuận của cả hai. Giang Nghiên không biết phải quay về những ngày "chưa từng xảy ra chuyện gì" thế nào, chỉ dám rón rén giữ lấy mặt ngoài yên ổn, sợ cô sẽ vào một khoảnh khắc không báo trước mà nói: Chúng mình chia tay đi.
Đúng lúc Nhan Yểu đi công tác, đúng lúc dự án trong tay anh khởi công. Hết thảy đều "đúng lúc" đến kỳ lạ.
Ngày ngày trôi qua, hai tuần lễ mà chỉ miễn cưỡng gặp được ba lần.
Nỗi sợ và nỗi nhớ giằng xé khiến Giang Nghiên bất an. Dù mỗi lần gặp vẫn y như cặp đôi bình thường: ăn cơm, ôm nhau, hôn nhau... nhưng có những điều bỗng trở thành điều mà cả hai đều ngầm hiểu.
......
Khách sạn Giang Lợi.
【Đến chưa? Mẹ với bố con đợi con lâu rồi!】
Trên màn hình điện thoại là tin nhắn mẹ Giang gửi năm phút trước. Giang Nghiên tùy tay đáp lại một chữ "Đến rồi", rồi nhét điện thoại vào túi.
Vừa bước vào phòng bao, đối diện vài gương mặt xa lạ, sắc mặt anh thoáng lạnh đi mấy phần.
"Ê, rốt cuộc con cũng đến rồi." Mẹ Giang ngồi trên ghế thấy cậu con trai đã lâu không gặp, vội vàng đứng dậy vẫy tay, gương mặt chan chứa hiền hòa.
"Mẹ." Giang Nghiên khẽ gọi, lông mày hơi nhíu, nhưng chỉ chốc lát đã trở lại như thường.
"Giang Nghiên, lại đây, mẹ giới thiệu. Hai vị kia là bác Lưu với bác Lý, còn đây chính là cô bé mẹ nói với con trước đó, Lưu Nhân Nhân."
Theo lời mẹ giới thiệu, Giang Nghiên lần lượt chào hỏi. Tầm mắt dừng trên cô gái tên Nhân Nhân thì khựng lại, mấy giây sau mới nhạt giọng: "Chào cô, tôi là Giang Nghiên."
Lưu Nhân Nhân nhìn người đàn ông trước mặt còn bảnh hơn trong ảnh, ung dung đứng dậy: "Chào anh, tôi là Lưu Nhân Nhân."
Một bữa "Hồng Môn Yến". Giang Nghiên vốn tưởng chỉ là bữa cơm gia đình đơn giản, không ngờ bố mẹ lại mượn cớ này để "ép" anh gặp mặt cô Lưu Nhân Nhân.
Bữa ăn nhạt nhẽo dở nóng dở lạnh. Giang Nghiên chẳng buồn ứng phó, nhưng nể mặt bố mẹ, anh vẫn cố giữ lễ nghi bên ngoài.
Đến khi mẹ Giang cố tình lái chuyện về hai người trẻ, cười khen hai đứa xứng đôi, Giang Nghiên rốt cuộc không nhịn được, mở miệng: "Cô Lưu quả thật rất xuất sắc. Bạn gái tôi trước đó nhìn ảnh còn khen cô rất xinh."
Lời vừa buông, không khí trong phòng lập tức đông cứng. Nụ cười trên môi mẹ Giang tắt phụt, mặt bố Giang bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao.
Cỡ mười giây sau, cô gái đối diện bỗng bật cười, phá tan sự ngượng ngập.
"Nhìn ra được, chắc Giáo sư Giang rất thích bạn gái mình."
Đối diện ánh mắt không chút khúc mắc của cô gái, Giang Nghiên cũng cong môi, lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc bước vào: "Đúng vậy, tôi rất yêu cô ấy."
Bữa tiệc xem mắt khép lại lặng lẽ chỉ bằng đoạn đối thoại ấy.
Thực ra Giang Nghiên luôn biết, Lưu Nhân Nhân là cháu gái của ân sư bố mình, xét lễ độ, trên bàn ăn anh dù thế nào cũng không nên làm mất mặt hai nhà.
Nhưng lần này, anh rốt cuộc đã "nổi loạn" một lần, cũng tùy hứng một lần.
Sau câu nói ấy, sự gò bó âm ỉ trong phòng không hiểu sao tan dần, ngượng ngập qua đi, bữa cơm vẫn coi như hài hòa.
Hơn nửa tiếng sau, ăn xong, cả nhóm cùng rời phòng bao, mẹ Giang thì từ đầu chí cuối không liếc con trai lấy một lần.
Giang Nghiên biết, mẹ mình giận rồi.
Thầm thở dài, anh lại phì cười bất lực, chắc lát tiễn khách xong thể nào cũng bị mẹ lôi ra càm ràm.
Âm thầm đi bên cạnh mẹ, vừa bước đến đại sảnh thì có một đôi nam nữ đi từ cửa vào.
Ánh mắt Giang Nghiên vô tình rơi lên người cách đó không xa, rồi không sao dứt nổi.
Hình như đối phương cũng trông thấy anh, hai ánh nhìn chạm nhau, mà bước chân cô lại chẳng hề khựng.
Tim anh bỗng hoảng, bản năng khiến anh khựng lại, bật gọi: "Nhan Yểu!"
Trong thoáng chốc, mọi người đều dừng bước, quay nhìn Giang Nghiên cất tiếng.
Còn trong mắt anh, từ đầu tới cuối chỉ có mỗi bóng hình cô.
Cách nhau chừng ba mét, Giang Nghiên bước lên hai bước, đứng trước mặt cô, theo bản năng bỏ qua Tần Chiêu bên cạnh, cố tỏ ra bình tĩnh.
"Sao em ở đây?"
Mắt Nhan Yểu trầm xuống, lách qua anh nhìn về nhóm người phía sau, thấy cô gái cách đó không xa, đáy mắt cô thoáng trầm hơn.
"Bàn công việc, có một hợp tác." Nhan Yểu đáp, rồi đưa mắt về cặp trung niên sau lưng anh.
Có lẽ là linh cảm, Nhan Yểu liếc một cái đã đoán ra đó là bố mẹ Giang Nghiên.
"Cháu chào bác trai bác gái." Cô mỉm cười chào, vẻ mặt lễ độ ôn hòa.
"Tiểu Nghiên, vị này là...?" Bố Giang nhìn người phụ nữ trước mặt, đẩy gọng kính, nghi hoặc hỏi.
"Bố, cô ấy là bạn..." Giang Nghiên xoay người, giọng hơi xen chút kích động, còn nhiệt tình hơn cả lúc ở bàn ăn.
"Cháu là bạn học cũ của anh ấy. Họ Nhan, tên Yểu."
Gần như vừa dứt lời, mặt Giang Nghiên cứng đờ, máu trong người như đóng băng trong khoảnh khắc ấy.
"Vậy à, hôm nay đúng là trùng hợp." Bố Giang tỉnh ngộ.
"Cháu với bạn còn có việc, xin phép đi trước. Bác trai bác gái đi đường cẩn thận."
Nói xong, cô sải bước rời đi, không thèm để lại cho người đàn ông trước mặt dù chỉ một ánh nhìn, tựa như đúng như lời cô nói, chỉ là một người bạn học cũ nhiều năm không gặp.
Nhìn bóng lưng cô xa dần, Giang Nghiên ngây ra tại chỗ, đến tận khi hai người khuất hẳn sau khúc ngoặt, anh vẫn chưa thu hồi ánh mắt.
Khoảnh khắc ấy, anh nếm trọn cảm giác xa lạ chưa từng có.
"Tiểu Nghiên?" Bố Giang gọi.
Lát sau như chợt bừng tỉnh, người đàn ông lạnh giọng: "Bố mẹ, bác trai bác gái, con có chút chuyện muốn nói với bạn học, xin thất lễ."
Dứt lời, anh lập tức đuổi theo. Bố Giang thấy vậy càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo, đang định gọi giật lại thì nghe mẹ Giang bên cạnh cất tiếng: "Để nó đi đi. Chắc là có chuyện rất quan trọng cần giải thích với cô bạn ấy."
Giọng mẹ Giang cực kỳ dịu dàng. Nhìn bóng lưng con trai hấp tấp rời đi, trong đó lại mang theo chút hoảng loạn và luống cuống mà bấy lâu mà bà chưa từng thấy.
Đột nhiên, mọi thứ đều có lời giải hợp lý nhất.
-
Trước cửa thang máy, Tần Chiêu nghiêng đầu nhìn Nhan Yểu bên cạnh, nhớ lại cảnh vừa rồi, hỏi: "Cậu định khi nào chia tay anh ta?"
Nhìn phản chiếu trên cửa thang máy, ánh mắt Nhan Yểu vô định. Cảnh chạm mặt ở sảnh vừa rồi thoáng lướt trước mắt, lòng rối bời chẳng sao tả nổi.
"Không biết, để thêm dăm bữa nửa tháng."
Dù trước đó chỉ tình cờ liếc thấy trên điện thoại Giang Nghiên, nhưng không hiểu vì sao ấn tượng của Nhan Yểu về cô gái ấy lại sâu đến thế, sâu đến mức ở sảnh vừa rồi liếc một cái đã nhận ra ngay.
Nhân Nhân, con dâu lý tưởng trong mắt bố mẹ Giang.
"Đối với cậu thì đúng là lạ đấy." Tần Chiêu nói, như nhìn thấy gì đó trong bóng phản chiếu trên cửa thang máy, mắt hơi nheo, "Không phải cậu không nỡ bỏ anh ta đấy chứ? Thật sự ngã dưới tay anh ta rồi à?"
Nhan Yểu cau mày, cơn bực trong lòng càng dâng, cười lạnh: "Có gì mà không nỡ?"
Bóng người ở góc rẽ cuối cùng cũng quay lưng bỏ đi. Tần Chiêu cũng cong môi, lời nói tiếp theo như hàm ý khác: "Ừ nhỉ... có gì mà không nỡ. Loại mọt sách như thế, chơi cho vui là được."
Nhan Yểu nhướng mày, ánh mắt cuối cùng cũng trở nên sáng rõ, nhìn Tần Chiêu rực lửa giận: "Tần Chiêu, tôi không biết cậu có ý kiến gì với anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy là người yêu của tôi, làm ơn tôn trọng chút được không?"
Sắc mặt Tần Chiêu bị nghẹn lại mà thoáng lạnh: "Nhan Yểu, cậu nghiêm túc đấy à?"
"Câu này lúc tôi và anh ấy vừa bắt đầu quen nhau, đã nói với cậu rồi."
Giọng người phụ nữ nghiêm hẳn.
"Ding", thang máy tới tầng một.
...
Trước cửa khách sạn, tiễn ba người nhà họ Lưu xong, mẹ Giang đứng lại tại chỗ.
Bố Giang đi lấy xe, còn mẹ Giang một mình đứng trong gió lạnh, sống lưng thẳng, toát ra một nét khí chất khó tả.
Giang Nghiên lặng lẽ bước đến, vẻ thất thần của anh rơi vào mắt mẹ, khiến bà xót xa.
"Đó là bạn gái con phải không?" Mẹ Giang hỏi, giọng vẫn nhuốm chút dịu dàng.
Bà đã xem ảnh Giang Nghiên gửi. Ban đầu bà không tin, cho tới tận hôm nay, cho tới khi trông thấy dáng vẻ của con trai mình trong sảnh.
Đó là một dáng vẻ bà chưa từng thấy.
"Vâng."
"Trông rất xinh." Khóe mắt mẹ Giang ánh ý cười. "Hai đứa quen bao lâu rồi?"
Giang Nghiên khẽ giật môi, lần nữa mở lời, giọng đầy vị đắng: "Gần bốn tháng."
Và cũng sắp kết thúc rồi.
"Mẹ, con thích cô ấy mười năm rồi..." Giọng người đàn ông khàn đặc.
Kẻ vẫn luôn ưu tú đến mức người khác khó bì, giờ lại giống một kẻ bại trận thảm hại.
Mẹ Giang không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn con trai mình, người được người đời khen ngợi xuất chúng, giờ lại phơi bày sự sa sút trước mặt bà.
Chợt hiểu ra vì sao bao năm qua, con trai luôn vùi đầu vào công việc, vì sao dù quanh mình bao gương mặt qua lại, nó cũng chẳng liếc ai một lần.
Trong lòng đã có sẵn một người, còn dung được ai nữa đây?
Như chợt nhớ điều gì cũ kỹ, nụ cười trên mặt mẹ Giang vẫn không tắt. Nhìn đứa con trai từ lúc nào đã cao vượt mình nhiều, bà chậm rãi nói: "Tiểu Nghiên, tình yêu không thuần như con nghĩ, không phải cứ lặng lẽ chờ và âm thầm cho đi là sẽ được đáp lại. Muốn thực sự nắm được trái tim một người, ngoài chân thành, còn cần vài phần mưu lược, tính toán nữa. Không thì sao lại có bài hát tên là 'Ba mươi sáu kế tình yêu' chứ?"
Giang Nghiên hơi ngây người nhìn mẹ, cứ cảm thấy nụ cười kia còn ẩn chứa điều gì.
"Tiểu Nghiên, trước đây là mẹ không đúng. Con làm gì, mẹ cũng ủng hộ, và con cũng nên nhớ rằng, mẹ với bố mãi là nơi con có thể giãi bày và tựa vào."
-
Khi Nhan Yểu với Tần Chiêu đàm phán xong thì đã chín giờ rưỡi.
Dự án phía tây thành phố, từ trước lúc quyết định góp vốn cô đã biết hậu kỳ sẽ chẳng nhẹ nhàng. Trên bàn có uống một vòng rượu, nhưng tửu lượng cô vốn khá, giờ cũng chẳng say chút nào.
Bước ra cửa khách sạn, người lẽ ra đã rời đi từ sớm lại đang tựa xe chờ ngay đầu sảnh.
"Ồ, còn chưa về à?" Tần Chiêu thấy, không nhịn được mỉa mai.
"Tôi đến đón bạn gái tôi." Giang Nghiên nói, đứng thẳng người đi tới trước mặt Nhan Yểu, dứt khoát kéo cô về phía mình, rồi nghiêng đầu: "Đi thôi, em có uống rượu, để anh đưa về."
Ánh mắt Nhan Yểu nhìn Giang Nghiên phức tạp hẳn. Cô vốn tưởng sau màn chạm mặt ở sảnh vừa rồi, Giang Nghiên dù không chất vấn thì cũng sẽ giận, dù sao lúc ấy mặt mũi anh quả thực hơi khó coi.
Cũng phải, trong bối cảnh xem mắt, bạn gái hiện tại của anh đột ngột xuất hiện, là đắc tội thể diện cả hai nhà.
"Này Nhan Yểu, nếu không muốn đi với anh ta, để tôi đưa cậu về?" Tần Chiêu cố ý cao giọng.
Lông mày Giang Nghiên chau lại, quét sang người trước mặt một cái nhìn lạnh buốt.
"Tần Chiêu, anh là cái thá gì?"
Đồng tử Tần Chiêu co rút, cơn giận bốc thẳng l*n đ*nh đầu, không ngờ cái anh chàng mọt sách này dám bật lại anh ta như thế!
"Giang Nghiên, anh!"
"Bọn tôi đi trước. Cậu cũng về sớm đi." Nhan Yểu bỗng cất lời, kéo tay Giang Nghiên về phía chiếc Land Rover phía sau, dập tắt cuộc cãi vã vô nghĩa.
Hai người lên xe rất nhanh. Chiếc Land Rover đen biến mất trong chớp mắt, để Tần Chiêu đứng sầm mặt ở cửa.
...
Suốt quãng đường không ai nói gì, đưa Nhan Yểu tới chung cư xong, Giang Nghiên lặng lẽ theo cô lên lầu.
Trong lòng Nhan Yểu cứ thấy anh hôm nay là lạ, im ắng quá mức.
Vừa mở khóa cửa, người đàn ông vẫn đứng phía sau bỗng ôm lấy cô.
Eo cô bị siết chặt, ngay sau đó là một vòng quay choáng váng. Chưa kịp phản ứng, cô đã bị đưa vào trong, cửa đóng "rầm" sau lưng, rồi bị ghì chặt lên cánh cửa.
"Giang..."
Môi cô bị anh bịt kín, nụ hôn sâu, dồn dập, cuốn sạch hơi thở của cô.
Trong bóng tối, mắt Nhan Yểu mở to, thị giác bị đoạt đi, mà những giác quan khác lại càng nhạy bén.
Hai tay cô theo bản năng đặt lên vai anh, cảm lấy sức nặng đè ập tới, và cái phần hoang dã ẩn dưới vẻ tao nhã, lạnh nhạt kia.
Cánh tay rắn chắc ôm siết eo cô, mang theo khí thế không cho phản kháng, là một Giang Nghiên mà cô chưa từng thấy.
Mà lạ thay chẳng hề khiến cô khó chịu.
Không thể phủ nhận, họ hiểu rõ cơ thể nhau nhất, những lần "kèm cặp" tay chỉ việc của cô đều được anh nắm vững đến thuần thục. Giang Nghiên là học trò mà Nhan Yểu dày công "đào tạo" nên xuất sắc khác thường. Cô đương nhiên lấy làm kiêu hãnh, nhưng giờ lại có chút "tự mình rước họa".
Nhan Yểu vòng tay ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn một cách thuần thục.
Nhưng không hiểu sao hôm nay Giang Nghiên chẳng còn chút dịu dàng thường ngày, gần như không để cô có lấy một nhịp thở.
Từ cửa nhà, họ quấn quýt tới tận phòng ngủ.
Trong gian phòng lờ mờ ánh sáng, chưa kịp nhìn rõ trần nhà, tầm mắt cô đã lại bị thân hình anh chiếm trọn.
Sau khi xác nhận cô đã chuẩn bị kỹ càng, người đàn ông chẳng nói chẳng rằng, kéo mở ngăn tủ đầu giường, lấy công cụ gây án mới tinh ra, động tác nhanh như nước chảy mây trôi.
"Anh vào được rồi."
Giọng nói khàn khàn vang lên trong căn phòng tối tăm, cũng là câu nói đầu tiên giữa cả hai từ lúc lên xe đến giờ.
Nhan Yểu không trả lời, chỉ duỗi tay ôm cổ anh, lấy nụ hôn để chặn môi anh lại, cho anh câu trả lời trong yên lặng.
Người đàn ông này đúng là thiếu dạy dỗ.
Nhan Yểu luôn cảm thấy, trong chuyện này cô sẽ không bao giờ thua, cô sẽ mãi là chúa tể của anh.
Nhưng hành vi đêm nay của Giang Nghiên thực sự khiến cô khó chống đỡ, mỗi lần anh giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tàn nhẫn, như con ngựa hoang không chịu khống chế, lại chẳng hiểu sao điên như vậy nhưng vẫn khiến cô vui vẻ.
Trong lúc choáng váng, người đàn ông trước mặt đột nhiên lui ra, khiến cô phải xoay người, ngóc đầu lên nhìn.
Tim như đang lao dốc trên tàu lượn; vừa kịp tỉnh táo đôi chút, cô đã âm thầm chửi thề trong bụng. Đến lúc Nhan Yểu cảm giác mình sắp bị lăn lộn đến chết, môi người đàn ông đã kề sát vành tai cô, giọng nói trầm khàn, vương chút từ tính và khàn ách, xen giữa những nhịp th* d*c, anh mở miệng nói:
"Chúng ta chia tay đi."
Ngón tay Nhan Yểu siết chặt mép chăn, giữa đôi mày thoáng qua một chuỗi cảm xúc phức tạp.
Có giận, có khó hiểu, có kinh hoàng, và cả kh*** c*m bị anh dẫn dắt.
"Đm, chia tay thì chia tay, làm mạnh tay thế, anh bị điên à?"
Cô bật chửi.
Ngay sau đó nghe người đàn ông nghiêm túc mở miệng: "Nháy chia tay, sao mà chậm trễ được."
...
【Lời tác giả】
Thực ra mình từng nói ở phần bình luận rồi, cái gọi là "theo đuổi lại chồng" trong truyện này không phải kiểu quỵ lụy cầu xin níu kéo, mong đối phương quay đầu. Nghiêng nhiều hơn về việc nữ chính sau khi nhận ra lòng mình, sẽ chủ động "dụ" nam chính.
Mình cho rằng, một tình yêu đúng nghĩa không bao giờ đổi được bằng sự hạ mình đơn phương, giống như nam chính hồi mới yêu vậy. Thực ra anh ấy chưa từng bỏ cuộc, lại càng không vì cái gọi là áp lực thúc cưới mà thỏa hiệp, nên lúc đọc bình luận mình cũng sốt ruột lắm.
Còn cuộc "chia tay" ở đây, về cơ bản là ván cược liều một phen của nam chính (bảo anh bỏ Yểu Yểu thì không thể đâu).
Giang Nghiên: Tôi muốn trở thành người đàn ông khắc sâu nhất trong tim em (kể cả trên giường).