Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 366

Chương 366

Du Ân kinh ngạc tới nỗi đứng ngây người một chỗ, phải thật lâu sau cô mới ổn định lại tinh thần, muốn quay người chạy: ra bên ngoài ngay tức khắc.

Như này cũng quá kì quái rồi, Phó Đình Viễn lại đi chơi trò lãng mạn thế này.

Bọn họ đã ở bên nhau nhiêu năm như vậy, cô đã nhận được bó hoa nào từ anh đâu, sao giờ lại bày ra cả bữa tối lãng mạn với ánh nến lung linh thế này.

Du Ân cảm thấy trong lồng ngực cô có chút hoảng, trái tim cô lúc này hết kinh ngạc lại xen lẫn rất nhiều cảm xúc hỗn độn, nhiều đến nỗi cô khó có thể miêu tả nổi cảm xúc của mình bây giờ. Vậy nên, bản năng muốn chạy trốn của cô lại càng dâng cao.

Kết quả cô mới vừa quay đầu định chạy đã va vào ai đó, là Phó Đình Viễn đi lấy rượu quay lại đúng lúc cô muốn bỏ đi, sẵn đà ôm cô vào lòng.

Phó Đình Viễn ôm chặt người trong lồng ngực mình không chịu buông, anh hỏi: “Chạy cái gì?”

Du Ân vội tìm một cái cớ qua loa lấy lệ: “Tôi nhớ ra mình quên đóng cửa, để tôi về nhà kiểm tra đã…”

Chỉ cần trở về, cô sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.

Phó Đình Viễn liếc mắt một cái cũng nhìn thấu cô đang nói dối, anh ôm sát cô, thấp giọng nói: “Trước đây tôi nợ em quá nhiều, giờ tôi muốn bù đắp lại tất cả cho em”

Về chuyện dùng ánh nến trong bữa tối là Phó Đình Viễn đột nhiên nghĩ ra.

Anh cũng không rõ rốt cuộc bản thân bị làm sao, giống như là tự nhiên được khai sáng. Trước kia, ở phương diện này nếu có khó khăn gì anh sẽ lập tức liên lạc Dịch Thận Chỉ nhờ chỉ giáo, nhưng lần này thì khác, trong đầu anh đột nhiên lại xuất hiện một tia sáng, rồi muốn tạo một cái gì đó lãng mạn vui vẻ cho cô.

Anh chỉ là cảm nhận theo bản năng thôi, hầu như phụ nữ đều thích những điều lãng mạn như vậy đúng không?

Du Ân nằm gọn trong lồng ngực Phó Đình Viễn có phần ngây người, bởi vì cô thật sự không ngờ Phó Đình Viễn sẽ làm chuyện như vậy, cũng không ngờ anh sẽ nói thẳng là muốn bù đắp cho cô thế này.

Mà trong lúc hai người vẫn đang ôm nhau, bầu không khí cũng dần trở nên thoải mái dễ chịu thì đột nhiên, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng nói của ai đó: “Làm cái gì vậy, tối thế này sao không bật đèn?”

Và rồi, tiếng “Tách” vang lên, cùng với đó là ánh đèn trong phòng đã bị ai đó bật lên, Dịch Thận Chỉ tay xách hai bình rượu xuất hiện ở lối ra vào.

Du Ân hoang mang bối rối vùng ra khỏi lồng ngực của Phó Đình Viễn, nhưng Phó Đình Viễn lại một mực không chịu buông tay.

Dịch Thận Chi một mắt thấy hai người đang ôm ôm ấp ấp lôi lôi kéo kéo kia thì tức khắc, trên mặt anh ta lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

“Xin lỗi xin lỗi, hai người cứ tiếp tục.” Anh ta vội vàng tắt đèn, sau đó lại đóng cửa xoay người rời đi.

Dịch Thận Chi hành động như vậy lại càng khiến Du Ân xấu hổ hơn, cô giấy giụa mất nửa ngày Phó Đình Viên cũng dứt khoát không buông tay. Dưới tình thế cấp bách, cô đành cúi đầu căn thẳng vào cánh tay anh.

Phó Đình Viễn: “…”

Cô và con mèo kia của cô có phải là cùng kiêu ngạo như nhau không?

Con mèo thì cào vào mu bàn tay anh, còn chủ cũng đâu có vừa, giờ lại cắn vào cánh tay anh một cái?

Nhưng mà, vết cắn của cô truyền đến cơn đau khiến anh bất giác thả lỏng người theo bản năng, Du Ân nhanh chóng thoát ra rồi chạy ra mở cửa, đúng lúc Dịch Thận Chi đang bước xuống bậc thềm.

Phó Đình Viễn tuy bị căn nhưng không thấy đau mấy, nhưng ngọn lửa giận trong anh đang cháy vô cùng lớn. Bởi vì Dịch Thận Chi không mời mà đến kia đã phá hủy toàn bộ bữa tối dưới ánh nến mà anh dày công chuẩn bị từng chút một.

Bình Luận (0)
Comment