"Giang Nghiên! Rốt cuộc con đang nghĩ cái gì vậy hả?"
"Con nói xem! Đã hẹn con gái người ta ra gặp mặt mà lại bỏ mặc người ta ở quán cà phê, là sao?"
"Người ta về rồi còn nói con là loại im như hến, tám gậy đánh không ra một câu! Cái thái độ đó của con, mất mặt cả cha con đấy biết không?!"
...
Tiếng mắng chửi giận dữ của mẹ Giang vang vọng khắp căn hộ trống trải, trong khi Giang Nghiên chỉ ngồi im lặng trên sofa, không nói một lời.
Trên bàn trà trước mặt anh là một hộp bánh ngọt nhỏ nhắn xinh xắn, bên trong là những chiếc macaron tinh xảo tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Mùi hương ấy tựa như có ma lực gì đó, khiến người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh này lần đầu tiên thấy lòng mình có chút xao động.
Bên cạnh hộp bánh, điện thoại đang bật loa ngoài, giọng mẹ anh vẫn tiếp tục oang oang, nghe ra có vẻ đã tức đến cực điểm.
Nhà họ Giang vốn xuất thân thư hương, tính tình cha mẹ anh từ trước đến nay đều dịu dàng ôn hòa, hiếm khi nổi nóng. Nhưng lần này thì khác, hành động của đứa con trai ngoan ngoãn từ bé đến lớn thật sự khiến bà Giang tức đến mức không biết phải làm sao.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Nghiên luôn là niềm tự hào, chưa từng khiến cha mẹ phải lo nghĩ gì. Nhưng lần này vừa lo là lo một chuyện lớn!
Anh đã 28 tuổi, sắp bước qua tuổi lấy vợ sinh con, vậy mà đến giờ còn chưa từng có lấy một mối tình nghiêm túc, độc thân đến mức chẳng khác nào chó hoang bên đường!
Nói là cha mẹ thì không thể không lo. Không ai ép con mình phải cưới gấp hay sinh con sớm, nhưng ít nhất cũng phải biết yêu đương, đừng đến mức chẳng còn chút hứng thú nào với chuyện tình cảm nam nữ.
Vốn dĩ bà còn tưởng anh chịu đi xem mắt là đã chịu mở lòng một chút, ai ngờ thằng con trai trước giờ ngoan ngoãn nhất nhà lại bắt đầu chơi trò "ngoài mặt nghe lời trong bụng chống đối". Nếu không phải bên đằng gái về kể lể với bố mình, rồi ông ấy lại nói lại cho chồng bà nghe, thì bà Giang đến giờ vẫn còn bị "đứa con trai cưng" lừa trong lòng bàn tay!
Nói một tràng chẳng thấy con trai trả lời lấy một câu, bà biết ngay là nó căn bản chẳng nghe lọt lời nào.
Càng nghĩ càng bực, bà dứt khoát cúp máy, kết thúc trận mắng chửi vô nghĩa.
Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại, mà trong cái tĩnh mịch này, mọi cảm giác lại như bị phóng đại, mùi ngọt ngào kia cũng rõ rệt hơn, như những sợi tơ đường nhẹ nhàng quấn quanh trái tim người ta.
Cô nói cô không thích ăn đồ ngọt. Mà anh cũng vậy.
Tất cả những chi tiết trong buổi chiều hôm nay vẫn còn hiện rõ trong đầu anh, ánh mắt và biểu cảm khi cô cười khen anh, thậm chí cả độ cong nơi khóe miệng, anh đều nhớ rành rọt.
Giang Nghiên không biết vì sao ông trời lại thích trêu ngươi đến thế. Khi anh đã dứt khoát muốn buông bỏ, thì lại sắp đặt một cuộc tái ngộ như vậy.
Cảm giác ấy giống như một người đang nhảy xuống biển tự vẫn, trong khoảnh khắc sắp chết vì ngạt thì đột nhiên có người đưa cho anh một khúc gỗ.
Vậy thì là chết hay không chết đây?
Ánh mắt anh dừng lại nơi màn hình điện thoại đã tắt, giống như bức tượng đã lâu không nhúc nhích rốt cuộc cũng có được linh hồn.
Anh cầm điện thoại lên, mở WeChat, vô thức bấm vào ảnh đại diện của cô.
Vòng bạn bè chỉ hiển thị trong ba ngày.
Dòng chữ lạnh lẽo đó chặn đứng mọi ánh nhìn từ bên ngoài, mà cũng chính vì vậy, lại càng khiến người ta muốn nhìn trộm nhiều hơn.
Giống như chính con người cô vậy.
Mười năm không gặp, cô dường như còn đẹp hơn trong trí nhớ. Sự non nớt thiếu nữ năm xưa giờ đã được thay bằng vẻ quyến rũ chín muồi, được trang điểm một cách tỉ mỉ, mỗi nét đẹp đều được phát huy đến mức tận cùng.
Giang Nghiên chưa bao giờ là người dễ bị vẻ ngoài mê hoặc. Nhưng ánh mắt anh lúc này lại không thể dứt ra khỏi cô.
Vậy rốt cuộc, một người có thể ngã vào cùng một cái hố hai lần không?
Câu trả lời là: có.
Và thậm chí có thể là lần ba, lần bốn, không biết bao nhiêu lần.
Đêm đã buông xuống. Người đàn ông ngồi trong phòng khách, lặng lẽ ăn hết những chiếc macaron được bày đẹp mắt, hết cái này đến cái khác.
Anh vốn không thích ngọt, nhưng lần này lại ăn sạch một hộp. Mỗi một miếng đều nhai kỹ, rồi mới nuốt xuống.
Hơn mười phút sau, khi hộp bánh chỉ còn trơ trọi một lớp lót dưới đáy, ánh mắt Giang Nghiên chìm trong bóng tối, trầm tĩnh mà sâu xa, suy nghĩ bắt đầu lạc trôi...
Giờ này cô đang làm gì?
Ngày mai cô sẽ ngồi lên xe của ai, sẽ gặp người như thế nào, và rồi sẽ cười với ai như hôm nay.
Không biết đã qua bao lâu, anh cầm lấy điện thoại, mở khung trò chuyện đầu tiên trong danh sách.
Giang Nghiên: Bánh rất ngon, cảm ơn.
-
Quán bar Fox.
Nhan Yểu ngồi tại quầy bar, tay phải kẹp một điếu thuốc mảnh dành cho nữ, tay trái lắc nhẹ ly whiskey có đá. Ánh mắt hờ hững, chăm chú lắng nghe quản lý quán báo cáo công việc.
Fox là quán bar mà cô đầu tư mở cách đây năm năm cùng một người bạn. Khi ấy cô vẫn còn ở nước ngoài, chỉ góp vốn, không quản lý. Hai năm trước, người bạn kia chuyển hướng kinh doanh, cô liền bỏ tiền ra mua hết phần cổ phần, trở thành chủ duy nhất.
Nhan Yểu đúng là không thiếu tiền. Khối tài sản cô nắm trong tay thậm chí còn nhiều hơn cái "lão già đáng chết" kia.
Nhưng chẳng ai biết được, những năm tháng ở nước ngoài, cô đã sống thế nào để trụ lại được đến hôm nay.
Trong bầu không khí mờ ám và ồn ào, người phụ nữ ngồi trong góc vẫn tỏa sáng rực rỡ, thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh.
Thời nay dạng "nữ thần lạnh lùng" không thiếu, nhưng hiếm ai có thể lạnh nhạt từ trong cốt tuỷ như Nhan Yểu. Mà chính cái vẻ hờ hững ấy lại càng dễ khơi dậy h*m m**n chinh phục của đàn ông.
Cô khẽ gõ tàn thuốc, động tác thành thục rít một hơi dài, làn khói lượn lờ làm mờ đường nét gương mặt, nhưng giữa điệu nhạc sôi động vẫn có thể nghe rõ giọng cô trầm ổn vang lên: "Biết rồi, cậu cứ đi trước đi."
Nhan Yểu nhấp một ngụm rượu, vị cay nồng nơi cổ họng quyện lẫn với khói thuốc, trượt thẳng xuống dạ dày, một cảm giác k*ch th*ch mà cô đã quá quen thuộc.
Không biết từ bao giờ, thuốc lá và rượu đã trở thành hai thứ không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
Màn hình điện thoại bất chợt sáng lên, là một tin nhắn từ "Giang học thần".
"Bánh ngọt rất ngon, cảm ơn."
Ánh mắt Nhan Yểu dừng lại rất lâu trên dòng chữ kia, trong đáy mắt thoáng lướt qua chút cảm xúc phức tạp. Một lúc sau, cô không biểu cảm gì mà úp điện thoại xuống mặt bàn.
Bình thường cô đúng là không thích ăn đồ ngọt. Khi ấy cà phê đã uống xong từ lâu, ngại cầm lỉnh kỉnh nên mới tiện tay đưa hộp bánh cho Giang Nghiên.
Trong đầu bỗng hiện lại đoạn trêu chọc của Triệu Tiểu Du lúc chiều trên xe, Nhan Yểu hơi nheo mắt. Ánh đèn mờ ảo trong quán bar phản chiếu trong con ngươi cô, đẹp đến lạnh lẽo.
Nhan Yểu thật sự không ngờ tên mọt sách năm xưa lại lớn lên thành thế này. Công bằng mà nói, bất kể là khuôn mặt hay vóc dáng, Giang Nghiên đều đúng gu của cô. Nhất là đôi mắt kia dễ khiến người ta sinh ra ảo tưởng.
Cô hơi cau mày, ngón tay thon dài miết nhẹ thành ly thủy tinh lạnh lẽo. Ánh mắt trầm xuống, dõi theo từng viên đá đang lấp lánh trong ly rượu, như đang cân nhắc điều gì đó.
Nhan Yểu không phải kiểu người tự mình đa tình. Chỉ là nhiều năm lăn lộn khiến cô luôn nhạy cảm một cách bản năng. Cô cảm nhận được có điều gì đó không bình thường, nhưng chỉ một chút bất thường đó cũng chưa đủ khiến lòng cô gợn sóng.
Vì cô thừa hiểu, họ không cùng một thế giới.
Hồi cấp ba, dù cô hiếm khi ở trường nhưng vẫn từng nghe qua vài chuyện về Giang Nghiên. Đến giờ ký ức đã phai nhạt gần hết, thứ còn đọng lại chỉ là việc anh lần nào cũng đứng đầu lớp và bộ đồng phục lúc nào cũng tươm tất đến mức sạch sẽ như mới.
Một vài mảnh ký ức rời rạc, vì sự xuất hiện của người trong cuộc mà mơ hồ tái hiện.
Cô khẽ gõ tàn thuốc, bỗng nhớ ra vị Giang học thần này hình như cũng chẳng được tất cả mọi người yêu quý.
"Chị ngồi một mình sao?"
Một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Nhan Yểu nghiêng đầu, nhướng mày khi thấy rõ người vừa lên tiếng.
Là một chàng trai trẻ tuổi, ngũ quan còn mang chút non nớt, trên mặt là nụ cười ngượng nghịu, rõ ràng không phải kiểu hay bắt chuyện với phụ nữ.
Với mấy cậu trai ngoan hiền kiểu này, Nhan Yểu bình thường vốn không động vào. Vì tình cảm không phải ai cũng đủ sức chơi được. Nhưng khi ánh mắt cô chạm vào đôi mắt sáng của chàng trai, trong đáy mắt phản chiếu bóng hình mình hơi mờ mờ, khiến cô hơi sững lại.
"Phải đó."
Không biết vì sao, hôm nay cô lại không từ chối. Ngược lại còn khẽ cong môi cười:
"Vậy em muốn ngồi cùng chị không?"
—
9 giờ tối, cánh cửa căn hộ vốn im lìm bỗng vang lên tiếng động.
Tiếng mở khóa vừa vang lên, giọng càu nhàu của Tưởng Vũ cũng theo đó mà vang vọng khắp phòng khách rộng lớn: "Giang Nghiên, cậu bị gì vậy? Cái bài chia sẻ trên vòng bạn bè cậu đăng là cái quỷ gì thế?"
Vừa tháo cà vạt, Tưởng Vũ vừa thành thạo thay dép, đi đứng trong nhà Giang Nghiên chẳng khác gì nhà mình.
Anh ấy vẫn luôn giữ chìa khóa nhà Giang Nghiên. Hai người quen nhau hơn mười năm, dùng từ "anh em sống chết có nhau" còn chưa đủ tả hết. Tưởng Vũ chẳng có chuyện gì cũng thường mang theo bữa khuya đến tán dóc trong nhà Giang Nghiên, dù đối phương chẳng bao giờ ăn.
Chiều nay trong lúc làm việc ở văn phòng luật, Tưởng Vũ đã bị mẹ Giang gọi điện dằn mặt. Qua lời bà kể, chuyện "buổi xem mắt tai hại" của Giang Nghiên cũng bị phơi bày không thiếu một chữ. Tưởng Vũ phải vừa nịnh vừa hứa hẹn mới xoa dịu được bà Giang, cam đoan sẽ cố gắng thuyết phục con bà 'hồi tâm chuyển ý'.
Ai ngờ khi vừa tan ca, mở điện thoại ra, anh ấy đã thấy Giang Nghiên đăng một bài chia sẻ đầy "suy tư":
"Nam thanh niên ba mươi tuổi ho suốt ngày, đi khám phát hiện cả lá phổi đen thui."
Làm anh ấy suýt thì tưởng Giang Nghiên vì thất tình mà ngộ ra nhân sinh, chuẩn bị dưỡng sinh sớm luôn rồi.
Trong phòng khách, người đàn ông vừa tắm xong đang yên tĩnh ngồi trên ghế đơn, mắt dán vào màn hình điện thoại không nhúc nhích, coi như không nghe thấy Tưởng Vũ nói gì.
Tưởng Vũ xách túi đồ ăn đến gần sofa, ánh mắt liếc qua thấy màn hình điện thoại hiển thị khung trò chuyện với một người.
"Ơ, ai đấy?" Tưởng Vũ nén tò mò hỏi.
Lúc này, người đàn ông tựa như pho tượng rốt cuộc cũng có phản ứng. Bàn tay cầm điện thoại khẽ nghiêng đi, tránh khỏi tầm nhìn của Tưởng Vũ.
Thấy vậy, Tưởng Vũ bĩu môi trêu: "Coi như bảo bối mà giữ vậy đó? Làm như có ai giành với cậu ấy."
"À, hôm nay mẹ cậu gọi cho tôi, kể hết cái vụ xem mắt tấu hài của cậu rồi. Còn bảo tôi phải 'giáo huấn' cậu cho đàng hoàng. Lời tôi cũng truyền rồi, cậu nghe hay không thì tùy. Dù gì tôi biết cậu cũng chẳng nghe đâu."
Tưởng Vũ quá hiểu cái nết Giang Nghiên. Nếu có thể khuyên được thì đã khuyên từ tám trăm năm trước, đâu đến mức giờ này vẫn ế?
Anh ấy chậm rãi mở hộp đồ ăn, tay thì gắp miếng hẹ, mồm còn chưa kịp nuốt, thì chợt nghe người đàn ông ngồi bên cạnh bất ngờ lên tiếng: "Hôm nay tôi gặp lại Nhan Yểu rồi."
"Phụt!"