Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 468

Các bạn đang đọc truyện Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi – Chương 468 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi – Du Ân – Phó Đình Kiêu (TruyenGG) mới nhất tại Ngôn Tình Hay

Cô từng nghĩ sau khi cô lên giường với Phó Đình Viễn thì mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng thật không ngờ sau khi ngủ với nhau một đêm anh lại nói yêu cô. 

Dù thế nào đi nữa thì việc một người đàn ông thâm tình nói lời yêu với một cô gái sau đêm mây mưa, chắc chắn sẽ khiến cô gái ấy động lòng. 

Cô mở vòi sen tắm rửa với một tâm trạng phức tạp, thời điểm cô ra ngoài, Phó Đình Viễn đang ở trong phòng ngủ nghe điện thoại, giọng điệu hơi trịnh trọng: “Mấy ngày nay tôi sẽ nghỉ ngơi, tất cả mọi vấn đề ở công ty sẽ do cậu và Chu Mi phụ trách.” 

Nghe thì có vẻ người ở đầu dây bên kia là Chu Nam, hơn nữa, dường như Thẩm Thanh Sơn đã thật sự phơi bày chuyện về bố mẹ của Phó Đình Viễn ra ngoài ánh sáng, nếu không Phó Đình Viễn sẽ không nói thẳng là muốn nghỉ 

ngơi. 

Từ tối hôm qua lúc Phó Đình Viễn tới tìm cô đến giờ, Du Ân căn bản là không có thời gian kiểm tra điện thoại. 

Lúc này cô mới chạy vội tới cầm điện thoại di động của mình lên xem, quả nhiên, chuyện này đã xuất hiện trên bảng hot search. 

Mấy chữ “Bố mẹ Phó Đình Viễn bức chết người.” được viết to nhìn mà ghê người, bên dưới là hàng loạt những từ khóa hot search liên quan đến Phó Đình Viễn và Phó thị, thậm chí còn có một số người lôi chuyện cũ năm đó ra nói. Du Ân lướt qua mấy lượt, không ngoài dự đoán, đánh giá và cổ phiếu của Phó thị đang bị ảnh hưởng nghiêm trọng. 

Phó Đình Viễn vẫn tiếp tục nói với Chu Nam: “Không có chuyện gì hết, tôi tin tưởng hai người các cậu có thể xử lý tốt chuyện này. Mấy ngày nay tôi sẽ ở nhà, nếu có chuyện gì cứ trực tiếp đến nhà tìm tôi là được.” 

Nói tới đây, Phó Đình Viễn dừng lại một chút rồi sửa lại lời nói: “Hoặc là tới nhà Du Ân ở sát vách tìm cũng được.” 

Du Ân: “…” 

Đây có phải anh đã tính sẵn việc ở lại nhà cô luôn không? 

Anh có thể đừng mặt dày không biết xấu hổ như vậy được không? 

“Chu Nam, ngày thường tôi lúc nào cũng dẫn cậu và Chu Mi theo bên người để rèn luyện, chính là để một ngày nào đó tôi gặp phải chuyện phiền toái, hai người có thể đứng ra thay tôi đưa công ty ra khỏi khó khăn.” Giọng điệu của Phó Đình Viễn đột nhiên trở nên nghiêm khắc. 

Nghe ý tứ trong lời nói của anh, dường như Chu Nam đang rất hoảng loạn với việc đứng ra thay mặt Phó Đình Viễn giúp công ty xử lý chuyện này. 

Sau khi Phó Đình Viễn nói những lời này, quả nhiên, đầu dây bên kia, Chu Nam dường như đã chấp nhận sự thật này, hai người lại tiếp tục thảo luận với nhau một số vấn đề về công việc, Du Ân yên lặng xoay người đi xuống lầu vào bếp. 

Sau khi trải qua hoạt động thể lực dài đằng đẵng vào tối hôm qua, giờ đã là giữa trưa, cái bụng của cô đã đói đến nỗi kêu vang ầmĩ rồi. 

Du Ân đứng trước tủ lạnh, đang suy nghĩ xem trưa nên ăn cái gì, Phó Đình Viễn nói chuyện điện thoại xong cũng đi vào phòng bếp. 

Anh tới vòng tay ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp ấm áp của anh vang lên: “Anh đã gọi cơm ở nhà hàng của Dịch Thận Chi thôi, đồ ăn sẽ tới nhanh thôi.” 

Du Ân không kịp thích ứng với sự dịu dàng và thân mật bất ngờ của anh, cô cũng không muốn ôm ôm ấp ấp với anh như vậy. Tối hôm qua cô chỉ nói hai người sẽ duy trì quan hệ thể xác, nhưng hiện tại hành vi này của anh giống như bọn họ đang yêu đương vậy. 

Cô vừa định đẩy tay anh khỏi eo mình, giọng nói anh lại vang lên: “Sau này anh sẽ học nấu cơm, được không? Anh nấu cho em ăn.” 

Du Ân bị câu nói này của anh dọa sợ, anh muốn học nấu ăn sao? 

Một cậu chủ con nhà quyền quý từ khi sinh ra đã có người hầu kẻ hạ, chưa từng phải đặt chân xuống phòng bếp nay lại muốn học nấu ăn? 

“Sao vậy? Không tin à?” Phó Đình Viễn xoay người cô lại, cánh tay rắn chắc của anh vòng qua ôm trọn cô trong lồng ngực. 

Sau đó Du Ân khó thở ngửa người ra sau, khẽ nhíu mày nói: “Anh buông tôi ra trước đã.” 

Phó Đình Viễn thờ ơ, Du Ân đành nhấn mạnh: “Đầu tiên, tôi nghĩ giờ anh nên về nhà mình đi thì hơn, tôi không có ý định sống chung với anh.” 

Thứ hai, anh không thể cứ ôm ôm ấp ấp tôi như vậy được, quan hệ của chúng ta chỉ tồn tại khi ở trên giường thôi.” 

Phó Đình Viễn ấn mạnh đầu lưỡi vào sâu răng. 

Mọi người đều nói người đàn ông một khi đã mặc quần vào chắc chắn sẽ không nhận người, nhưng trường hợp này cũng có xuất hiện trên người phụ nữ.

Bình Luận (0)
Comment