"Rất mong có cơ hội hợp tác lần nữa với cô."
Tại sân bay quốc tế Charles de Gaulle, Paris, Nhan Yểu đứng trước cổng lên máy bay, mỉm cười nói lời tạm biệt với quản lý của Tiêu Sùng.
Chuyến công tác lần này, cô chạy qua không dưới ba nơi, và Paris chính là điểm dừng chân cuối cùng.
Với tư cách là ảnh đế ba giải vàng, Tiêu Sùng có danh tiếng cực tốt trong nước, từng là nam diễn viên nổi đình nổi đám một thời. Nhưng giới giải trí vốn là cái hố sâu, nơi "người mới cười, người cũ khóc", dù có bao nhiêu giải thưởng danh giá trong tay, cũng chẳng địch lại nổi với thứ gọi là "lưu lượng".
Khác với mấy "tiểu thịt tươi" hiện nay suốt ngày giở trò chiêu trò, Tiêu Sùng lại luôn chú tâm vào diễn xuất, sống và làm việc khiêm tốn, không thích chiêu trò. Trong khi đó mấy người kia thì cứ ba hôm một lần leo hot search, tài nguyên trong tay cũng vì thế mà khỏi cần lo.
Hai năm gần đây, danh tiếng của Tiêu Sùng có chút giảm sút, nhưng địa vị trong giới vẫn vững như núi. Chỉ là dạo gần đây, có một "tiểu sinh lưu lượng" nổi lên như diều gặp gió cứ bám riết lấy Tiêu Sùng để "ké fame", fan của cậu ta cũng không ít lần đem Tiêu Sùng ra giễu cợt, mỉa mai anh ấy đã hết thời, không xứng để so với "anh trai nhà họ".
Phía studio Tiêu Sùng biết rõ đây là chiêu trò cố ý từ phía bên kia, trong lòng đã ngấm ngầm ghi sổ.
Và lần này, cả Tiêu Sùng lẫn tiểu sinh nọ cùng được mời đến dự tuần lễ thời trang Paris. Khi ảnh chụp và tạo hình được tung ra, tất nhiên sẽ bị đem ra so sánh. Studio của Tiêu Sùng quyết định không nhún nhường nữa, liền mời Nhan Yểu làm nhiếp ảnh chính, hy vọng thông qua truyền thông nội địa có thể "dìm" được khí thế của đối thủ.
Nhan Yểu không rõ những ân oán trong giới này. Sau khi nhận được lời mời từ phía Tiêu Sùng khoảng một tháng trước, chẳng bao lâu sau phía công ty của tiểu sinh kia cũng gửi đề nghị hợp tác. Giá còn cao hơn hẳn Tiêu Sùng, nhưng thái độ lại kiêu ngạo đến mức khiến người ta không dám lại gần.
Trước kia khi ở Mỹ, cô vô tình làm trợ lý cho một nhiếp ảnh gia, rồi từ đó mà "nghiện" nghề này lúc nào không hay. Ban đầu chỉ làm để kiếm sống, nhưng giờ thì không thiếu tiền nữa, tiếp tục theo nghề chỉ vì thích. Công việc nhận hay không, hoàn toàn tùy tâm trạng.
Lúc đầu cô còn đang do dự có nên nhận lời Tiêu Sùng không, dù sao cũng phải bay tận đến Paris, đường xa mà lại vừa mới kết hôn xong, bỏ chồng ở nhà hơi kỳ. Nhưng rồi nhớ lại thái độ trịch thượng của bên kia, cộng thêm A Mỹ phổ cập sơ lược "drama vòng trong", cô liền quay xe, nhận lời Tiêu Sùng.
Cô vốn không phải người trẻ con, nhưng đôi khi cũng thích hành xử theo cảm tính.
"Không có gì. Toàn bộ ảnh gốc đã gửi vào hòm thư của studio rồi." Nhan Yểu nói, vừa cúi đầu đeo kính đen, sắc môi đỏ đậm kết hợp với kính mát to bản, tạo nên nét lạnh lùng mà quyến rũ chết người.
Tuần lễ thời trang mới kết thúc được mấy ngày, bên tiểu sinh kia đã vội vàng lên hot search, mua liền hai cái, bày rõ khí thế muốn đè bẹp Tiêu Sùng.
Trong khi đó, phía Tiêu Sùng vẫn chưa có động tĩnh gì, im ắng đến lạ, chắc là đang chờ tung chiêu sát thủ.
Mà thật ra, "chiêu sát thủ" ấy chính là Nhan Yểu.
Không ai ngờ, sản phẩm cuối cùng lại chấn động đến thế.
"Cô Nhan không cân nhắc ở lại Paris chơi vài hôm sao? Phong cảnh nơi đây rất đẹp, nếu được, studio bọn tôi sẵn sàng lo toàn bộ chi phí du lịch cho cô." Quản lý Tiêu Sùng lên tiếng, ngữ khí chân thành thấy rõ.
Có tài, tất nhiên là muốn kéo về lâu dài.
Người ngoài giới không hiểu, nhưng trong giới thì ai cũng rõ, mỗi lần xuất hiện trước ống kính là một lần đánh cược sinh tồn. Có người chỉ nhờ một bộ ảnh đỉnh cao mà leo thẳng hot search, từ đó nắm được tài nguyên mình muốn. Cũng có kẻ vì mặc sai một bộ, make-up fail một phát mà bị dân mạng cười chê, đánh mất luôn hợp đồng đại diện.
Thắng hay thua, chỉ cách nhau một cái chớp mắt.
"Không cần đâu, tôi còn đang vội về." Nhan Yểu đáp, giọng tuy có phần lạnh nhạt nhưng vẫn giữ lịch sự.
Những ngày qua chạy đôn chạy đáo, chẳng phải cũng vì muốn sớm về nhà tặng ông chồng "ngoài lạnh trong nóng" của mình một bất ngờ hay sao? Cảnh đẹp Paris có là gì, chồng ở nhà thơm hơn nhiều!
Quản lý vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, ánh mắt lại bất giác lướt đến bàn tay cô đang vén tóc.
Trên ngón áp út, chiếc nhẫn cưới lấp lánh ánh bạc, như một dấu hiệu không thể rõ ràng hơn.
Khó mà tưởng tượng, rốt cuộc là ai có bản lĩnh đến thế, lại khiến kiểu phụ nữ như Nhan Yểu cam tâm tình nguyện bước vào cánh cửa hôn nhân.
"Vậy chúc cô thượng lộ bình an."
-
Chuyến bay kéo dài 11 tiếng, giữa chừng Nhan Yểu có ngủ một lúc. Khi hạ cánh cũng vừa vặn là ba giờ chiều.
Theo lịch ban đầu, cô phải đến chiều mai mới về tới, vậy là chuyến này về sớm hẳn một ngày.
Cũng đáng thôi, cô đã thức đêm tăng ca để sửa ảnh còn gì.
Chuyện về sớm lần này, cô không hề nhắn trước cho Giang Nghiên, muốn cho anh một bất ngờ. Dù trên WeChat anh chưa từng tỏ vẻ gì, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được chút "ấm ức" len lỏi sau những câu chữ lịch sự ấy.
Thế nên, cô mới vội vàng về.
Khi về đến căn hộ, mới chỉ bốn giờ rưỡi, giờ này chắc Giang giáo sư vẫn còn đang ở trường. Căn phòng trống vắng khiến người ta có chút cảm giác lạnh lẽo, nhưng trong không khí lại thoảng hương thơm dịu dàng, là mùi tinh dầu xông phòng quen thuộc.
Sau khi kết hôn, Giang Nghiên dọn toàn bộ đồ đạc từ căn hộ của mình về đây. Nơi từng trống hoác và thiếu hơi người, giờ dần dần có cảm giác gọi là nhà.
Giang Nghiên thích giữ nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, lại còn bao thầu gần như toàn bộ việc nhà. Nhan Yểu từng muốn đỡ đần đôi chút, nhưng mãi cũng không tranh nổi với anh, dần dà liền mặc kệ luôn.
Ngay khi bước vào cửa, Nhan Yểu đã chú ý đến mấy thùng hàng xếp bên thảm ở sảnh vào, tên nhận là Giang Nghiên, số điện thoại cũng của anh.
Với tính cách trước giờ của anh, tuyệt đối sẽ không để hàng hóa nằm ngổn ngang như vậy.
Nhan Yểu thấy lạ trong lòng, chẳng lẽ dạo này bận quá nên quên dọn?
-
Tầm chạng vạng, Giang Nghiên từ trường quay về. Vừa mở cửa đã nhìn thấy một chiếc giày cao gót ngã nghiêng ngay lối vào.
Niềm vui bất ngờ ập đến quá nhanh khiến anh khựng lại, ngẩng đầu lên, cảnh tượng trong phòng khách khiến anh lập tức hóa đá.
Chỉ thấy người con gái đã gần nửa tháng không gặp đang ngồi vắt chân trên ghế sofa, dáng vẻ nhàn nhã, tay móc một mảnh "vải vụn", trong mắt hiện rõ vẻ trào phúng đầy nguy hiểm.
Trên bàn trà đặt một thùng hàng, và lúc này thùng hàng đã bị ai đó mở ra, bên trong muôn màu muôn vẻ, rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn.
"Ơ kìa, về rồi à?"
Người phụ nữ khẽ nhếch môi, son đỏ rực, đuôi mắt được kẻ eyeliner mảnh và hơi xếch lên, toát ra vẻ quyến rũ lạnh lùng. Có lẽ mới về không lâu, cô vẫn mặc một chiếc đầm nhung dài, thiết kế ôm sát tôn lên đường cong hoàn hảo, từng cử chỉ đều toát ra hương vị khiến người ta muốn ngừng mà không nổi.
Nhất là khi cô đang móc ngón tay vào một bộ "vải ren gợi cảm", dáng vẻ y hệt yêu tinh chuyên dụ dỗ người ta lúc nửa đêm.
Tim Giang Nghiên đập thình thịch như trống trận, cả người cứng đờ đứng ở cửa, gương mặt cũng căng cứng thấy rõ, nhưng hai má và vành tai đã đỏ bừng như bị thiêu cháy.
"Sao em về sớm thế?" Giang Nghiên cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng khàn đến thảm thương.
Giả vờ ung dung thay dép, anh sải bước đi về phía sofa, bước chân trông có vẻ vững chãi nhưng lại giống hệt một con robot được lập trình sẵn đầy gượng gạo.
Có lẽ là nóng thật, Giang Nghiên đưa tay kéo cổ áo, nhưng lại chẳng dám cởi nút hay tháo cà vạt.
"Em vốn định cho anh một bất ngờ, không ngờ anh cũng cho em 'hết hồn' đó." Nhan Yểu nói rồi cầm lên một chiếc áo lưới mỏng tang, ren trắng chỉ vừa đủ che mấy điểm chính, nhìn sơ qua đã thấy đúng kiểu thuần mà dâm.
Khẽ nhướng mày, cô cười khẽ: "Mắt thẩm mỹ cũng không tệ nhỉ."
Không hề uống nước, vậy mà Giang Nghiên lại ho sặc sụa, tay phải nắm chặt che miệng, từ vành tai đỏ bừng lan xuống tận cổ.
"Không phải anh mua! Là Tưởng Vũ nhờ anh nhận giùm rồi đưa lại cho cậu ta." Anh vội giải thích, sắc mặt càng lúc càng đen lại.
Cả đời này chưa bao giờ anh thấy mất mặt đến thế! Giang Nghiên thầm thề, lần sau mà còn giúp thằng đó nhận mấy loại hàng linh tinh thế này nữa thì anh sẽ viết ngược tên mình luôn!
"Em biết mà." Nhan Yểu đáp, từ đầu đến cuối đều giữ tâm thế ngồi ăn dưa hóng kịch, đối lập hoàn toàn với vẻ lúng túng xấu hổ của chồng.
"Cỡ này nhỏ quá, nhìn cái biết không phải của em rồi."
Cô giơ cái "áo lưới" đó ướm lên trước ngực mình, chỉ một cái là biết ngay lệch cỡ, thiếu tận hai size.
Hai người từng lăn giường bao lần, Giang Nghiên có ngốc cũng không thể nhầm được số đo của cô, cái này rõ ràng là dành cho b* ng*c phẳng lì của Triệu Tiểu Du kia kìa.
Giang Nghiên nhìn thấy Nhan Yểu ướm thử lên người, cảm giác xấu hổ dâng trào đến đỉnh điểm, lập tức kéo phắt món đồ khỏi tay cô, như bị điện giật mà quăng luôn vào lại hộp. Sau đó, anh bê cả thùng quần áo linh tinh đó vứt vào góc phòng khách, như thể sợ cô lại đụng vào lần nữa.
Nhan Yểu nhìn hành động "mất kiểm soát" đầy chật vật của anh, bật cười khúc khích.
Cô đổi tư thế vắt chân, vạt váy xẻ cao phô bày làn da trắng ngần và đôi chân dài thẳng tắp, thon mịn đến tận đùi trong, khiến người khác nuốt nước miếng cũng không xuể.
Tay chống cằm lên đầu gối, cô nheo mắt cười nhạt nhìn anh, trang điểm hôm nay khiến gương mặt cô thêm phần sắc sảo, ánh mắt càng có tính sát thương, đặc biệt là nụ cười mang theo mê hoặc, đúng chuẩn phạm quy.
"Ngại rồi à?" Nhan Yểu nghiêng đầu hỏi, ánh mắt cười sâu thêm, "Muốn thấy em mặc không?"
Ầm.
Một cơn nóng như núi lửa phun trào dội thẳng vào lòng ngực Giang Nghiên, khiến anh toát cả mồ hôi lưng.
Yết hầu trượt lên trượt xuống, môi khẽ mấp máy, định nói "không", nhưng lại không sao thốt ra được.
Đệt.
Vị giáo sư vẫn luôn đoan trang nho nhã nào đó, vừa rồi đã chửi thề trong lòng.
"Đứng đực ra đó làm gì nữa?" Nhan Yểu chớp mắt với anh.
Vài giây sau, Giang Nghiên giống như chàng thư sinh bị yêu tinh mê hoặc, đứng đơ một lúc rồi mặt lạnh lùng đi đến ngồi xuống cạnh cô.
Nhan Yểu đặt tay lên vai anh, môi từ từ kề sát tai, hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng phả ra: "Anh có thể hỏi Tưởng Vũ xem anh ta mua ở đâu."
Cả người Giang Nghiên cứng ngắc, đầu óc rối như tơ vò, nhưng vẫn lôi điện thoại ra, mở Taobao, lục lại mục "shop đã lưu".
"Cậu ta gửi link cho anh từ trước."
Nhan Yểu liếc nhìn màn hình, lại liếc sang ông chồng đang ra vẻ nghiêm túc, không kìm được bật cười khẽ.
"Thế anh chọn đi, thích cái nào thì em mặc cho anh xem."
Giang Nghiên: "......"
Chịu không nổi nữa rồi.
"Không cần đâu, anh... không có sở thích đó." Giọng anh khàn khàn, nhưng ngón tay thì lại "vô tình" bấm vào mục "tất cả sản phẩm". Bộ đầu tiên đập vào mắt chính là bộ đồ hầu gái bán chạy nhất tháng.
"Biết rồi, chỉ là xem cho vui thôi mà." Nhan Yểu mỉm cười, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào hàng mi khẽ run rẩy của anh, không vạch trần trò tự dối mình.
Giang Nghiên dường như vẫn đang cố giữ chút "lý trí cuối cùng", ngón tay lơ lửng trên màn hình, không chịu trượt xuống.
Nhan Yểu thấy vậy, dứt khoát tự mình ra tay.
"Bộ này thế nào? Anh thích không?"
"Cũng... cũng được..." Anh nghẹn giọng.
"Thế còn cái này? Có thích tất đen không?"
"C-có thể."
"Cái này đẹp đấy, anh thấy sao?"
"Ừm... đẹp."
...
Một tiếng sau, giỏ hàng của Giang Nghiên đã chất đầy các thể loại đồ mặc trong phòng ngủ, đủ kiểu đủ dạng, kéo mãi không hết.
Chọn hết, đặt hàng, vài ngàn tệ bay khỏi tài khoản ngân hàng.
Trước ánh nhìn sáng rỡ của Nhan Yểu, Giang Nghiên thu điện thoại về một cách cực kỳ bình thản, hoàn toàn không còn vẻ bối rối ban đầu.
Ừm. Có hơi mong đợi đấy.
Anh nghĩ lần sau có lẽ vẫn nhận hàng giúp cái tên Tưởng Vũ khốn nạn kia cũng được.