Các bạn đang đọc truyện Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi – Chương 461 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi – Du Ân – Phó Đình Kiêu (TruyenGG) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Phó Đình Viễn có chết cũng không ngờ, bố mẹ anh-những người mà anh hết lòng yêu thương phụng dưỡng lại tính kế sau lưng anh.
Giờ nhớ lại tiệc tối lúc trước, Thẩm Dao ngồi cạnh anh là do cố tình sắp xếp, dây vai của chiếc váy bị đứt cũng là cố tình, con mẹ nó, anh cảm thấy bản thân đúng là một thằng ngốc.
Sau khi nghe anh kể khái quát ngọn ngành câu chuyện, Dịch Thận Chi cũng hơi kinh ngạc, anh ta nói: “Thú thực thì tôi cũng thấy có gì đó kỳ quặc, nhưng thật không ngờ lại đúng là do họ cố tình sắp đặt.”
Trước kia đảm Dịch Thận Chi không hiểu biết quá nhiều về Thẩm Dao cũng như Đồng Văn Huệ, nhưng mà, sau những chuyện xảy ra gần đây, bọn họ có lẽ đã nhìn rõ được bộ mặt thật của hai con người này.
Xuất phát từ bản năng nhạy cảm của người lăn lộn trong giới kinh doanh, nhóm người Dịch Thận Chi nhắc nhở Phó Đình Viễn nên điều tra kỹ tận cùng mọi chuyện, nhưng thật không ngờ những gì bọn họ nghĩ lại hoàn toàn đúng.
Dịch Thận Chi nhìn Phó Đình Viễn sầu não ảm đạm, anh ta giơ tay vỗ vỗ vai bạn an ủi: “Thôi bỏ đi, đừng buồn nữa, trên thế gian này có những người cha người mẹ hết lòng lo lắng cho con cái, thì bên cạnh đó cũng có những người chỉ quan tâm đến bản thân họ thôi. Coi như mệnh cậu không tốt nên gặp phải bố mẹ như vậy.”
“Hai chúng ta không khác nhau, người bố kia của tôi cũng giống vậy, lúc nào cũng chỉ mong được trục lợi nhiều nhất có thể. Thời điểm Dịch Thận Chi nói những lời này, trong giọng nói của anh ta ngoài sự tự giễu ra còn trộn lẫn vài phần thương cảm.
Từ lâu, anh ta đã coi thường cái mối quan hệ gọi là tình thân này rồi, cùng lắm cũng chỉ là khoác cho nhau cái áo máu mủ ruột thịt hòng lợi dụng mà thôi.
Lúc trước nhà họ Dịch trục xuất anh ta và mẹ anh ta ra nước ngoài, không một ai thèm hỏi xem họ sống chết ra làm sao. Giờ nữ chủ nhân đương nhiệm của nhà họ Dịch không sinh được con trai, họ hết cách nên đành chấp nhận để đứa con trai ngoài dã thú là anh ta, lợi dụng anh ta để tiếp quản sản nghiệp gia đình.
Người nhà họ Dịch nói dễ nghe là muốn anh nhận tổ quy tông, nhưng thực chất là họ không muốn sản nghiệp gia đình rơi vào tay người ngoài, cho nên mới bất đắc dĩ nhận anh ta.
Dịch Thận Chi nói mấy câu khiến Phó Đình Viễn cũng phải câu môi tự giễu cười một tiếng, sau đó, anh lại tiếp tục ngửa đầu uống một hơi hết ly rượu.
Đúng vậy, lòng người có rất nhiều loại, chỉ là anh khá bất hạnh, không gặp được một người bố người mẹ hết lòng vì con cái mà thôi.
Sau này, nếu anh có một cặp con gái con trai, anh tuyệt đối sẽ không để chúng lâm vào hoàn cảnh đáng thương, đáng đau lòng như anh bây giờ. Anh nhất định sẽ đặt chúng trong lòng bàn tay rồi nuông chiều, cho chúng những gì tốt nhất trên thế gian này, cho chúng một gia đình hạnh phúc nhất.
Lúc mười giờ đêm, Du Ân rửa mặt xong, cô lên giường chuẩn bị ngủ.
Mấy ngày nay cuộc sống sinh hoạt của cô cũng khá bộn bề, vậy nên giờ cô rất cần nghỉ ngơi và một giấc ngủ ngon.
Có điều, cô vừa đặt lưng xuống giường chưa được mấy giây, chuông cửa lại vang lên.
Du Ân khó hiểu khoác tạm cái áo rồi xuống lầu, khi nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa là Phó Đình Viễn, Du Ân cũng không biết nên nói cái gì cho phải nữa.
Có lẽ cô nên thầm cảm ơn trời, vì lần này anh gõ cửa nghiêm túc chứ không phải lật cửa sổ trèo vào.
“Đã trễ vậy rồi mà anh.” Sau khi mở cửa, cô dùng nét mặt không cảm xúc định hỏi anh đã trễ thế này rồi mà còn có chuyện gì sao, kết quả Phó Đình Viễn lại tiến thêm một bước, ôm gọn cô vào lồng ngực anh.
“Du Ân, anh rất khó chịu.” Giọng điệu anh nghe ảm đạm lạc lõng.
Phản ứng đầu tiên của Du Ân chính là bệnh cảm của anh lại tái phát: “Anh bị sao vậy? Lại phát sốt à?”
Du Ân còn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tản ra từ trên người anh, tức khắc, cơn giận bất ngờ tìm đến cô, cô nói: “Phó Đình Viễn, anh bị cảm rồi không chịu uống thuốc thì thôi đi, lại còn uống nhiều rượu thế này, không khó chịu mới là lạ đấy!”
Câu nói của Du Ân vừa buột ra khỏi miệng, cô đột nhiên cảm thấy đầu vai của mình hơi ướt, tức khắc, cả người cô kkkkk kkkk một chỗ.
kkkkkkkkk
Phó Đình Viễn anh không phải là đang khóc đấy chứ?
Nếu không thì, tại sao đầu vai cô lại bị ướt?
Lúc bước ra từ phòng tắm, tóc cô đã được sấy khô từ lâu rồi mà, vậy nên sẽ không có chuyện nước trên tóc làm ướt quần áo.
“Phó Đình Viễn, anh.” Nhất thời, Du Ân cũng không biết nên nói với anh cái gì nữa, cũng không biết dùng từ gì để miêu tả cảm xúc của cô lúc này.
Cô có thể cảm nhận được giờ phút này tâm trạng Phó Đình Viễn tồi tệ đến cực điểm rồi, vì vậy, cô đã không chọn cách đuổi người, mà nhẹ giọng nói với anh: “Hay là, anh vào trong ngồi trước đi.”