Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 170

 

Phó Đình Viễn ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay mình, chợt nhìn thấy Thẩm Dao đi về phía anh.

Thẩm Dao đợi trong nhà vệ sinh nửa ngày cũng không gọi được cho Phó Thiến Thiến, bất lực không thể làm gì khác hơn là nặng nề tâm sự bước ra.

Cô vốn định tránh mấy cô tiểu thư nhà giàu kia lén đi tìm Phó Thiên Thiến.

Không ngờ bị bọn họ nhìn thấy, bọn họ lại đi tới chào hỏi cô.

Thẩm Dao nghiến răng một cái, quyết định chủ động đi tìm Phó Đình Viễn.

Như thế cũng có thể tránh xa mấy người phụ nữ kia, thứ hai cô cũng muốn nói chuyện với Phó Đình Viễn một chút.

Cho nên cố cười với mấy người phụ nữ kia một tiếng, sau đó đi về phía Phó Đình Viễn.

Lúc cô ta vừa rời khỏi nhà vệ sinh lập tức nhìn thấy Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đang cầm ly rượu đứng cùng Du Ân và Chung Văn Thành, cô mím chặt môi mình, rất sợ Phó Đình

Không ngờ bọn họ chỉ nói mấy câu, Chung Văn Thành đã đưa Du Ân rời đi.

Sắc mặt Phó Đình Viễn vô cùng khó coi, dường như cãi nhau ầm ĩ không vui với Du Ân.

Trong lòng Thẩm Dao thở phào nhẹ nhõm, Phó Đình Viễn và Du Ân không chung sống được, người vui vẻ nhất chính là cô ta.

Xách váy đi tới, Phó Đình Viễn chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Có chuyện sao?”

Vành mắt Thẩm Dạo lập tức đỏ lên, cô ta thấp giọng nhìn Phó Đình Viễn với vẻ cầu: “Đình Viễn, chúng ta nói chuyện một chút được không?”

Phó Đình Viễn lại nhìn cô ta một cái, sau đó mím môi xoay người rời khỏi sảnh tiệc, Thẩm Dao đi sát theo.

Trong vườn hoa bên ngoài sảnh tiệc, sau khi Thẩm Dao đứng vững lập tức thấp giọng sụt sùi: “Đình Viễn, em thật sự biết lỗi rồi, em thề sau này em sẽ không đến gây phiền phức cho Du Ân nữa.”

Phó Đình Viễn lạnh lùng nói: “Vấn đề giữa anh và em không liên quan đến Du Ân”

Nước mắt Thẩm Dao rơi xuống càng nhiều hơn, Phó Đình Viễn còn nói: “Thẩm Dao, tình cảm giữa chúng ta cũng đã là quá khứ rồi.”

“Từ khi chúng ta chia tay cho đến bây giờ đã qua bốn năm rồi, khoảng thời gian sau khi anh ly hôn, anh cũng thử chấp nhận em nhưng cuối cùng lại phát hiện giữa chúng ta quá xa lạ.”

Bốn năm không ngắn, đủ tiêu hao hết tình cảm giữa hai người.

Thẩm Dao không thể chấp nhận những gì mình nghe thấy, cô ta tiến lên một bước nắm chặt Phó Đình Viễn, khóc lớn: “Đình Viễn, em thật sự không thể không có anh.”

“Em có thể thay đổi, cái gì em cũng có thể thay đổi được!” Thẩm Dao vào thời khắc này dùng mọi cách muốn giữ Phó Đình Viễn lại.

Thế nhưng mặt Phó Đình Viễn không thay đổi kéo tay cô ta xuống, xoay người rời đi.

Thẩm Dao giơ tay lên che mặt mình, sụp đổ khóc rống lên.

Năm đó khi cô ta hăm hở nói muốn chia tay với Phó Đình Viễn để tiến quân vào giới giải trí, nào có nghĩ đến việc có một ngày Phó Đình Viễn không còn ở tại chỗ chờ cô ta nữa.

Nếu sớm biết có một ngày như thế, năm đó chắc chắn cô ta sẽ không chia tay, chắc chắn sẽ kết hôn với Phó Đình Viễn.

Đáng tiếc trên đời này không có nếu như…

Thẩm Dao khóc nhòe hết lớp trang điểm, chỉ có thể đi vào nhà vệ sinh chỉnh sửa lại lớp trang điểm.

Thật đúng lúc, cô ta vừa bước vào nhà vệ sinh đã đụng phải Du Ân vừa rửa tay xong chuẩn bị rời đi.

Du Ân thấy dáng vẻ khóc nhòe hết lớp trang điểm của Thẩm Dao, vẻ mặt hơi kinh ngạc một chút.

Thẩm Dao trong ấn tượng của cô chính là cho dù bất kì lúc nào cũng gọn gàng xinh đẹp, đoan trang ưu nhã, hôm nay là thế nào đây?

Nhưng đây không phải chuyện cô nên tò mò, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn sang bên cạnh.

Thẩm Dao thấy Du Ân lập tức giận không có chỗ phát tiết, nhất là nghĩ đến dáng vẻ chật vật nhoè hết lớp trang điểm của mình, tiến lên một bước hét lên với Du Ân: “Đứng lại!”

Du Ân bị Thẩm Dao kéo lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất, sau khi cô đứng vững lập tức dùng sức kéo cánh tay mình ra ngoài.

“Cô nổi điên cái gì?” Du Ân nổi giận không thôi.

Cả đêm nay cô đều cách xa bọn họ, cũng chỉ nói hai câu với Phó Đình Viễn sau đó cũng không vui rời đi, sao lại chọc tới Thẩm Dao>

Đúng là vô cùng không giải thích nổi!

“Tôi nổi điên?” Thẩm Dao cất cao giọng, rống lên một câu: “Nếu không phải do cô, tôi có thể nổi điên?”

Hai tay Du Ân khoanh lại cười lạnh hỏi ngược lại cô ta: “Đừng nói với tôi, tình cảm giữa cô và Phó Đình Viễn xảy ra vấn đề?”

“Cũng đừng nói với tôi, bởi vì chuyện này nên cô tới tìm tôi gây phiền phức.”

Thẩm Dao trách mắng: “Đúng thì thế nào? Chẳng lẽ không phải cô phá hoại sau lưng sao?”

Lời nói của Thẩm Dao khiển Du Ân bật cười thất thánh, cô cũng tận tình cười châm chọc một trận, không ngừng cười tới khi Thẩm Dao nghiến răng nghiến lợi, lúc này cô mới ngừng lại.

Du Ân nhìn Thẩm Dao, không nhịn được châm chọc nói: “Thẩm Dao, ban đầu khi cô không ngừng tạo Xì căng đan giữa cô và Phó Đình Viễn, lúc có nguy tạo việc mình mang thai để phá hoại cuộc hôn nhân giữa tôi và Phó Đình Viễn, sao tôi lại không tìm cô gây phiền phức?”

Hôm nay Du Ân trang điểm có chút ác liệt, lúc cô đứng trước mặt Thẩm Dao nói mấy lời hùng hổ doạ người, khiến Thẩm Dao cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Cho tới nay, cô ta đều cho rằng Du Ân chính là một người thấu đáo, hơn nữa còn là kiểu người yếu đuối tuỳ ý để người khác bắt nạt, chèn ép.

Thế nhưng giờ phút này, cô ta lại có chút bị khí thế của Du Ân dọa sợ.

“Cô…” Thẩm Dao giơ ngón tay chỉ vào Du Ân, không nói nên lời. Hai vai bởi vì kiềm chế sự tức giận mà run rẩy dữ dội hơn.

Lời nói của Du Ân cũng thật sự chọt trúng tử huyệt của cô ta, khiến cô ta vô cùng chật vật và khó chịu.

Đúng thế, ban đầu cô ta không để ý gì, cố gắng phá hoại cuộc hôn nhân của Du Ân và Phó Đình Viễn, cố ý để Dư Ân thấy ấm ức, không ngờ có một ngày bị Du Ân phản kích lại.

Du Ân còn nói: “Ban đầu cô cũng phá hỏng không ít chuyện, nhưng cuối cùng tôi chưa từng làm gì.”

“Tôi tự nhận mình đã làm sáng tỏ rất nhiều lần, bây giờ giữa tôi và Phó Đình Viễn đơn thuần chỉ là mối quan hệ đơn thuần.”

Du Ân thật sự làm sáng tỏ mệt muốn chết, làm sáng tỏ với Thẩm Dao, thanh minh với Phó Thiến Thiên, cũng có bày tỏ lập trường của mình trước mặt Đồng Văn Huệ.

Nhưng bọn họ đều không tin, dường như Phó Đình Viễn được biết bao tay cướp ưa chuộng.

Đúng thật, cô cũng từng điên cuồng yêu thích người này, thế nhưng cũng đã qua rồi.

Cô lạnh lùng nhìn Thẩm Dao nói: “Sự theo đuổi của mấy chú tiểu thịt tươi không thơm sao? Hay là làm một biên kịch như tôi không thơm? Tôi cần gì phải chọn có quay đầu như Phó Đình Viễn chứ?”

“Thứ cho tôi nói thẳng, cô thích ăn cỏ quay đầu, không có nghĩa là người khác cũng thích”

Cô nói ra lời này, tràn đầy chê bai đối với Phó Đình Viễn, mà cô chê Phó Đình Viễn cũng tượng đương với việc chế giễu sự lựa chọn của Thẩm Dao khiến Thẩm Dao phát cáu, mất khống chế.

Ngay khi Thẩm Dao bước lên định xé nát vẻ mặt lạnh lùng này của Du Ân, cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị người mạnh mẽ đạp mở.

Du Ân và Thẩm Dao đồng thời đưa mắt nhìn sang, lập tức thấy mặt Phó Đình Viễn như sương lạnh đứng bên ngoài.

Hai chân Thẩm Dao mềm nhũn suýt nữa tê liệt té xuống đất, Du Ân bình tĩnh cong khoé môi đùa cợt, nhẹ nhàng mỉm cười.

Nhìn vẻ mặt muốn ăn thịt người của Phó Đình Viễn, tám mươi phần trăm là nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của cô và Thẩm Dao, nhất là chuyện làm giả giấy báo có thai.

Từ trước đến giờ Du Ân chưa từng nghĩ sẽ nói chuyện này trước mặt Phó Đình Viễn, không ngờ anh lại biết được bằng cách như thế.

Chung quy thì giấy không gói được lửa, nếu Thẩm Dao làm ra chuyện đó, cũng đến lượt cô ta phải trả giá thật lớn vì hành động của mình.

Bởi vì là ở nhà vệ sinh nữa, cho nên Phó Đình Viễn không bước vào.

Anh đứng trước cửa, cả người tản ra khí lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm Thẩm Dao hỏi: “Làm giả giấy báo mang thai, là ý gì?”

Bình Luận (0)
Comment