Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 160


Thực ra thầy Long và lão Qủy Nhân cũng tự hiểu rõ, Phạm Nhan đã chấp nhận việc hắn sắp chết thì làm sao hắn lại để hai thầy an toàn rời đi cho được, có cái còn nước còn tát, hai vị tổ sư muốn thử mọi cách hy vọng tìm ra cho mình được một con đường sống mà thôi.

Còn nếu đã biết bản thân không tài rút lui an toàn được thì chỉ còn một cách duy nhất, tiên hạ thủ vi cường, lấy tấn công làm phòng thủ, thầy Long gầm lên:- Lão Qủy trước khi hắt phát nổ, chúng ta phải triệt hạ được hắn trước.- Biết rồi, làm đi.Lão Qủy cũng không dám nhiều lời, vận sức vào đôi tay cầm kiếm, thân hình di chuyển thuận theo kim đồng hồ, thầy Long phía này cũng không rảnh tay, hành động y chang lão Qủy.

Hai người đang có ý định, muốn dùng lưỡi kiếm xẻ đôi người Phạm Nhan, trước khi hắn tự bạo.

Bây giờ cuộc chiến không lâm vào thế trận giằng co, mà dùng thời gian để quyết định, bên nào có nhiều thời gian hơn, kẻ nào hành động nhanh hơn, phần thắng sẽ giành cho người đó.


Phạm Nhan cũng nhận biết được điều đó, thân hình của hắn vốn căng phồng như trái bóng da, bây giờ thì nó đã to hơn cái thùng phi rồi, hắn cũng điên cuồng tụ tập quỷ khí vào trong thân thể của mình, chỉ cần vượt quá giới hạn chịu đựng, cơ thể của hắn sẽ phát nổ, chẳng khác nào một quả bom nổ chậm.

Trải qua vài phút thời gian mà lâu như vô cùng vô tận, cuối cùng chỉ cần vài bước chân nữa, thầy Long và lão Qủy Nhân sẽ thay đổi vị trí cho nhau, đồng nghĩa với việc Phạm Nhan sẽ bị xẻ thành hai nửa, nỗi lo như tảng núi đè nặng trong lòng thầy Long và lão Qủy Nhân cũng bớt nặng đi phân nửa, mồ hôi chảy thành dòng trên trán, hai người cắn răng, vận toàn bộ sức bình sinh mà mình có.

Ấy thế mà đúng lúc này, Phạm Nhan đột nhiên nhe hàm răng trắng ởn của mình ra, miệng hắn chỉ nói đúng một câu:- Chết.Từ “chết” vừa thốt ra từ miệng hắn, lấy nền đá giữa mặt ao làm trung tâm, một vụ nổ bộc phát, từng luồng âm phong điên cuồng thoát ra, thả sức tàn phá không gian xung quanh gian chính điện của mộ địa, một tiếng ầm lớn kinh thiên động địa, nước ao bị tác động, bắn lên từng cột sóng lớn, bốn cây cột đá ở gần vụ nổ nhất, bị trấn đổ vỡ nghiêng ngả, mảnh vụn rơi lả tả đầy mặt đất, mười sợi xích sắt giữ chặt nền đá cũng bị đứt mất bốn sợi, rơi tõm xuống mặt ao, rồi chìm nghỉm xuống dưới đáy, không thấy bóng dáng.

Ánh sáng duy nhất từ mấy liễn đèn gắn trên cột cũng bị dư chấn thổi tắt.

Không gian mộ địa lại chìm sâu vào trong bóng tối u tịch.

Năm phút đồng hồ trôi qua, mọi thứ vẫn yên tĩnh, mười phút không gian vẫn ngập tràn lặng im, mười năm phút mọi sự không có gì thay đổi, đến tận hai mươi phút sau, một tiếng động vang lên, phá vỡ sự im lặng chết chóc nơi đây.

Đó là tiến của một người đang họ sặc sụa:- Ụ hụ, hụ, hụ, ụ, hụ, hụ, hụ,..Bẵng thêm một quãng thời gian ngắn, dường như hô hấp đã được lưu thông, lấy lại được hơi thở, người kia mới thốt lời gọi nhỏ:- Lão giun đất, lão giun đất, lão còn sống không? Này,nghe không? Này, này.Người đó gọi đi gọi lại vài đợt, giọng điệu đó không phải của ai khác, chính là lão Qủy Nhân, cũng may nền đá nơi đây tương đối chắc chắn, không bị sụp xuống, lão khó khăn ngồi dậy, thò tay vào trong túi áo, lôi ra một tấm phù, miệng lẩm nhẩm một câu chú ngữ, đoạn lão hô lớn:- Cháy.Lá bùa tự động bốc cháy, phát ra ánh sáng xanh lam dịu nhẹ, soi sáng nơi đây, lúc này ánh mắt của lão mới chăm chú quan sát nền đá, lão đang lục tìm lại bãi chiến trường để tìm người.


Tay lão nắm kiếm, chật vật dùng nó làm gậy, chống xuống mặt đất, mượn lực đỡ cơ thể của mình dậy.

Qua ánh sáng yếu ớt từ lá bùa, có thể nhận định thân hình lão Qủy Nhân trong một câu, đó là thảm không thể tả, quần áo rách nát, mặt mũi nhem nhuốc, tóc tai bù xù, lấm tấm những vệt máu khô, tay chân lão run lẩy bẩy, khó nhọc tiến từng bước nhỏ về phía trước.

Đôi mắt của lão không còn đen đặc lại, nhưng vẫn ngời sáng, chứng tỏ thần trí của lão vẫn còn thanh tỉnh.

Lão cố bao quát không gian chiến trường để tìm thầy Long, nhưng ngoài đá vụn, bụi bặm thì lão lại chẳng thấy thân ảnh của thầy Long đâu.

Hồi nãy lúc bị nổ văng, cơ thể của lão bị bay ra đằng sau, may sao lưng lão đập vào một vật cản, ngưng lại được, lão nghĩ có lẽ thầy Long không được may mắn như thế, trực tiếp bị hất văng xuống dưới ao nước rồi.


Nghĩ như vậy, lão lo lắng đi vòng quanh mép nền đá, cúi cùng sau khi đảo quanh hết gần một vòng, lão cũng trông thấy thầy Long.

Thầy đang nửa người ở trên bờ, nửa người dưới mặt nước, đầu gục sang một bên, như thể bị bất tỉnh.

Không nghĩ ngợi nhiều, lão nhanh chóng tiến tới phía thầy, thấp người kiểm tra..

Bình Luận (0)
Comment