Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 50

 
Bầu không khí vốn yên ắng trong lớp học bỗng trở nên xôn xao, phía dưới sinh viên thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc về nhóm lãnh đạo nhà trường đang đứng ở cuối lớp, vây quanh một người đàn ông khí thế bức người, chính giữa là Tần Chiêu. Trên mặt các sinh viên không giấu được vẻ hóng hớt.

Mấy vị lãnh đạo này vốn dĩ trong trường chẳng mấy khi thấy bóng, trừ khi trường tổ chức những sự kiện quan trọng. Ấy vậy mà hôm nay lại đột nhiên cùng nhau xuất hiện ở đây, còn bao quanh một người trông giống hệt "tổng tài bá đạo" trên phim. Khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày lúc này lại nhuốm thêm vài phần "hòa nhã dễ gần", nói không hẳn là lấy lòng, nhưng cũng gần như vậy.

Không khí nghiêm túc, chuyên chú ban nãy của lớp học bị phá vỡ, tiết học hôm nay rõ ràng không thể bình thường như mọi khi.

Ánh mắt Giang Nghiên lạnh hẳn đi, chậm rãi đặt viên phấn xuống. Bài toán mô hình mà anh đang giảng mới viết được một nửa, dày đặc những công thức toán học đến hoa cả mắt. Sinh viên không chuyên nhìn vào thôi cũng muốn choáng.

Tần Chiêu đứng giữa đám người, trên mặt vẫn là vẻ kiêu căng ngạo mạn quen thuộc, trong mắt như có ý cười nhưng chẳng hề ấm áp, ánh nhìn anh ta dành cho Giang Nghiên chẳng khác nào hôm chạm mặt ở cửa quán bar đầy ngạo khí.

"Tần tổng, tiết học này với người ngoài có lẽ hơi khó. Nếu Tần tổng quan tâm đến tình hình giảng dạy của trường, lớp văn học ở bên cạnh chắc sẽ thích hợp hơn để Tần tổng 'cao đàm khoát luận'." Giang Nghiên mở lời, giọng điệu thản nhiên nhưng lại khiến bầu không khí vốn đã hơi căng trở nên càng thêm gượng gạo.

Anh chậm rãi phủi từng hạt bụi phấn dính trên ngón tay, từng cử chỉ đều mang theo sự tao nhã nhàn nhạt. Dù đối diện là cả một nhóm lãnh đạo và Tần Chiêu nhưng khí thế của Giang Nghiên vẫn không hề suy giảm.

Sinh viên bên dưới nhìn cảnh này, bỗng thấy vị "ác ma" lạnh lùng thường ngày của họ đẹp trai một cách khác thường.

Trước một nhóm lãnh đạo và một tên tổng tài ngạo mạn, thầy Giang của họ chẳng những không sợ, mà lời nói còn hàm ý mỉa mai rõ rệt, lại khéo đến mức chẳng ai bắt bẻ được.

"Thầy Giang, cậu..." Vị giáo sư mở lời ban nãy hơi khó coi hẳn, liếc sang thấy mặt Tần Chiêu lạnh đi, ông vội chữa: "Tần tổng chỉ muốn nghe thử để cảm nhận không khí lớp học thôi. Chuyên ngành của chúng ta là thế mạnh của trường, sao cậu lại coi Tần tổng như một sinh viên bình thường?"

"Thầy Tiền, nếu thầy Giang không muốn thì thôi, tôi cũng không miễn cưỡng." Tần Chiêu cười nhạt, khóe môi hơi nhếch, "Dù sao thầy Giang còn quá trẻ, nếu lấy anh ấy làm tiêu chuẩn để đánh giá chất lượng giảng dạy của Q Đại, e là không công bằng. Trường mình vẫn còn mấy vị giáo sư đức cao vọng trọng, phải không?"

Mùi thuốc súng rõ ràng. Ngay cả nhóm lãnh đạo đi cùng cũng nhận ra sự đối đầu này, hiểu ngay Tần Chiêu tới đây là có ý đồ.

Ban đầu nghe anh ta nói muốn đi dạo trong trường, mọi người cũng không thấy lạ. Sau lại nghe anh ta nhắc tới Giang Nghiên, họ cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ biết vị giáo sư này ở Q Đại rất có tiếng, trước đây mấy tổng giám đốc tập đoàn lớn cũng từng nghe danh, nên họ đưa anh ta đến đây. Giờ mới rõ là anh ta tới gây chuyện.

Sinh viên nghe mấy lời khiêu khích kia cũng thấy khó chịu, ánh mắt nhìn Tần Chiêu đầy phản cảm. Dù ngày thường bị "ác ma" hành cho khổ, bọn họ chưa từng nghi ngờ năng lực của thầy. Giờ tự dưng ở đâu xuất hiện một tên "yêu ma quỷ quái" xông vào lớp, còn dám chê bai thầy Giang, chẳng phải là tới phá lớp sao?

"Thầy Giang của chúng tôi là một trong mười giáo sư xuất sắc nhất Q Đại đấy!"

"Đúng thế, tuy thầy còn trẻ nhưng năng lực ở khoa Toán thuộc hàng top, trước đây còn được đài quốc gia mời phỏng vấn nữa!"

"Cười chết mất, lần đầu tiên tôi nghe có người dám nghi ngờ năng lực thầy Giang đấy."

...

Khoa Toán vốn toàn mấy thanh niên nóng máu, thường ngày trong lớp thì im thin thít, mà lúc này lại như pháo nổ, ồn ào hẳn lên.

Giang Nghiên khẽ nhướn mày, không ngờ đám "giả câm giả điếc" ngày thường lại bùng nổ thế này. Nhìn sắc mặt Tần Chiêu tối sầm, trong mắt anh thoáng lóe lên hứng thú.

Thầy Tiền thấy tình hình không ổn, định mở lời chuyển hướng thì lại nghe Giang Nghiên trên bục nói: "Đã vậy, mời Tần tổng ở lại. Dù sao tôi trẻ tuổi như thế này, đúng là chưa từng dạy người tầm tuổi Tần tổng, coi như mở rộng kinh nghiệm giảng dạy."

"..."

Các lãnh đạo đưa mắt nhìn nhau, thầy Tiền đứng sượng trân.

Giang Nghiên tuy trẻ nhưng thành tích không nhỏ, tương lai chắc chắn còn tiến xa. Hơn nữa, tuy giáo viên và sinh viên bình thường không biết, nhưng nhóm lãnh đạo đều rõ gia thế của anh, con nhà danh giá, chẳng ai dám dễ dàng động vào.

Tần Chiêu thì khỏi nói, trường còn mong vớt ít kinh phí nghiên cứu từ anh ta. Giờ hai người này đụng nhau, ai mà biết họ có mối thù gì.

Dù vậy, trước mặt nhiều người, cả hai cũng không xé toạc mặt.

Tiết học tiếp tục, hàng ghế cuối lấp kín người khiến không khí vốn đã căng lại thêm ngột ngạt. Nhưng cũng nhờ có "kẻ tới gây sự", đám sinh viên nam bỗng tích cực hẳn. Hứa Hạo Hải cầm đầu, hễ có gì không hiểu là giơ tay hỏi, toàn những thuật ngữ ngoài ngành khó nhằn.

Nửa tiết còn lại, lớp học vốn lạnh lẽo bỗng sôi động khác thường, tinh thần ham học được đẩy lên cao. Trong khi sinh viên dưới lớp nghe giảng gật gù, thì ở hàng ghế sau, Tần Chiêu lại như kẻ ngốc.

Chuông tan học vang lên, sinh viên vui vẻ kéo nhau ra ngoài.

"Đm, từ khi vào đại học tới giờ tôi chưa bao giờ tập trung nghe thế này!"

"Không thể tin nổi, tôi nghe hiểu được luôn!"

"Các ông thấy thằng cha họ Tần ngồi cuối chưa? Buồn cười chết mất, cả buổi mặt đần thối. Ai bảo dám vô phá lớp, môn này anh ta hiểu nổi à?"

...

Trong lớp, Giang Nghiên đang thu dọn giáo án thì có bóng người chắn trước mặt.

Ngẩng lên, anh bắt gặp ánh mắt âm trầm của Tần Chiêu, bình thản hỏi: "Tần tổng thấy nội dung bài giảng còn gì thắc mắc sao?"

"Không, thầy Giang quả là phong độ ngời ngời."

"Vậy tức là Tần tổng đã hiểu hết rồi?" Giang Nghiên cười nhạt.

Mặt Tần Chiêu sa sầm, thầm chửi bậy trong bụng.

Nghe hiểu cái quái gì! Mẹ nó, từ đầu tới cuối anh ta cũng chẳng biết họ Giang kia với đám nhóc ranh đang nói cái trò quái quỷ gì.

Giang Nghiên thấy vẻ mặt của Tần Chiêu thì trong lòng không khỏi dâng lên một tia khoái chí. Nghĩ mà xem, rõ ràng anh chẳng phải loại người trẻ con, vậy mà không hiểu sao cứ thích trêu chọc tên này, đã thế còn thấy vui ngoài dự đoán.

"Tần tổng, tôi thấy cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta nên ra hội trường lớn trước thôi." Thầy Tiền lên tiếng hòa giải, sợ hai người lại đứng đây đấu khẩu.

Nghe vậy, sắc mặt Tần Chiêu quả thật dịu đi đôi chút: "Cũng đúng."

"Giáo sư Giang lát nữa có tiết không? Tôi sẽ có một buổi tọa đàm ở hội trường lớn, giáo sư Giang không ngại đến nghe chứ?"

Giang Nghiên thật sự chẳng hứng thú gì với tọa đàm của Tần Chiêu, cũng hiểu rõ động tác này mang đầy hàm ý khiêu khích. Nhưng cho dù biết thế, xúc động vẫn thắng lý trí.

"Cung kính không bằng tuân mệnh."

......

Tập đoàn Tần thị vốn là một trong những doanh nghiệp có tiếng trong nước, lần này cũng tham gia hội tuyển dụng trong khuôn viên Đại học Q. Còn Tần Chiêu là khách mời của nhà trường, được mời đến với tư cách doanh nhân nổi tiếng để diễn thuyết.

Đối với vị tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn này, không ít sinh viên ôm lòng tò mò và ngưỡng mộ tìm đến nghe. Hội trường lớn chật kín chỗ ngồi, nhiều sinh viên ghé tai nhau bàn tán về Tần Chiêu, trông anh ta vô cùng được hoan nghênh.

Giang Nghiên ngồi dưới khán đài, gương mặt lập thể tỏa ra một vẻ lạnh nhạt, toàn thân toát lên khí thế "người sống chớ lại gần".

Thầy Tiền ngồi bên cạnh, cứng đờ như bị hàn khí từ người Giang Nghiên đông cứng thành băng, không nhịn được nghiêng đầu hỏi: "Giáo sư Giang với Tần tổng có hiềm khích à?"

"Thầy Tiền nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chỉ là chút ân oán vặt vãnh thôi." Giang Nghiên mở miệng đáp.

Thầy Tiền ngượng ngùng cười, trong lòng nghĩ, nhìn tư thế hai người ban nãy, cái chữ "vặt vãnh" này e là không đủ xài.

"Chỉ là tôi ngứa mắt chuyện anh ta cứ thích nhòm ngó đồ của người khác." Giang Nghiên thu hồi ánh mắt, giọng thản nhiên nhưng trong mắt lại lóe lên một tia tàn nhẫn.

Thầy Tiền hơi khó hiểu, theo bản năng hỏi: "Thứ gì mà quan trọng vậy? Dù sao Tần Chiêu cũng là tổng tài Tần thị, không thể đắc tội quá mức."

Giang Nghiên liếc sang thầy Tiền một cái: "Mơ ước vợ tôi, nhịn được chắc?"

Nghe vậy, thầy Tiền lập tức hít một hơi lạnh, biểu cảm đầy vẻ kinh hãi.

Sao trước giờ ông lại không biết... Giang Nghiên có vợ?!

"Nói đùa thôi."

Giọng nói lạnh lẽo của Giang Nghiên vang lên, thầy Tiền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chỉ một lát sau, lại nghe người bên cạnh mở miệng: "Hiện tại thì chưa phải."

Một hơi lạnh lại nghẹn nơi cổ họng, lúc này dù có chậm hiểu đến mấy, thầy Tiền cũng nhận ra giữa Giang Nghiên và Tần Chiêu, chắc chắn tồn tại mối tình thù khó nói.

Trong lòng bát quái dâng trào, thầy Tiền lén liếc gương mặt lạnh như băng của người đàn ông kia, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đành nuốt sự tò mò xuống bụng.

Tọa đàm chính thức bắt đầu. Là tổng tài Tần thị, ngay khoảnh khắc Tần Chiêu bước lên sân khấu liền nhận được tiếng vỗ tay như sấm rền từ dưới khán đài.

Tần Chiêu vốn có dung mạo xuất chúng, khí độ hiên ngang, lại thêm gia thế và vốn liếng hùng hậu. Đặt vào truyện ngôn tình thì đúng chuẩn nhân vật tổng tài bá đạo, mà ở ngoài đời thực cũng là mẫu "kim cương vương lão ngũ" trong mơ của không ít phụ nữ.

Ánh mắt hai người lại lần nữa giao nhau giữa khoảng không. Trong mắt Tần Chiêu, ý khiêu khích rõ rành rành, có lẽ người khác không cảm nhận được, nhưng Giang Nghiên chỉ thoáng nhìn là đã đọc ra sự phô trương và kiêu ngạo ấy.

Anh ta rõ ràng rất hưởng thụ những tràng pháo tay này. Thậm chí có thể nói, từ nhỏ đến lớn, quanh anh ta chưa bao giờ thiếu sự kính nể và ghen tị của người khác.

Ý nghĩ chợt đưa Giang Nghiên về mười năm trước. Khi ấy, tuy Tần Chiêu học ở trường trung cấp nghề bên cạnh, nhưng ở Nhất Trung cũng là kẻ nổi đình nổi đám. Mọi người nhắc đến anh ta, ngoài sự e dè ra, thì đa phần là ngưỡng mộ không che giấu.

Thời đó, phần lớn lũ học sinh đều bị gia đình và nhà trường quản lý chặt chẽ, sống theo khuôn phép. Thế nhưng ở tuổi dở dở ương ương, ai mà chẳng đôi khi nổi chút phản nghịch, muốn phá vỡ cái lồng giam trùng trùng lớp lớp kia, chỉ là không dám hành động thật sự. Vì thế, khi nhìn thấy một người sống phóng túng tự tại như Tần Chiêu, bảo là không hâm mộ thì là nói dối.

Giang Nghiên cũng từng có giây phút ngưỡng mộ anh ta, không phải vì cuộc sống trốn học, đánh nhau, chẳng bị ràng buộc kia, mà là vì mỗi khi nghe người ta cười nói anh ta và Nhan Yểu thật xứng đôi, nơi đáy lòng lại dấy lên một vị chua xót, lần đầu tiên hiểu thế nào là ghen tị.

Ghen tị vì Tần Chiêu có thể đường hoàng đứng trước mặt Nhan Yểu, đường hoàng ở bên cô.

Còn mình... ngay cả nhìn trộm một cái cũng phải lén lút như kẻ trộm.

Ai cũng nghĩ, một người được mệnh danh "con cưng trời ban" như Giang Nghiên, ắt hẳn là tự tin và đầy chí hướng. Không ngờ anh cũng có những lúc tự ti, bất an.

Năm ấy, Nhan Yểu đi quá đột ngột, anh bất lực đến mức phải tìm đám học sinh trường nghề hỏi tung tích, đổi lại chỉ là một trận cười nhạo và tin rằng cô có lẽ sẽ không bao giờ về nước.

Đám đó là đàn em của Tần Chiêu, rất có thể chỉ một lát sau đã đem chuyện kể lại cho anh ta, kèm theo bộ dạng nhếch nhác của anh khi ấy.

Năm đó, Nhan Yểu vẫn là bạn gái của Tần Chiêu. Mà anh, lấy tư cách gì để hỏi tung tích của cô?

Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ ôm lòng dòm ngó lén lút mà thôi.

Nghĩ tới đây, hai tay Giang Nghiên bất giác siết chặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo đến thấu xương, ẩn chứa sát khí khó gọi thành tên.

Bài diễn thuyết của Tần Chiêu rõ ràng được đội ngũ phía sau biên soạn rất công phu, nhưng anh ta không phải kẻ tầm thường, lại thêm vào nhiều chi tiết ngoài bản gốc, khiến buổi nói chuyện càng thêm sinh động, thú vị.

Bất chợt, trên sân khấu, Tần Chiêu nhắc tới dự án ở phía Tây thành phố. Giang Nghiên đang mải chìm trong ký ức cũng dần hoàn hồn, ngẩng mắt lên liền bắt gặp ánh nhìn đầy ẩn ý của anh ta.

"Dự án ở phía Tây là tôi hợp tác với bạn gái thời cấp ba."

Dưới khán đài vang lên một trận xôn xao, khiến Giang Nghiên cảm thấy bực bội.

"Giờ thì sao? Bây giờ thế nào rồi?" Có sinh viên cười đùa hỏi.

"Bây giờ à..." Tần Chiêu nhìn chằm chằm xuống Giang Nghiên, khóe môi khẽ nhếch, ánh mắt tràn đầy khí thế phải thắng cho bằng được, "Bây giờ tôi định giành cô ấy về lại."

Tiếng ồn ào lại dấy lên lần nữa.

Tiếng hoan hô của sinh viên lọt vào tai Giang Nghiên, chói tai đến khó chịu.

"Trước đây vì lý do gia đình mà cô ấy buộc phải ra nước ngoài nên chúng tôi mới chia tay. Giờ khó khăn lắm mới gặp lại, đương nhiên phải tiếp tục mối duyên này."

Tần Chiêu bày ra tư thế như nắm chắc phần thắng. Mà Giang Nghiên lại hiểu rất rõ, những lời này hoàn toàn là nói cho anh nghe.

Là một lời cảnh cáo.

...

Buổi diễn thuyết kết thúc, sinh viên lần lượt rời khỏi hội trường, chỉ còn lại vài vị lãnh đạo nhà trường đang xã giao với Tần Chiêu.

Giang Nghiên định đi, thì phía sau vang lên tiếng của anh ta: "Thầy Giang, hiếm lắm mới có dịp gặp nhau, chúng ta nói chuyện chứ?"

Lời vừa dứt, ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào hai người.

Thầy Tiền thấy thế, lập tức lên tiếng: "Vậy bọn tôi xin phép đi trước, để hai người ôn lại chuyện cũ."

Nói rồi, ông dẫn đám lãnh đạo rút lui, bóng dáng thoáng có vài phần chạy trốn.

Cả giảng đường rộng lớn chỉ còn lại Giang Nghiên và Tần Chiêu. Anh đâu phải kẻ ngốc, biết rõ mục đích từ đầu đến cuối của anh ta chỉ là muốn dằn mặt mình.

"Những lời trên sân khấu, anh nghe rõ rồi chứ?"

Lúc này, Tần Chiêu chẳng buồn giữ vỏ bọc xã giao, giọng nói đầy áp chế, khiến Giang Nghiên khẽ bật cười lạnh.

"Nghe rõ thì sao, không nghe rõ thì sao?" Anh mở miệng, giọng đặc sệt mỉa mai.

Tần Chiêu nhìn người đàn ông trước mặt, trong mắt hiện rõ sự độc địa, sát khí dày đặc.

"Giang Nghiên, đừng có không biết điều!"

Giang Nghiên khẽ nhếch môi. So với bộ dạng hung hăng của anh ta, anh lại bình tĩnh đến kỳ lạ, khóe môi từ đầu đến cuối vẫn cong thành một đường lạnh nhạt, hoàn toàn không còn chút rụt rè như mười năm trước.

"Tần Chiêu, anh biết bây giờ mình giống cái gì không?"

Sắc mặt anh ta tối sầm. Giang Nghiên bước lại gần, dừng cách anh ta một bước, hạ giọng cười khẩy: "Giống một con chó mất chủ, đứng trước mặt tôi vừa sủa vừa nhe nanh."

'Bốp.'

Không khí căng như dây đàn, Tần Chiêu bất ngờ túm lấy cổ áo anh, đẩy sự đối chọi kịch liệt lên đến đỉnh điểm.

"Giang Nghiên, mười năm trước cô ấy là của tôi, mười năm sau vẫn là của tôi." Tần Chiêu nghiến răng từng chữ, "Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, cũng sẽ là người cuối cùng. Hồi cấp ba anh chỉ biết âm thầm nhớ thương Nhan Yểu như thằng hèn, bây giờ ở bên cô ấy được mấy bữa đã dám lên mặt với tôi sao? Anh xứng à?"

Giang Nghiên không phản kháng, mặc cho anh ta túm cổ áo. Nhưng đôi mắt cụp xuống lại chất đầy khinh miệt. Rõ ràng là người đang bị uy h**p, vậy mà từng cử chỉ lại bình tĩnh, tự tại, giống như chính anh mới là người nắm quyền chủ động.

"Sao? Anh sợ rồi? Nên mới vội vàng chạy tới đây thị uy với tôi? Anh là cái thá gì?"

Sắc mặt Tần Chiêu càng thêm hung dữ, ánh mắt âm trầm loé lên tia đỏ như máu: "Giang Nghiên, anh lấy gì để đấu với tôi? Chỉ là một giảng viên đại học, người sáng mắt đều biết nên chọn ai."

Khóe môi Giang Nghiên vẫn giữ nguyên độ cong. Anh từ trong túi móc ra chiếc điện thoại đang rung, cố ý bấm nút nghe ngay trước mặt anh ta.

Giây tiếp theo, giọng nói của Nhan Yểu vang lên bên kia đầu dây.

"Hết giờ rồi à? Em đang đợi ở cửa nè."

Nụ cười trên môi Giang Nghiên càng sâu, xen lẫn vài phần ngạo nghễ và kiêu ngông: "Bằng việc cô ấy yêu tôi."

...

Thời thế xoay vần, lần này, anh sẽ không còn là kẻ lén lút thua cuộc nữa.

 

Bình Luận (0)
Comment