Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 872

Chương 872

Nếu có thể, cô cũng chẳng muốn ở bên cạnh Phó Đình Viễn, vả vào mặt mình nói muốn tập trung vào sự nghiệp một cách nhanh như vậy.

Cô bình tĩnh hòa nhã, nhưng Phó Đình Viễn đang ôm cô lại thay đổi sắc mặt, giọng điệu thâm trầm nói với Đổng Tâm Khiết: “Cô mau xin lỗi cô ấy đi!”

Đổng Tâm Khiết bị ánh mắt lạnh lẽo của anh dọa sợ đến mức hơi thẫn thờ: “Cái, cái gì?”

“Tôi bảo cô mau xin lỗi vợ của tôi vì những lời cô vừa mới nói.” Phó Đình Viễn gằn từng câu từng chữ từ trong kẽ răng.

Trước đây vì sự thờ ơ của anh, chưa từng đứng ra bênh vực Du Ân, mới khiến cô vô duyên vô cớ bị bắt nạt rất nhiều lần, sau này anh sẽ không bao giờ cho phép chuyện này xuất hiện.

Đổng Tâm Khiết đang định mở miệng ngụy biện cho mình, nhưng Phó Đình Viễn lại nhấn mạnh nói: “Cô mau xin lỗi đi!”

Đổng Tâm Khiết sợ đến mức bật khóc, vừa khóc vừa nói với Du Ân: “Tôi xin lỗi, lúc nãy tôi không nên nói cô là đồ không biết xấu hổ…”

Đổng Tâm Khiết lớn chừng này tuổi, nhưng chưa bao giờ bị người khác đối xử một cách hung ác tàn nhẫn như thế, xin lỗi xong, cô ta cũng mặc kệ tất cả, sắc mặt trắng bệch che miệng khóc lóc chạy ra ngoài.

Trực giác mách bảo cô ta rằng, nếu cô ta còn không rời đi, một giây sau Phó Đình Viễn sẽ bóp chết cô ta.

Sau khi Đổng Tâm Khiết rời đi, Du Ân nhướng mày nhìn Phó Đình Viễn: “Anh không quen cô ta à?”

“Anh không quen.” Phó Đình Viễn trả lời rất dứt khoát.

Du Ân khẽ cười nói: “Vậy anh có muốn điều tra thử xem cô ta là ai không?”

“Không cần đâu.” Phó Đình Viễn hoàn toàn không có chút hứng thú: “Cô ta đâu phải người quan trọng, anh điều tra cô ta làm gì?”

Du Ân liếc nhìn anh, bây giờ mới lên tiếng: “Trước đây Chu Mi từng đề cập với em rằng, ở thành phố G có một cô gái đã phải lòng anh, chẳng lẽ là cô ta sao?”

Du Ân chưa từng gặp cô gái ban nãy, nên tám mươi phần trăm cô ta không phải là người Giang Thành.

Cộng thêm những lời Chu Mi đã từng nói với cô, Du Ân kết luận rằng có lẽ đây chính là cô gái đã phải lòng Phó Đình Viễn, đuổi theo anh từ thành phố G đến thủ đô, nhưng lúc đến thủ đô lại bị Phó Đình Viễn phớt lờ một trận, nên lại tiếp tục đuổi đến Giang Thành. Du Ân cảm thấy ý chí của cô gái này rất vững vàng.”

Phó Đình Viễn vẫn ở trong trạng thái phủ nhận: “Anh không biết.”

Anh không cho Du Ân cơ hội để nói nữa, mà dứt khoát cúi đầu ngửi lên người cô: “Em đã đi tắm chưa?”

“Rồi, sao thế?” Sau khi quay về thu dọn hành lý, cả người Du Ân đã đầm đìa mồ hôi, nên đã đi tắm ở nhà đổi bộ đồ khác rồi mới đi tới bệnh viện.

“Thơm quá!” Phó Đình Viễn khẽ cảm thán, rồi cúi người vùi vào cổ cô.

Cả người Du Ân nhất thời cứng đờ, cô có đủ lý do để nghi ngờ rằng anh đang cố ý ăn đậu hũ của cô.

Đã lâu lắm rồi cô và Phó Đình Viễn không còn thân mật như vậy, hôm nay anh liên tục ôm hôn cô như vậy, khiến Du Ân không thể chống đỡ nổi.

Trong lúc cô đang tìm cơ hội để nói chuyện đàng hoàng với Phó Đình Viễn, anh cứ bám người như vậy hoàn toàn không ổn thỏa, nhưng một giây sau, Phó Đình Viễn đã ngẩng đầu ra khỏi cổ cô, dứt khoát phủ lên đôi môi của cô.

Bình Luận (0)
Comment