Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 35


"Giờ đã muộn lắm rồi, tất nhiên anh phải đích thân đến đón em.

Đêm nay đi chơi vui không?" Giọng nói Hàn Hữu Niên rất dịu dàng cùng với ánh mắt tràn đầy cưng chiều, dắt tay Lâm Sanh vô cùng tự nhiên, hoàn toàn giống hệt hình mẫu một đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt đang chung sống với nhau.
"Vui lắm, hôm nay là sinh nhật của Giang sư huynh, tụi em cùng nhau đi ăn mừng sinh nhật anh ấy.

Đúng rồi, Nhan Nhan cũng ở đây nè." Lâm Sanh quay đầu liếc nhìn Lâm Nhan một cái, vẻ tươi cười có hơi miễn cưỡng.
Đột nhiên bị gọi tên khiến Lâm Nhan vô cùng khó chịu, các người show ân ái thì thôi đi, lại còn đặc biệt khiêu khích, thật là khiến người ta ghê tởm.
"Nhan Nhan, chị uống không ít rượu, một mình lái xe thì không an toàn lắm, hay là chị ngồi xe Hữu Niên với em, mình cùng nhau về khách sạn nha?" Lâm Sanh tự nói xong liền quay đầu nhìn về phía Hàn Hữu Niên, "Hữu Niên, chở Nhan Nhan đi về với chúng ta nha! Chị ấy là con gái, đi đêm sẽ không an toàn."
Hàn Hữu Niên cau chặt mày lại, ánh mắt lạnh nhạt liếc Lâm Nhan một cái rồi gật đầu, "Anh nghe em."
"Lâm Sanh, cô chắc chắn muốn tôi ngồi xe của Hàn thiếu chứ?" Lâm Nhan khẽ cười một tiếng, nhìn hai người đứng cạnh xe.
Lâm Nhan thật sự cảm thấy Lâm Sanh có tật xấu, rõ ràng trong lòng không muốn gặp cô, biết cô đã từng có tình cảm sâu sắc với Hàn Hữu Niên mà còn giả vờ hào phóng, còn muốn cho cô làm bóng đèn, định làm cô khó chịu sao?
Nếu là nguyên chủ, chỉ sợ lúc này đã cùng Lâm Sanh giằng co, nhưng tính tình Lâm Nhan cũng không phải loại có thể chịu đựng bực tức, Lâm Sanh khiến cô khó chịu nhiều lần, cô cũng không thể để Lâm Sanh dễ chịu được.
"Nhan Nhan, chúng mình là người một nhà, em không thể không quan tâm và an ủi chị, Hữu Niên sẽ không để ý đâu." Ánh mắt Lâm Sanh dừng lại trên mặt cô, nụ cười càng thêm dịu dàng xinh đẹp.
"Ọe ~~ thật khó chịu, muốn ói quá." Bỗng nhiên bước chân Tần Nhược Phong lảo đảo vọt tới thùng rác bên cạnh, nôn một trận.
Lâm Nhan nhìn thoáng qua, cảm thấy tên kia không cần diễn trò quá tốt như vậy.
Nhưng mà cực kỳ hợp ý cô.
"Được rồi! Thật ra tôi không ngại làm bóng đèn, nhưng mà tôi và Hàn thiếu đã lâu không nói chuyện, vừa hay có thể ôn chuyện cũ." Lâm Nhan nhún nhún vai, nói xong thì đi từng bước một đến bên cạnh xe, kéo cửa ghế trước ra rồi dứt khoát ngồi vào.

Trong lúc này, bầu không khí dường như có chút ngưng trệ, có lẽ tất cả mọi người đều không nghĩ tới Lâm Nhan có thể sảng khoái lên xe, lại trực tiếp ngồi xuống ghế trước của Lâm Sanh.

Cô kéo cửa kính xuống nói với Giang Vân Chu cách đó không xa, "Thầy Giang, làm phiền thầy đưa bọn nhỏ về khách sạn nha?"
Gió đêm thổi khiến tóc Lâm Nhan tung bay, Giang Vân Chu nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười và lấp lánh như ánh sao kia, không biết có phải cảm giác say rồi hay không mà anh thấy vẻ sắc sảo của Lâm Nhan ở dưới ánh đèn đường trở nên nhã nhặn, mềm mại đến lạ thường, anh dịu dàng cười nhẹ, "Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ đưa bọn họ về khách sạn an toàn."
Giang Vân Chu liếc nhìn nụ cười cứng ngắc của Lâm Sanh, thế mà anh lại cảm thấy Lâm Nhan như vậy rất đáng yêu, rất thú vị.

Anh là người ngoài cuộc nên nhìn rất rõ tình hình, nếu không phải do Lâm Sanh chủ động mở miệng thì Lâm Nhan vốn không thèm để ý đến hai người bọn họ, bây giờ Lâm Sanh xấu hổ cũng là do cô ta tự tìm.
Giang Vân Chu gật đầu với Hàn Hữu Niên, "Hàn thiếu, lẽ ra tôi nên đưa hai cô gái này về nhưng giờ thì phiền cậu đưa Lâm Nhan về nhà an toàn."
Sắc mặt Hàn Hữu Niên rất khó coi, nhưng Lâm Sanh khều khều lòng bàn tay của anh nên anh mới gật đầu.
Giang Vân Chu và nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ vừa rời khỏi, Lâm Sanh đã kéo tay Hàn Hữu Niên, nhỏ giọng nói với anh: "Hữu Niên, lên xe thôi!"
Hàn Hữu Niên nhìn nghiêng thấy Lâm Nhan đang tựa đầu vào cửa kính ngay ghế lái phụ, trong lòng không khỏi bùng lên một ngọn lửa không tên, anh biết rõ Lâm Nhan cố ý.
Biết anh đích thân lái xe nên cố ý cướp vị trí ghế ngồi bên cạnh tay lái của Lâm Sanh.
Như vậy thì anh và Lâm Sanh sẽ tách ra, Hàn Hữu Niên chưa từng thấy người phụ nữ da mặt dày như Lâm Nhan, quả thật khiến người ta chán ghét.
Sau cùng, Lâm Sanh rộng lượng đành phải chịu đựng bực tức ngồi ở ghế sau, trong xe vô cùng tĩnh lặng.

Lâm Nhan cảm thấy mình nên làm gì đó, ít nhất không thể cho Lâm Sanh về sau lại đến gây hấn với cô nữa.
"Hữu Niên, có phải gần đây anh không bận lắm đúng không?" Lâm Nhan kìm nén khó chịu trong lòng, cô cười tít mắt quay đầu về người đàn ông ở ghế lái, cố ý nói chuyện thân thiết hơn chút.

Lâm Sanh ngồi ghế sau lập tức căng thẳng tinh thần theo bản năng, không chút suy nghĩ mở miệng nói, "Nhan Nhan, Hữu Niên là tổng giám đốc của một công ty, đương nhiên rất bận rộn, em nói anh ấy không cần ngày nào cũng chạy qua chỗ em thế mà anh ấy không nghe, lúc nào cũng tự ý chạy sang đây."
Lâm Nhan cười nhẹ, "Vậy cũng tốt mà, chỉ có người đàn ông yêu cô mới tự nguyện phí thời gian trên người cô! Em nói đúng chứ, Hữu Niên?"
Bờ môi Hàn Hữu Niên mím chặt, ánh mắt hơi lạnh, "Đương nhiên, tôi rất yêu Lâm Sanh."
"À..., thì ra khi Hàn thiếu cao lãnh cấm dục rơi vào lưới tình sẽ như vậy nha! Tiếc ghê, nếu lúc trước em cố gắng kiên trì thêm một chút nữa thì có lẽ người anh yêu là em rồi." Lâm Nhan cười khẽ, trong lời nói có vài phần ẩn ý.
"Nhan Nhan, đêm nay chị uống hơi nhiều rồi.

Tạ thiếu cũng vô cùng ưu tú, em nghe nói Tạ thiếu đầu tư không ít tiền vào bộ phim "Phượng Hoàng", chắc chắn là vì chị đó!" Lâm Sanh cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Lâm Nhan nhớ rằng cô ấy đã là phụ nữ có chồng vốn không có tư cách quyến rũ Hàn Hữu Niên.
"Thì ra cô cũng biết chuyện này à? Nhưng mà tôi là kiểu người thích dựa vào thực lực của bản thân, anh ta đầu tư vì một người hoàn toàn khác nha!" Lâm Nhan nói tới đây còn cố ý quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Sanh.
Lâm Sanh cảm thấy ánh mắt Lâm Nhan không có ý tốt, cô ta gượng cười, vuốt vuốt tóc rồi nói, "Sao có thể như thế chứ? Chị là Tạ phu nhân, Tạ thiếu không đầu tư vì chị thì vì ai đây?"
Lâm Nhan khẽ cười một tiếng, giọng nói lạnh nhạt mang theo vài phần lạnh lùng, "Ai biết đâu, có lẽ là vì cô đó!"
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Lâm Nhan lập tức cảm thấy chiếc xe khẽ nghiêng một chút, nhưng mà cô cực kỳ bình tĩnh, mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua Hàn Hữu Niên, thấy vẻ mặt dường như lạnh hơn tiền, tay cầm lái tựa như hơi dùng lực, Lâm Nhan không khỏi vui sướng khi thấy người gặp họa.

Cô muốn nói thẳng cho Lâm Sanh biết Tạ Phong Trần đầu tư cho cô ấy, không hiểu sao cô rất muốn nhìn Hàn Hữu Niên có thêm một tên tình địch.
"Nhan Nhan, chị đùa vậy không vui đâu nhỉ? Nếu không có chị thì em làm sao biết Tạ thiếu, lúc đầu em đâu có quen." Lâm Sanh cẩn thận nhìn thoáng qua Hàn Hữu Niên, thấy anh không có biểu hiện lạ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lâm Sanh rất yêu Hàn Hữu Niên, cô ta lo anh ấy sẽ hiểu lầm mình.
Lâm Nhan thở dài, thân thể mềm nhũn dựa vào ghế da, nhìn bóng đêm không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, giọng nói chầm chậm, "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, có lẽ sức hấp dẫn của cô rất lớn, không chừng Tạ Phong Trần đã nhìn trúng cô nha! Chuyện này cũng không có gì lạ, tôi cũng đã từng theo đuổi Hữu Niên nhiều năm mà!"

Lâm Nhan vừa mới nói xong, bánh xe thắng gấp một cái, vững vàng đậu ở trước cửa khách sạn.
Lâm Nhan bất ngờ không phòng bị nên cả người mất khống chế nghiêng về phía trước, đầu bị rung lắc nên hơi choáng váng, trong bụng cũng không quá thoải mái.
"Lâm Nhan, nói đùa cũng phải có giới hạn, chúng tôi không có hứng thú muốn biết chồng cô thích ai, tốt xấu gì cô và Lâm Sanh cũng là chị em ruột nhưng chuyện gì cô cũng nhắm vào cô ấy, cô có ý gì?" Hàn Hữu Niên ngừng xe lại, trong cơn giận dữ anh trừng mắt với Lâm Nhan, ngữ khí ngầm có ý cảnh cáo.
"Tôi không có chị em ruột nào cả, cám ơn anh đưa tôi về, chào anh!" Sắc mặt Lâm Nhan lạnh nhạt, không chút để ý mà đẩy cửa xe ra rồi đi thẳng vào cửa xoay tròn của khách sạn.
Có lẽ do ai cũng đang phân tâm nên không ai chú ý tới ở góc rẽ khách sạn có người cầm máy ảnh chụp lại toàn bộ cảnh tượng này.
Hàn Hữu Niên nhìn bóng lưng ung dung của Lâm Nhan, giận dỗi nói, "Sau này em cách Lâm Nhan xa một chút."
Có lẽ Hàn Hữu Niên không ý thức được giọng nói của bản thân có bao nhiêu phần cường thế thậm chí còn có chút ý giận chó đánh mèo, Lâm Sanh cũng ôm một bụng tức giận mà không thể bộc phát.

Nhưng mà do cô chủ động mời cô ấy lên xe dù giờ có tức giận, uất ức cũng là do mình tự chuốc lấy phiền nhiễu.

Giờ phút này, cô đã xác định rõ, tính tình của Lâm Nhan đã thật sự có thay đổi, lúc trước, Lâm Nhan chẳng thèm ngó ngàng tới cô, từ đầu đến cuối đều không thèm để ý, nhưng bây giờ, cô chỉ thuận miệng nói một câu mà Lâm Nhan đã trực tiếp ngồi vào ghế lái phụ - nơi chuyên thuộc về cô.
"Hữu Niên, em xin lỗi, em không hiểu vì sao Lâm Nhan không thích em.

Trước kia cô ấy thích anh nhiều như thế, có lẽ là không buông xuống được nên không chấp nhận được chuyện hai chúng ta ở bên nhau!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Sanh suy sụp, giọng nói tràn đầy tự trách.
"Sanh Sanh, anh nói lại lần nữa, anh không thích Lâm Nhan.

Cô ấy bám chặt không buông cũng không liên quan đến anh, em cũng không cần cảm thấy tự trách trong chuyện này.

Em không nợ cô ấy gì cả!" Hàn Hữu Niên nghĩ tới Lâm Nhan là thấy vô cùng phiền chán, cho tới bây giờ anh chưa từng gặp người phụ nữ nào có thể khiến anh tức giận như vậy.
"Vâng, em biết em không nợ cô ấy gì cả, nhưng mà em… Thôi, em về phòng trước đây!" Trước giờ ngữ khí của Hàn Hữu Niên chưa từng cứng rắn như vậy, Lâm Sanh cảm thấy hơi uất ức, cô không muốn tiếp tục tranh luận về đề tài Lâm Nhan này nữa.

"Em lên trước đi, anh thấy lo lắng nên đêm nay mới tới thăm em, lát nữa anh phải đi sang thành phố bên cạnh bởi vì sáng mai có hẹn với một khách hàng quan trọng.

Tối mai anh sẽ tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện bên này, tới lúc đó sẽ ở cùng với em." Tâm trạng tốt đẹp của Hàn Hữu Niên đã bị phá hỏng, anh không muốn bộ dạng này của mình dọa Lâm Sanh sợ nên thuận miệng mượn cớ nhưng không tính là bịa đặt.
"Vậy được rồi! Trên đường đi anh nhớ lái xe cẩn thận, đến nơi thì gọi điện cho em, trễ cỡ nào cũng phải gọi, em phải biết anh an toàn mới yên tâm." Lâm Sanh chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, khổ sở vô cùng.

Nhưng Hàn Hữu Niên đã nói tới mức này, cô cũng không muốn dùng mặt nóng dán mông lạnh, đây là lần đầu tiên cô cùng Hàn Hữu Niên vì Lâm Nhan mà tan rã trong không vui.
Ít nhất trong lòng Lâm Sanh nghĩ như vậy.
Khác với Lâm Sanh, tâm trạng của Lâm Nhan rất tốt, bởi vì mới uống chút rượu vào nên cô cảm thấy bước chân có hơi bay bổng, thậm chí còn vui vẻ hát vu vơ trên hành lang vắng người.
Lâm Nhan ngủ một giấc, thậm chí còn mơ thấy mộng đẹp, trong mộng cô gặp một người đàn ông siêu đẹp trai, hai người mới quen đã thân, nhưng mà giấc mộng đẹp đẽ này bị tiếng đập cửa cắt ngang vào ngày hôm sau.
Lâm Nhan bực dọc cầm gối lên che lỗ tai, ai ngờ điện thoại trên đầu giường cứ vang lên không ngừng, đó là một dãy số xa lạ, Lâm Nhan lập tức bừng bừng lửa giận, "Bị điên à! Không biết mới sáng sớm tinh mơ mà quấy rầy giấc ngủ của người khác sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục à?"
"Vô cùng xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ của Lâm Nhan tiểu thư, tôi là Lục Miểu, cũng là người đại diện của cô, hiện tại có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước?" Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ ngắn gọn lưu loát.
Lâm Nhan sửng sốt một chút, mới sực nhớ sau khi Tiêu Bạch rời khỏi vị trí đang làm thì công ty vẫn chưa sắp xếp người đại diện mới cho cô, rốt cuộc cũng nhớ tới cô rồi à.
Nhưng mà nên nghe tin gì trước đây?
Loại trò chơi ngây thơ này đúng là khiến người khác mất mặt, Lâm Nhan thẳng thừng nói, "Nói tôi biết tin tốt là được, tin xấu thì không cần, tôi sợ trái tim yếu đuối của mình chịu không nổi."
Lục Miểu trong điện thoại trầm mặc một giây rồi cười nói, "Lâm tiểu thư thật hài hước, tôi vừa mới xem bản báo cáo sức khỏe trước khi vào đoàn phim của cô, tim của cô hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng mà tin tức xấu là cô bị người ta mắng là tuesday, tin tốt là cô lên hotsearch rồi."
Lâm Nhan không nói gì mà trợn trừng mắt, "Bởi vậy mới nói tại sao tôi phải quan tâm những chuyện vô bổ đó.

Tôi biết rồi, cô không cần xen vào, cứ để bọn họ chửi đi.".

Bình Luận (0)
Comment