Sau Khi Yêu Thầm Trở Thành Sự Thật

Chương 60

 
Sáng sớm mùng Một Tết, Giang Nghiên đã lôi kéo Nhan Yểu, nghiêm túc đứng trước mặt hai vị trưởng bối nhà họ Giang mà nói ra hai chữ "kết hôn".

Như thể sợ cô sẽ đổi ý giữa chừng, anh hận không thể kéo thêm vài người tới làm chứng, phòng trường hợp Nhan Yểu đột nhiên lại thấy "kết hôn chẳng khác nào bước vào mồ", rồi tiện tay phủi nhẹ cho qua.

Tối qua hai người ngủ rất muộn, vậy mà mới tám giờ sáng, Nhan Yểu đã bị Giang Nghiên dựng dậy. Cô còn ngái ngủ, mắt nhắm mắt mở đánh răng rửa mặt xong thì bị kéo tới bàn ăn.

Ban đầu còn mơ màng, nhưng ngay lúc Giang Nghiên nghiêm túc nói ra hai chữ kia trước mặt bố mẹ, cô lập tức tỉnh cả người, cũng hiểu ra vì sao sáng sớm anh đã hào hứng như vậy.

Trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động, mà lòng bàn tay đang đặt lên mu bàn tay cô lại nóng rực, có hơi đổ mồ hôi, khiến nụ cười nhàn nhạt trên môi cô cũng dần thu lại.

Giang Nghiên bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh, nhưng Nhan Yểu nghiêng đầu nhìn gương mặt tưởng như điềm nhiên của anh, sống mũi cao thẳng, đường nét góc cạnh, mọi thứ trông vẫn y như thường ngày. Chỉ là bàn tay đang nắm lấy tay cô kia hơi run run, không cách nào che giấu được sự căng thẳng trong lòng anh.

Hai vị phụ huynh cũng không ngờ, mới chỉ qua một đêm, mà hai đứa nhỏ đã quyết định một chuyện trọng đại như thế.

Dung Mạn Uyển hiểu rất rõ hoàn cảnh gia đình Nhan Yểu, cũng biết đối với cô, hôn nhân chưa bao giờ là điều đáng mơ ước. Dù rất mong con trai sớm lập gia đình sinh con, nhưng bà vẫn luôn tôn trọng ý nguyện của Nhan Yểu. Thậm chí đã chuẩn bị tâm lý phải "đánh trận trường kỳ", lấy sự ấm áp của gia đình mà dần dần cảm hóa cô.

Nào ngờ, hành trình dài dằng dặc vừa mới khởi động, Nhan Yểu lại bất ngờ gật đầu đồng ý? Mùng Một Tết mà nhận được tin vui như này, bà và Giang Nghiên đều vui đến rạng rỡ cả mặt, chỉ có mỗi bố Giang là chưa theo kịp tiết tấu, chậm rãi lên tiếng: "Kết hôn à? Có phải hơi vội quá không?"

Lời vừa nói ra đã bị bà vợ tặng ngay một cái vỗ vào miệng.

"Không vội, không vội! Tiểu Yểu, đừng nghe bác trai nói linh tinh!" Dung Mạn Uyển lườm chồng một cái, đợi ông giơ mắt nhìn tỏ ý nhận sai mới chịu thu tay lại.

"Con nhìn xem, hôm nay là đầu năm mới, Tiểu Nghiên cũng đã hai mươi chín tuổi rồi, con trai của thầy Vương nhà bên còn sắp sinh đứa thứ hai đấy!"

Giáo sư Giang được tha một mạng, biết mình lỡ lời nên ho khan hai tiếng rồi gật đầu lia lịa phụ họa: "Đúng đúng đúng, kết hôn tốt, kết hôn tốt. Vậy... chúng ta có nên bàn ngày lành tháng tốt trước không?"

Ngay lúc ấy, người đàn ông vẫn nắm tay Nhan Yểu bỗng buông ra, móc điện thoại từ túi ra, mở ứng dụng lịch rồi đặt ngay trước mặt cả nhà.

"Con đã xem rồi, ngày 18 là ngày hoàng đạo. Hôm đó con và cô ấy sẽ tới cục dân chính đăng ký."

Anh nói ra câu đó bằng giọng điềm tĩnh không chút gợn sóng, như thể mọi thứ đều đã được tính toán đâu vào đấy.

Nhan Yểu khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng lại nơi điện thoại, trong lòng cũng hiểu ra tối qua nửa đêm còn ôm khư khư cái điện thoại là để làm gì.

Hai vợ chồng già nhà họ Giang đưa mắt nhìn nhau, chỉ trong chớp mắt đã thu về, lòng thầm cảm thán: phải gấp gáp tới cỡ nào, ngày 18 mới mở cửa lại mà cũng không chờ nổi?

-

Tối hôm trước khi đi đăng ký kết hôn, Giang Nghiên đã báo chuyện này cho Tưởng Vũ và Triệu Tiểu Du. Nghe thì có vẻ là thông báo rất nghiêm túc, nhưng kiểu gì trong giọng nói cũng lộ ra vài phần khoe khoang khiến Tưởng Vũ bên kia điện thoại suýt nghẹn vì mùi chua loét.

Luận văn đạt giải cũng chẳng thấy anh "truyền hình trực tiếp" thế này, giờ mới chỉ là đi đăng ký mà đã đắc ý kiểu đó, đợi đến hôm tổ chức đám cưới chắc phải truyền tin lên loa phường.

Cùng lúc đó, Nhan Yểu cũng nhận được một tin nhắn. Là số lạ, không ghi tên, chỉ có một câu ngắn gọn cụt lủn:

【Chúc cậu hạnh phúc.】

Nhan Yểu nhìn dòng tin ấy thật lâu, cuối cùng vẫn trả lời một chữ: 【Cảm ơn.】

Cô và Tần Chiêu cũng chưa tới mức tuyệt tình. Dù sao cũng từng đi cạnh nhau một đoạn đường đời.

Sáng hôm sau, Nhan Yểu bị đánh thức bởi tiếng máy sấy tóc.

Tỉnh dậy đã thấy bên cạnh lạnh một nửa, cô lười nhác bước xuống giường, vừa mở cửa nhà tắm ra đã thấy Giang Nghiên đang đứng trước gương, cầm máy sấy chỉnh lại đầu tóc.

Anh chắc là đã dậy sớm để chải chuốt, mặc áo sơ mi trắng, vạt áo sơ vin vào quần tây đen, dáng người cao gầy như người mẫu sàn diễn.

Trong nhà có điều hòa, Nhan Yểu chỉ khoác áo ngủ lụa mỏng cũng không thấy lạnh. Có điều tóc còn hơi rối, vừa mới ngủ dậy xong nên ánh mắt còn mơ màng. Cô tựa vào khung cửa nhìn anh, vẻ lười biếng, nửa lim dim, nửa mị hoặc như một chú mèo hoang thong dong, khiến tay Giang Nghiên cầm máy sấy khựng lại một nhịp.

"Mới mấy giờ mà đã..." Nhan Yểu khẽ cong môi, trong gương đối mắt với anh, ánh nhìn xuyên thấu như thể vạch trần hết mọi tính toán của anh.

Giang Nghiên sững người trong chốc lát, sau đó làm bộ bình tĩnh, tiếp tục sấy tóc.

"Không còn sớm nữa."

Nhan Yểu bật cười khẽ, bước tới cạnh anh, cầm lấy bàn chải và kem đánh răng, bắt đầu rửa mặt.

Giang Nghiên vừa nhìn đã thấy ngay đôi chân trần của Nhan Yểu, mày hơi nhíu lại, giọng trách nhẹ: "Lại không mang dép nữa hả?"

Nhan Yểu đang đánh răng, không trả lời, chỉ lùi sang bên hai bước, trực tiếp giẫm cả hai chân lên đôi dép lông của Giang Nghiên.

Nhan Yểu vốn sống phóng khoáng quen rồi, ở nhà chẳng bao giờ đi dép, tật xấu đó sửa mãi không nổi. Mỗi lần Giang Nghiên cằn nhằn, cô đều đối phó kiểu như vậy, mà lạ thay, lần nào cũng hữu hiệu.

Anh thở dài khe khẽ, tắt máy sấy tóc, cúi người vòng tay ôm lấy eo cô gái, sợ cô đứng không vững lại ngã.

Giang Nghiên thừa nhận mình đang rất kích động. Cả đêm qua gần như mất ngủ, cứ lôi danh sách những điều cần lưu ý khi đi đăng ký kết hôn ra xem đi xem lại cả mấy chục lần mà vẫn không yên. So với Nhan Yểu những ngày qua cứ bình thản như không, thì anh đúng là quá mức căng thẳng.

Anh gối cằm lên vai cô, nghiêng đầu hít lấy mùi hương dịu nhẹ trên tóc, đầu mũi lướt qua đường cong cổ trắng ngần, môi khẽ chạm lên làn da mịn màng, từng chút một hôn xuống.

Nhan Yểu nhìn bóng anh trong gương, cái đầu đen thui cứ cọ qua cọ lại trên cổ cô, trông chẳng khác gì chó sói đ*ng d*c, vừa bá đạo vừa bám người.

"Đừng nhúc nhích."

Giọng cô hơi nghèn nghẹn vì miệng còn đầy bọt kem đánh răng, lười biếng bật ra hai chữ.

Nhưng Giang Nghiên hoàn toàn làm như không nghe thấy, ngược lại còn đưa tay gạt hết tóc cô sang một bên, càng thêm quấn quýt, hôn càng sâu.

Trong gương, mọi cử động của anh đều lọt vào tầm mắt Nhan Yểu. Giang Nghiên nhắm mắt hôn lên cổ cô, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt khiến cô bắt đầu khó chịu.

Nếu là ngày thường, Nhan Yểu chắc cũng chẳng phiền gì việc 'quậy' một trận trong nhà tắm. Nhưng hôm nay là ngày đăng ký kết hôn, dù bề ngoài tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thật ra cô đã âm thầm đặt nặng chuyện này trong lòng.

Cô giơ cùi chỏ th*c m*nh vào bụng anh, ý bảo anh buông ra. Sau đó súc miệng, rửa mặt, hoàn toàn không đoái hoài gì đến người đàn ông đang bị mình biến thành "dép lông sống".

Giang Nghiên là người có chừng mực. Dù tự chủ với riêng Nhan Yểu lúc nào cũng tệ hại, nhưng hôm nay là ngày quan trọng, anh cũng không dám làm liều.

Anh chu đáo đưa tay gom tóc cô lại để tiện rửa mặt, trong lúc đó vẫn không nhịn được cúi đầu hít lấy mùi hương từ dầu gội của cô. Cảm xúc ngọt ngào trong lòng anh như trào ra không kìm nổi, ngay cả khóe môi và ánh mắt đều phủ một tầng vui vẻ dịu dàng, khiến không khí xung quanh cũng dường như ngọt lịm theo.

Vợ anh thật sự là hoàn hảo đến từng chi tiết, kể cả tóc cũng thơm quá chừng.

...

Giang Nghiên canh đúng giờ để đặt lịch hẹn đăng ký kết hôn trên mạng. Lúc đến được Cục Dân chính, nhìn hàng người đông nghịt chen chúc nhau, anh thầm cảm thấy may mắn vì đã đặt lịch trước.

Ngày mười tám quả đúng là "ngày lành tháng tốt", các cặp đôi đến kết hôn đông như trẩy hội. Trước đó, khi thấy Giang Nghiên cầm điện thoại canh giờ đặt lịch, Nhan Yểu còn tưởng anh làm quá lên. Nhưng nhìn tình hình hôm nay, cô bắt đầu thầm khâm phục "tầm nhìn xa" của anh.

Hôm nay Giang Nghiên ăn diện cực kỳ chỉn chu, chỉ riêng phần tóc đã sấy gần nửa tiếng. Tối qua còn lén lấy mặt nạ cao cấp trên bàn trang điểm của cô đắp mười lăm phút. Sáng dậy làn da mềm mịn đến mức có thể bóp ra nước.

Ngược lại, Nhan Yểu chẳng trang điểm gì nhiều. Biết chụp ảnh trên giấy tờ không được trang điểm đậm, nên buổi sáng cô cũng không mất nhiều thời gian. Phần lớn thời gian dùng để xác nhận đi xác nhận lại vẻ ngoài điển trai của Giang Nghiên, nếu không chắc đi trễ mất.

Sảnh chờ Cục Dân chính vô cùng náo nhiệt. Hai người ngồi đợi đến lượt. Giang Nghiên trên đường tới đã mua sẵn một chai nước, mới ngồi một chút đã uống hết, khiến anh cứ phải liên tục đi vệ sinh.

Nhan Yểu biết anh đang căng thẳng, chỉ không ngờ lại căng đến mức này.

Đến lần thứ tư Giang Nghiên đứng dậy, cô gái ngồi phía sau cuối cùng không nhịn được bật cười khẽ, hạ thấp giọng trêu: "Không ngờ mặt đẹp trai thế mà run dữ vậy trời~"

Nhan Yểu nghe vậy, khóe môi nhịn không nổi cong lên, theo phản xạ quay đầu lại nhìn cô gái ấy một cái.

Đối phương cũng không ngờ mình bị nghe thấy, vội vàng cười ngượng gạo, ánh mắt lúng túng dời đi.

Nhan Yểu không giận, trái lại còn thấy cô nàng kia khá dễ thương. Vừa định quay lại thì bỗng nghe gần đó có người hỏi, giọng hơi ngập ngừng: "Nhan... Nhan Yểu?"

Cô ngẩng đầu, ánh mắt va phải một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ. Suy nghĩ trong đầu chạy một lúc lâu mới lục lọi được chút ký ức vụn vặt...

Hình như là bạn trai cũ đời thứ ba... hay thứ tư gì đó?

"Trùng hợp ghê."

Vì phép lịch sự, cô gật đầu chào, nhưng thật sự không nhớ nổi anh ta họ gì.

Người kia lộ rõ vẻ kinh ngạc, ngay cả giọng nói cũng đầy do dự:

"Em... đến đây là để... kết hôn à?"

Nhan Yểu hơi sững người, lát sau mỉm cười gật đầu: "Ừ, tôi tới đăng ký kết hôn."

Nghe vậy, đối phương lại tròn mắt lần nữa, sau đó bật cười sảng khoái: "Thật bất ngờ đó nha, người nào mà bản lĩnh vậy trời?"

Người này rõ ràng không có ác ý gì. Những chuyện cũ lặt vặt năm nào, giờ đây cũng chỉ còn lại dư vị có thể mỉm cười bỏ qua.

Nhan Yểu cuối cùng cũng nhớ ra tên anh ta, Lương Hành.

Khi ấy hai người chia tay trong hòa bình. Anh ta muốn một gia đình ổn định, mà cô thì không thể cho, thế là đường ai nấy đi.

Còn nhớ lúc đó cô từng nói, cả đời này sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn. Vậy mà hôm nay, hai người lại gặp nhau tại Cục Dân chính.

Bảo là không ngượng thì đúng là nói xạo, bởi cú vả này hơi bị đau.

Ngay khi Nhan Yểu định giới thiệu Giang Nghiên, cô đã thấy anh ở đằng xa đang sầm mặt đi nhanh về phía mình. Trước khi cô kịp mở miệng, anh đã bước đến chắn ngay trước mặt, lạnh giọng hỏi: "Anh tìm vợ tôi có chuyện gì?"

Lương Hành không kịp trở tay, đối mặt với khuôn mặt đen sì như La Sát, trong đôi mắt sâu hun hút kia chứa đựng áp lực đè nén đến nghẹt thở, mồ hôi sau lưng cũng túa ra lạnh ngắt.

Như chợt nhận ra điều gì, Lương Hành bật cười ha ha: "Anh hiểu lầm rồi, tôi và Nhan Yểu là bạn, tình cờ gặp nên qua chào hỏi thôi."

Nghe vậy, sắc mặt Giang Nghiên dịu đi đôi chút, nhưng vẫn còn lạnh. Anh quay lại nhìn Nhan Yểu, thấy cô bình thản nhún vai, khóe môi cong cong, ánh mắt không chút giấu giếm. Lúc này ghen tuông trong lòng mới nguôi đi được phần nào.

"Tôi còn việc, đi trước nhé."

Lương Hành nhìn thoáng qua liền biết ông anh này là kiểu chiếm hữu cực mạnh, cũng không dại gì nán lại.

Trước khi đi còn không quên giơ ngón tay cái với Giang Nghiên, nhép miệng nói: "Anh bạn, đỉnh thật!"

Giang Nghiên cau mày, bị người đàn ông lạ mặt này làm cho lú lú, mặt đầy dấu chấm hỏi: "Anh ta có ý gì thế?"

Anh ngồi lại bên cạnh Nhan Yểu, trên trán còn nguyên nếp nhăn không hiểu.

Nhan Yểu không dám nói nhiều, chỉ tiện miệng trả lời: "Chắc cảm thấy anh lợi hại quá trời."

Giang Nghiên trầm mặc, luôn cảm thấy động tác của người kia trước khi rời đi rất mờ ám. Một lúc sau, trong đầu lóe lên một khả năng khá phi lý, nét mặt hơi cứng đờ: "Nhan Yểu, chẳng lẽ anh ta là người yêu cũ của em..."

Nhan Yểu giật mình, không để anh nói hết câu đã đưa tay bịt miệng anh lại, đối diện ánh mắt đầy tủi thân của anh, chỉ tay về phía màn hình gần đó: "Ngoan nào, tới lượt chúng ta đăng ký rồi."

Giang Nghiên: "..."

Đi kết hôn mà cũng đụng 'tiền bối'... Quả đúng là ngày lành tháng tốt.
 

Bình Luận (0)
Comment