Các bạn đang đọc truyện Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi – Chương 502 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi – Du Ân – Phó Đình Kiêu (TruyenGG) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tôn Hiểu Vân đi tới, lo lắng hỏi Du Ân: “Có phải họ cố tình gây khó dễ cho cô không?”
Du Ân khẽ chớp mắt với Tôn Hiểu Vân, Tôn Hiểu Vân đã hiểu ý cô trong giây lát, hóa ra là muốn chơi chiêu với Thẩm Dao à?
Không hỏi thêm câu nào, Tôn Hiểu Vân đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Du Ân, trong mắt người ngoài giống như cô ấy đang an ủi Du Ân đang bối rối, thật ra thì Tôn Hiểu Vân nói với Du Ân: “Rất mong chờ đấy.”
Sau khi người phụ nữ kia chơi xong bài hát, tất cả mọi người đều Vỗ tay, và sau đó mọi người đều chuyển sự chú ý sang Du Ân.
Khuôn mặt Du Ân đầy sự xấu hổ, bối rồi đứng dậy.
Tất cả những chi tiết này đều được Tô Ngưng dạy cho Du Ân.
Nước da của Du Ân rất trắng, chiếc váy len màu đen trên người càng làm cho cô trở nên xinh đẹp hơn.
Với sợi dây chuyền ruby quanh cổ, dù cô không làm gì thì cũng khiến người ta khó có thể rời
mắt.
Thẩm Dao khoanh tay đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Du Ân trước cây đàn, chỉ chờ Du Ân sẽ bẽ mặt.
Mặc dù đã bao trước địa điểm tối nay nhưng cô ta cũng sắp xếp người của mình quay video và chụp ảnh trong góc, chỉ cần Du Ân bẽ mặt, cô ta thề sẽ dùng hết sức lực để bôi đen Du Ân đến chết.
Lần này, cô ta phải khiến Du Ân không thể ngẩng đầu lên trước mặt mọi người.
Nhưng ai biết, sau khi Du Ân ngồi xuống, ánh mắt của cô đột nhiên sáng ngời, tự tin vững vàng, cũng không có chút lo lắng như vừa rồi.
Trong lòng Thẩm Dao có linh tính không tốt, cô ta nhìn thấy Du Ân mím môi cười, giơ tay chạm phím uyển chuyển, giai điệu êm ái dễ chịu lập tức tuôn ra trong không gian tĩnh mịch.
Giai điệu tuyệt đẹp khiến những người có mặt hơi ngẩn ra, Thẩm Dao cũng ngẩn ra.
Du Ân có thể chơi piano ư?
Hơn nữa nghe cô xử lý nhiều chi tiết nhỏ, rõ ràng là cô đã học đàn một cách chuyên nghiệp và có hệ thống, điều này sao có thể chứ?
Thẩm Dao lắc đầu không tin rồi lảo đảo lùi lại mấy bước, không tin người phụ nữ đang ngồi duyên dáng trước cây đàn lúc này chính là Du Ân.
Cô ta đã điều tra rõ ràng, cho tới bây giờ Du Ân chưa từng học đàn mà.
Du Thế Quần cũng không thích Du Ân, hoàn toàn không để Du Ân đi học đàn piano gì cả, có thể học văn hóa xong đã là tốt lắm rồi…
Mặc kệ sự khó tin của Thẩm Dao, Du Ân vẫn đang chơi piano một cách thoải mái, giai điệu vang lên rất êm tai.
Tô Ngưng bình tĩnh đến bên cạnh Thẩm Dao, khinh thường nói: “Cô Thẩm, chỉ số IQ của cô thật đáng lo ngại. Cho dù từ nhỏ Du Ân không học đàn, chẳng lẽ ngày sau không thể học được sao?”
Thẩm Dao nghiến răng trưng cô ấy: “Vừa rồi hai người đều đang đóng kịch ư?”
Vừa rồi Du Ân trông có vẻ khó xử, cô ta còn nghĩ rằng có thể thấy được cảnh Du An bẽ mặt. Ai ngờ, lúc này Du Ân lại đang kiểm soát mọi thứ, như thể cô đang ở trong một buổi hòa nhạc vậy.
Tô Ngưng gật đầu thừa nhận không chút giấu giếm: “Đúng vậy, kỹ năng diễn xuất của chúng tối thế nào, cô Thẩm?”
Cử chỉ tự mãn đắc ý trên nụ cười của Tô Ngưng khiến Thẩm Dao bốc khói đầu vì tức giận, lại nghĩ vừa rồi Tô Ngưng đã chế nhạo chỉ số IQ của cô ta, Thẩm Dao chỉ muốn xé nát Tô
Ngưng ra.
A
Tô Ngưng nói tiếp: “Nói đến Du Ân chơi đàn tốt như vậy, tôi muốn cảm ơn Phó Đình Viễn đấy. Nếu không có anh ta, Du Ân sẽ không ngày đêm đi học những thứ này.”