Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 825

Chương 825

Sau khi ăn cơm chiều xong, Du Ân quay về phòng lập tức gọi điện cho Chung Văn Thành, đầu tiên là cảm ơn anh ấy về món ăn mà anh ta tặng, thứ hai là hỏi xem Chung Văn Thành có biết hiện tại Ngô Mẫn đang ở đâu không.

“Chỗ ở hiện tại của Ngô Mẫn là đâu anh cũng không rõ lắm, vốn dĩ anh và cô ta cũng không tiếp xúc quá nhiều, nhưng khoảng thời gian trước Tử Dạ đã tới tìm anh.” Chung Văn Thành nhẹ nhàng bẩm báo.

“Cô ta tìm anh là vì muốn quay lại Chung Đỉnh sao?” Điều đầu tiên Du Ân nghĩ tới chính là lý do này.

“Đúng vậy.” Chung Văn Thành nói với giọng điệu chán ghét pha lẫn với sự phẫn nộ: “Có phải vì bình thường anh nhẹ nhàng với cô ta quá, nên cô ta nghĩ anh là cái trạm thu rác sao?”

Lời này của Chung Văn Thành thực sự khó nghe cực kỳ, như vậy cũng có thể thấy được Tử Dạ đã khiến Chung Văn Thành chán ghét cỡ nào.

Lúc trước Tử Dạ cứ một hai khăng khăng đi nương nhờ vào Thẩm Dao, khi ấy Chung Văn Thành đã tận tình khuyên bảo cô ta nhưng không được, giờ Thẩm Dao sụp đổ, Tử Dạ lại tìm đến anh ấy đòi trở về, ai cho cô ta cái quyền đấy? Cô ta coi Chung Văn Thành là cái gì vậy chứ?

Chung Văn Thành lại nói tiếp: “Mà đây vẫn chưa phải là chuyện khiến anh giận nhất, điều khiến anh giận nhất chính là cô ta đã nói về chuyện cơ thể của em, anh cũng đang định nói chuyện này với em đây.”

“Có phải cô ta nói em không thể sinh con, nên không xứng với anh?” Du Ân không cần nghĩ cũng biết Tử Dạ nói cái gì.

“Đúng vậy.” Chung Văn Thành tức giận nói: “Lúc ấy anh tức điên lên được, anh nói với cô ta, có phải cô ta viết văn cổ nhiều quá nên đầu óc bị ngập nước rồi không, giờ đã là thời đại nào rồi, từ khi nào mà việc có thể sinh con hay không lại trở thành thước đo giá trị của một người phụ nữ?”

Những lời này toát ra từ miệng một người trước nay vẫn luôn ôn hòa dịu dàng như Chung Văn Thành, Du Ân có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Tử Dạ lúc đó: “Có lẽ cô ta đã bị chọc cho tức chết đúng không?”

“Anh nói xong thì thẳng tay ngắt điện thoại, cô ta có thích hay tức cũng chẳng sao, loại người này cả đời anh đều không muốn dính líu tới.” Chung Văn Thành lại hỏi cô: “Mà em hỏi Ngô Mẫn làm gì vậy?”

Du Ân nói cho Chung Văn Thành nghe về chuyện mình định phản kích lại Tử Dạ, Chung Văn Thành cũng rất tán thành cách làm của cô, anh ấy nói: “Để anh nhờ người hỏi thăm giúp em.”

Mà bên phía Tô Ngưng, còn chưa nói được hai câu cô ấy đã đồng ý hỏi thăm giúp Du Ân, nói là có thể tìm được Ngô Mẫn nhanh thôi.

Du Ân gọi điện nói chuyện với Chung Văn Thành và Tô Ngưng xong thì đi tắm, thời điểm quay trở lại phòng ngủ lần nữa thì trên màn hình hiện một cuộc gọi nhỡ, là Phó Đình Viễn gọi tới.

Từ khi cô đi tới chỗ bà cụ Hàn, họ hầu như không liên lạc với nhau.

Kể từ khi bị mắc kẹt trong thị trấn nhỏ dày đặc tuyết đó, sau khi trở về anh bắt đầu liên lạc với cô thường xuyên hơn, có đôi khi là gọi điện, đôi khi chỉ gửi tin nhắn, nhưng dạo gần đây thì dường như ngày nào anh cũng gọi.

Du Ân không gọi lại cho anh, bởi vì cô biết với tính cách cố chấp của Phó Đình Viễn, rất nhanh thôi, anh sẽ gọi lại cho cô lần nữa.

Chỉ có điều, nhớ tới việc lát nữa bản thân phải nói ra những lời đó với Phó Đình Viễn, Du Ân nắm chặt điện thoại trong tay, vô lực ngã xuống tấm thảm ở đuôi giường.

Nếu cô thật sự nói ra những lời đó, thì đời này của bọn họ… E là mối quan hệ này sẽ bị cắt đứt triệt để.

Rõ ràng đây chính là kết quả mà cô muốn, nhưng Du Ân vẫn không kìm được lòng, cô nằm ở mép giường, đôi mắt ửng đỏ.

Bình Luận (0)
Comment