Sau Ly Hôn Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 477

Các bạn đang đọc truyện Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi – Chương 477 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi – Du Ân – Phó Đình Kiêu (TruyenGG) mới nhất tại Ngôn Tình Hay

Phó Đình Viễn chẳng thèm không đọc kỹ những điều mà Du Ân viết ở phía sau, đã nhắn lại Du Ân: “Ngoại trừ điều thứ nhất, mấy điều khác tôi đều không chấp nhận.”

 

Nhắn xong, anh lại bổ sung thêm: “Mặc dù là thế, nhưng tôi chỉ có thể bảo đảm sẽ cố gắng thực hiện biện pháp phòng tránh, nhưng chuyện này không thể chắc chắn một trăm phần trăm, ngộ nhỡ xuất hiện tình huống bất ngờ thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với em và con chúng ta.”

 

Du Ân đọc xong tin nhắn của anh thì tức muốn chết.

 

Cô liệt kê nhiều điều khoản như vậy, vậy mà anh lại nói chỉ cố gắng làm điều đầu tiên? Còn nói không chấp nhận các điều khoản khác?

 

Thái độ của anh là gì vậy?

 

Có phải bây giờ anh vẫn chưa hiểu mình đang ở trong hoàn cảnh nào, mà còn ngang ngược như vậy?

 

Cô chẳng hề nghĩ ngợi nhắn lại: “Vậy thì chúng ta hãy chấm dứt mối quan hệ này.”

 

Mọi thứ đều có bắt đầu và kết thúc, chỉ là bắt đầu và kết thúc của bọn họ diễn ra hơi nhanh, chỉ trong một buổi tối mà thôi.

 

Phó Đình Viễn cực kỳ giận dữ: “Du Ân, em định chối bỏ trách nhiệm đúng không?”

 

Du Ân: “…”

 

Sao anh lại ăn nói khó nghe như vậy? Gì mà chối bỏ trách nhiệm? Còn không phải là vì anh không đồng ý hay sao?. ngôn tình hài

 

Phó Đình Viễn liền gọi điện cho cô, Du Ân nghĩ sau khi cô nghe máy anh sẽ nói một tràng với cô, ai dè giọng điệu của anh lại rất bất đắc dĩ: “Về điều thứ nhất, em bảo tôi phải làm sao đây? Em không thể để tôi còn chưa có con đã đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, đảm bảo em sẽ không mang thai một trăm phần trăm được đúng không?”

 

Du Ân bình tĩnh nói: “Tôi có một cách rất hay, đảm bảo sẽ không mang thai một trăm phần trăm.”

 

Phó Đình Viễn hỏi: “Cách gì thế?”

 

Du Ân thốt ra một câu: “Anh đừng có làm.”

 

Đảm bảo sẽ không dính bầu một trăm phần trăm.

 

Phó Đình Viễn bị cô chọc tức đến bật cười: “Em đề nghị chỉ duy trì quan hệ thể xác, vậy mà bây giờ lại bảo tôi đừng làm gì em?”

 

Du Ân bị câu nói của anh làm cho nghẹn họng, nhất thời không nói nên lời.

 

Cô ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Vậy ngộ nhỡ có con thì anh không được phép dùng đứa bé để ép tôi kết hôn với anh, đồng thời việc có nên giữ lại đứa bé hay không sẽ do tôi quyết định.”

 

Phó Đình Viễn bỗng cảm thấy ngực mình đau đớn nặng trĩu, cầm điện thoại lâu đến mức không còn sức để lên tiếng.

 

Cô nói một cách lạnh lùng vô tình như vậy, hoàn toàn không muốn giữ lại con của anh, cũng không muốn phát triển sâu về mối quan hệ này với anh.

 

Lần này, cô đã đóng kín trái tim mình.

 

Anh bỗng không muốn tranh luận bất kỳ điều gì với cô nữa, trái tim anh đã rất mệt rồi.

 

Anh cũng chợt hiểu ra một câu, đừng cố nói lý với phụ nữ, chỉ cần làm theo lời cô ấy là được.

 

Vì thế anh chẳng còn chút cốt khí thỏa hiệp: “Được, tôi đồng ý.”

 

Du Ân nói tiếp: “Tôi hy vọng anh cũng có thể xem xét các điều khoản khác.”

 

Phó Đình Viễn dứt khoát trả lời: “Tôi đồng ý.”

 

Từ thái độ cứng rắn ngang ngược bỗng trở nên thỏa hiệp vô điều kiện của anh, khiến Du Ân rất ngạc nhiên, nhưng nếu anh đã sảng khoái đồng ý, tất nhiên cô sẽ không hỏi thêm gì nữa.

 

Vì thế cô nói: “Được rồi, vậy thì tôi sẽ sửa lại điều khoản đầu tiên, lát nữa tôi sẽ in nó ra để cho chúng ta ký tên.”

 

Phó Đình Viễn còn có thể nói gì nữa? Đành phải đồng ý tiếp.

 

Sau khi hai người trò chuyện xong vấn đề này, Phó Đình Viễn lại nói bằng giọng van nài: “Tối nay em đừng đi ăn với bọn họ được không?”

 

Anh không muốn Du Ân gặp Chung Văn Thành, mặc dù bây giờ bọn họ đã vạch rõ mối quan hệ, rõ ràng Chung Văn Thành kia vẫn chưa chết tâm.

 

Du Ân trịnh trọng đáp: “Điều thứ sáu trong bản thỏa thuận: Hai bên không được phép can thiệp vào cuộc sống của nhau.”

 

Phó Đình Viễn: “…”

 

Sớm biết thế này anh đã không đồng ý!

 

Nhưng rõ ràng đã quá muộn rồi.

Bình Luận (0)
Comment