Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 555

Chương 555

Cô cũng giỏi nói bậy thật đấy. Âm thanh mèo cào cửa có thể giống với âm thanh gõ cửa sao?

Diệp Văn cười nói trong video: “Vậy thì cho nó vào đi, ba cũng rất thích con mèo con đó.”

Diệp Văn biết Du Ân có nuôi một con mèo, đương nhiên ông ấy không biết con mèo đó là do Phó Đình Viễn tặng, nếu biết thì ông ấy sẽ không nói thích Tiểu Tiểu gì đó rồi.

Du Ân sợ rằng Diệp Văn thực sự muốn nhìn Tiểu Tiểu, nếu vậy thì cô vừa mở cửa ra, chẳng biết Phó Đình Viễn còn muốn quấy phá như thế nào nữa đâu, thế nên cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nếu Hà Vĩ Niên đến Giang Thành thì con sẽ chiêu đãi anh ấy thật tốt, ba không cần phải lo lắng.”

Phó Đình Viễn ở bên ngoài suýt chút nữa bị lời nói của cô làm cho tức chết. Cô không những không từ chối Hà Vĩ Niên mà còn nói rằng sẽ chiêu đãi thật tốt ư?

Nhưng cửa phòng ngủ của Du Ân đóng chặt, anh không thể vào được, không thể làm gì với cô.

Diệp Văn nói với Du Ân bằng một giọng ấm áp: “Ba thực sự cảm thấy Vĩ Niên rất tốt. Nếu con buông bỏ khúc mắc trong lòng và hòa hợp với cậu ta hơn, con sẽ bị cậu ta thu hút.”

Du Ân chỉ có thể đáp lại: “Được, con sẽ.”

Nói thật là cô cũng rất đau đầu.

Cô nghĩ rằng cô sẽ không có bất kỳ tương tác nào với Hà Vĩ Niên sau khi trở về Giang Thành, kết quả vừa rồi Diệp Văn nói qua điện thoại rằng Hà Vĩ Niên đúng lúc được nghỉ đông và dự định đến Giang Thành để nghỉ dưỡng.

Lần cuối cùng Hà Vĩ Niên tiếp đãi cô rất chân thành ở Thủ đô, cô không thể nói mình mặc kệ Hà Vĩ Niên được.

Nếu cô và Phó Đình Viễn không xảy ra chuyện gì vào đêm qua thì cũng thôi, nhưng bây giờ…

Du Ân lo lắng chết mất.

Với đức hạnh và cái tính chiếm hữu ấy của Phó Đình Viễn, có thể nhìn ra từ trong bữa tối nay, ngay cả khi cô đưa ra thỏa thuận cho anh, cô cảm thấy anh vẫn sẽ không tuân thủ nó nghiêm ngặt được.

Du Ân rất hối hận.

Cô rất hối hận vì đã đưa ra lời đề nghị chết tiệt đó vào đêm qua. Cô cũng không biết mình nổi điên gì nữa, có lẽ là nhìn thấy anh bị bố mẹ tổn thương đến thế, trong lòng có chút không nỡ nên…

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Diệp Văn, Du Ân ra khỏi giường và mở cửa phòng ngủ, Phó Đình Viễn lao vào ngay lập tức.

“Hà Vĩ Niên sắp tới à?” Anh hỏi cô, nheo mắt không vui.

Du Ân đã biết anh sẽ có thái độ này, giống như hũ giấm bị đổ.

Phó Đình Viễn nghiến răng nói: “Em định một chân đạp hai thuyền?”

Du Ân vô cùng tức giận: “Hà Vĩ Niên và tôi chỉ là bạn bè bình thường.”

Phó Đình Viễn khịt mũi: “Anh ta lại không coi em như một người bạn bình thường đâu.”

Du Ân liếc anh một cái, nhàn nhạt nói: “Hình như tôi cũng không liên quan gì nhiều đến anh, anh không cần phải làm ra vẻ là tôi đã làm chuyện có lỗi với anh. Còn nữa, anh cũng không có tư cách xen vào chuyện của tôi.”

Phó Đình Viễn bị chặn họng.

Du Ân lại nói với vẻ gay gắt: “Sau khi Hà Vĩ Niên đến Giang Thành, nếu anh tiếp tục lên mặt với tôi như thế này nữa, chúng ta sẽ kết thúc. Tôi không muốn sống cuộc sống phải nhìn sắc mặt anh mỗi ngày.”

Bình Luận (0)
Comment