Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 156


Ánh sáng xanh lam trên thanh Thuận Thiên lại bừng cháy thêm một lần nữa, lão Qủy Nhân lại chuẩn bị dùng sát chiêu, lần này thầy Long không chọn lựa né tránh, thầy cũng vận pháp lực vào Nhị Đại Kiếm Thánh, chuẩn bị cứng đối cứng.

Lão Qủy nhân gầm lên một tiếng thật lớn:- Giết.Đoạn lão chém sang ngang một kiếm, thầy Long vận lực đỡ lấy, chỉ nghe một tiếng ầm, ầm, ruỳnh thật lớn.

Thân ảnh của hai người đều bị đẩy lui ra phía sau vì pháp lực bùng nổ, khóe miệng của thầy Long lại tiếp tục chảy ra một dòng máu đỏ tươi, ở phía bên kia lão Qủy Nhân cũng chẳng khá hơn, râu tóc của lão cũng lấm tấm tinh huyết nhưng lão lại chẳng hề mảy may quan tâm, hai con mắt mờ đục như cá chết vẫn chằm chằm nhìn thầy Long.


Lần này cả hai đều bị thương, không phải thầy Long không né được mà ý đồ của thầy chính là như vậy.

Sau khi giãn khoảng cách với lão Qủy thì thân hình của thầy đã đứng dưới cây cột đá thứ nhất, chỉ cần thầy tung người nhảy cao là có thể chém rụng được cái liễn đèn, nghĩ là làm thầy vội xoay người bật mạnh, kiếm trong tay giơ cao chuẩn bị bổ xuống, kì lạ thay lão Qủy lại không ngăn cản thầy, khi Nhị Đại Kiếm Thánh chuẩn bị hạ xuống thì biến cố phát sinh, từ ở trong cây cột bay ra một hình bóng mờ mờ, đen trùi trũi như cục than, hai bàn tay như lưỡi sao sắc lẹm, đâm thẳng vào mặt thầy Long, bị tấn công bất ngờ, thân hình đang ở trên cao, chẳng cách nào né tránh hay đón đỡ, cắn răng, bằng một động tác vô cùng quỷ dị, thầy Long uốn người, lắc sang một bên, thoát được cái chết trong chân tơ kẽ tóc.

Tuy tính mạng thầy giữ lại được nhưng thứ đó nó lựa chọn thời cơ tấn công quá chí mạng, móng vuốt của nó đã kịp cắt ngang một con mắt của thầy Long.

Máu tươi bắn ra trong không trung, thầy Long nhanh chóng đáp xuống mặt đất, không kìm được sự đau đớn, một tay thầy bịt một bên mắt, miệng khẽ rên rỉ:- A,a, a, đau, mẹ nó đau quá,...Nỗi đau còn day dứt, một thân ảnh đã xuất hiện trước mắt thầy, người đó không phải ai khác chính là lão Qủy Nhân, một kiếm bổ ngang, thầy Long vừa bị trọng thương, thân hình còn chưa vững, làm sao kịp đón đỡ, trước mắt thầy lóe lên một màu xanh lam, chỉ nghe đánh ầm một tiếng, cơ thể của thầy chẳng khác nào một cái bị rách, bị đánh văng ra đằng sau, dưới mặt đất vương vãi từng vệt máu.

Một tiếng hự vang lên, thân hình thầy Long nện thẳng xuống nền đất, mặt thầy toàn máu, thầy chỉ kịp nghển cổ lên quan sát một lần sau đó đầu thầy lệch sang một bên, bất tỉnh nhân sự, không rõ sống chết.


Lúc này dị biến phát sinh, từ ba cây cột đá còn lại cũng lần lượt nhảy ra các bóng đen, cộng với con đầu tiên nữa là bốn.

Bọn chúng vừa xuất hiện đã lập tức quỳ sụp xuống đất, đầu hướng về phía chiếc quan tài thếp vàng kia, lão Qủy Nhân sau khi ra sát chiêu đôi với người bằng hữu vào sinh ra tử của mình thì khựng lại, lẳng lặng đứng nguyên tai chỗ, hai tròng mắt vẫn đục một màu.

Bất chợt một giọng cười đầy khoái trá vang lên trong không gian:- Hé, Hé, Hé, Há Há há, dám đến địa cung của bản soái tác oai tác quái, tưởng nơi đây là cái chợ sao? Muốn đến là đến muốn đi thì đi? Các ngươi ăn gan Rồng chắc?Một thân ảnh mơ hồ ẩn ẩn, hiện hiện chui ra từ cỗ quan tài dát vàng, kẻ này không phải ai khác, ngoài Phạm Nhan ra thì còn ai vào đây được cơ chứ.

Hắn vừa hiện hình, không quan tâm đến lão Qủy Nhân hoặc bốn đứa đen như cục than đang quỳ ở kia, đôi mắt hắn chằm chằm nhìn về nơi thầy Long, lưỡi hắn thè ra liếm xung quanh mép, hắn gằn giọng:- Hừ, lại là đám con cháu tộc Trần, mẹ nó truy lùng bản soái gần một ngàn năm nay, khiến bản soái chịu biết bao khổ cực đắng cay, không chỉ đám thánh thần Đại Việt mà còn lũ tôm tép này nữa, rồi sao? Không phải cũng phải gục ngã ở đây hay sao?Hắn đánh giá thầy Long một lượt, nơi thầy nằm máu chảy đầy mặt đất, thân thể của thấy bất động, không hề nhúc nhích chẳng khác nào cái xác, nhận định thầy hiện giờ đã vô dụng, không còn gây hại được gì cho hắn nữa, lúc bấy giờ tầm mắt của hắn mới rời đi chỗ khác.


Nhìn từng lớp từng lớp đám quan tài hình người dày đặc, vây quanh nơi đây, miệng hắn nhếch lên, không kìm được sự sung sướng, hắn cất giọng khàn khàn tựa như nói với chính mình:- Sắp rồi, chỉ cần thêm ba tháng nữa thôi, binh luyện đã đủ, đại kế của ta sẽ thành , một ngàn năm, gần một gàn năm nay bản soái đã chịu đủ rồi, sống chui sống nhủi chẳng khác nào một con chó hoang, nhà nhà kêu đánh, đám thần thánh, lũ pháp sư, bọn dân đen mọi rợ, bản soái sẽ trảm tất cả chúng bay, đốt sạch, giết sạch không còn một mống, thỏa cơn hận của bản soái.

Đại Việt sẽ phải thay chủ.Đến những lời cuối, giọng của hắn rít lên dữ dội, như thể hắn muốn phát tác cơn giận của mình..

Bình Luận (0)
Comment