Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 47


Suốt hai ngày sau hôm đó, vì Lâm Nhan biết Tạ Phong Trần ở phòng kế bên nên cố ý tránh mặt, ngày nào cũng đi sớm về muộn, thức khuya dậy sớm, cô nghĩ thằng cha đó mỗi ngày đều trăm công nghìn việc chắc tập đoàn của anh không đợi nổi anh ở đây hoài đâu.

Thằng cha này được lắm, cô đã nghiêm túc trốn vậy rồi mà ngày nào cũng kêu người đổi đủ thứ loại hoa tươi rồi gửi đến, cả mấy thứ quà như đá quý nữa, lần nào Lâm Nhan cũng từ chối nhận, mỗi ngày anh đều gửi đến phần cơm thịnh soạn như bữa ăn Michelin ba sao hôm trước anh đến thăm đoàn làm phim, lần nào phần của Lâm Nhan cũng vô cùng đặc biệt, ánh mắt mọi người nhìn cô đều mang một ý tứ thâm sâu, nhắc đến nhà đầu tư giàu có thì mặt liền bày ra vẻ mờ mờ ám ám.
Lâm Nhan cũng bị người khác trêu đùa chọc ghẹo không ít lần, âm thầm hỏi thăm dòng họ ba đời của Tạ cẩu.
Lại là một buổi chiều, sáng Lâm Nhan vừa mới quay xong, đang nghỉ ngơi ở khách sạn, vì chuyện fan của Lâm Sanh công kích Lâm Nhan đã làm ầm ĩ mạng xã hội nên rất nhiều tài khoản VIP trên Weibo đã đưa ra những bài thảo luận về những hành vi của fan mà thần tượng không nên “hứng đá giùm”, thậm chí có cả đống fan của Lâm Sanh còn sang Weibo của Lâm Nhan để nói chuyện đạo đức, điên cuồng bảo Sanh phấn không phải cố ý đâu, yêu cầu Lâm Nhan bỏ qua cho những fan đó.
“Lâm Nhan đâu có bị thương, chuyện bé cần gì phải xé ra to vậy!”
“Xin lỗi Lâm Nhan, xin cô bỏ qua cho Sanh phấn, bọn họ chỉ muốn bảo vệ idol mình thích mà thôi.”
“Phép vua thua lệ làng, Sanh phấn phạm lỗi thì có thể xin lỗi, thế nhưng Lâm Nhan là một nghệ sĩ, lẽ nào không nên khoan dung độ lượng chút hay sao?”
“Dựa vào cái gì mà cô tát tiểu tiên nữ của bọn tôi một cái thì xem như xong chuyện, Sanh phấn chúng tôi chỉ muốn tìm lại công bằng cho idol của mình mà cũng là sai sao? Còn mua hotsearch liên tục hãm hại bọn tôi nữa!”
“Lâm Nhan, cô đúng là một kỹ nữ tâm cơ!”
Lâm Nhan bị mắng thì Nhan phấn liền đùng đùng nổi giận, sau đó cũng không chịu yếu thế mà mắng Sanh phấn trên địa bàn của mình không khách khí chút nào.
“Không biết cái khổ của người ta thì đừng ở đó mà khuyên người ta lương thiện, mấy thứ đó không đánh thẳng lên người thần tượng nhà mấy người đâu, đúng là không biết gì mà cũng nói.”
“Bởi vì Nhan Nhan nhà tôi không bị thương thì nên tha thứ cho mấy người sao?”
“Nhan cẩu nhà tôi không bị thương là vì có người cứu cô ấy, người cứu cô ấy cũng bị thương rồi, lẽ nào lực lượng Sanh phấn hùng hậu thì nên dung túng hả?”
“Fan y như idol, toàn là một bọn kỹ nữ giả danh thánh mẫu.


Cút! Idol nhà mình thì tự mình xót đi, Nhan phấn ủng hộ Nhan cẩu truy cứu đến cùng.”
…..

Fan hai bên chửi qua chửi lại ở phía dưới, không ai thèm nhường ai.
Lâm Nhan cảm động bởi sự bảo vệ của fan mình, chụp một tấm ảnh tự sướng rồi đăng lên Weibo xem như câu trả lời cho fan hâm mộ: Công lý ở trong tim mình, cây ngay không sợ chết đứng, tôi rất ổn!
Một câu “công lý ở trong tim mình” coi như trả lời cho việc fan của Lâm Sanh; “cây ngay không sợ chết đứng” là trả lời cho chuyện tuesday trước đây; “tôi rất ổn”, là nói để fan yên tâm.
Weibo vừa mới đăng thì ngay lập tức nhận được rất nhiều lượt thích và bình luận.
“Nhan cẩu vẫn cứ là nàng yêu tinh nhỏ đó, yên tâm rồi.”
“Nhan Nhan, chúng em ủng hộ chị! Cố lên!”
“Nhan cẩu yên tâm bay, Nhan phấn mãi sát cánh!”
“Chị cứ kiên trì làm thứ mình thích làm, bọn em sẽ bảo vệ chị thật tốt.”
Thế nhưng một điều ngược lại hoàn toàn với sự nhận thức của Nhan phấn là những fan qua đường, Sanh phấn và anti-fan lại cảm thấy rằng Lâm Nhan đang khiêu khích, phía dưới liền có người bắt đầu mắng nhiếc.

“Sao không thanh minh sớm chút đi, Lâm Nhan giả vờ yếu đuối cho ai xem, làm như mình sắp chết vậy.”
“Thánh diễn sâu, cô ta muốn mượn chuyện này để tăng độ hot, định chèn ép bảo bối của chúng ta đây mà!”

“Lâm Nhan, mấy chục Sanh phấn vì cô mà bị nhốt ở đồn cảnh sát, có người còn là học sinh chưa thành niên, lương tâm cô không biết đau sao?”
…..

Lâm Nhan nhìn những bình luận tiêu cực đang điên cuồng nhảy lên, không kiềm được mà bấm trả lời bình luận khi nãy hỏi “lương tâm cô không đau sao”: “Mấy đứa nhóc trong trường mầm non cũng biết làm sai thì nên chịu phạt, chịu trách nhiệm với mọi việc mình làm thì có gì không đúng? Tôi ăn uống rất ngon miệng, tâm trạng thì đang tốt gấp mấy lần, không mượn ngài lo lắng.”
Lần đáp trả này của Lâm Nhan nhận được rất nhiều lượt thích ủng hộ của fan, còn Sanh phấn thì lại bị rượt mắng té khói.
Thậm chí không ít người còn gửi tin nhắn riêng cho Lâm Nhan, mắng Lâm Nhan, nguyền rủa Lâm Nhan đi chết đi.
Lâm Nhan không hề để ý, cũng không quan tâm đ ến những chuyện xảy ra sau đó, dù sao người ta có mắng cô thì cô cũng đâu mất miếng thịt nào.
Chỉ là lúc tin tức này lên hotsearch thì điện thoại của bố Lâm cũng đến.
Lúc này, vì trước đó Lâm Nhan cho Tạ Phong Trần leo cây nên anh đang buồn bực trong người, vậy mà không hiểu vì sao máy tính lại hỏng, thế là anh mượn máy tính của Lâm Nhan để xử lý một chút mail, nhìn điệu bộ rất gấp gáp, Lâm Nhan ăn cơm của người ta mấy ngày nên cũng không nỡ keo kiệt không cho, bèn lấy laptop cho anh mượn rồi ngồi một mình trên sô pha lướt Weibo, thế nhưng ngay lúc nhận được điện thoại của bố Lâm thì sắc mặt cô có chút không tốt.
Tạ Phong Trần nhạy cảm phát giác ra tâm trạng của Lâm Nhan không đúng lắm, anh ngước mắt nhìn cô thì phát hiện ra cô đang ngẩn người nhìn chăm chăm vào điện thoại.
Ánh mắt Tạ Phòng Trần dừng lại trên cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại cô, là bố của Lâm Nhan, anh nhắc nhở, “Sao không bắt máy? Có cần anh tránh mặt đi không?”
Lâm Nhan hoàn hồn, lắc đầu, “Không sao, không cần đâu.”
Tạ Phong Trần nhíu mày nhìn cô, nhịn không được lên tiếng, “Có phải tìm em vì chuyện của Lâm Sanh không? Em cứ trực tiếp bảo họ tìm anh.”
Lâm Nhan nhớ lại trước đây mẹ Lâm lấy ơn dưỡng dục ra nói chuyện thì trong lòng liền vô cùng bực bội, hôm nay Tạ Phong Trần cũng yên phận ở trong phòng cô mà không làm mấy chuyện lộn xộn khiến cô khó chịu, thế nên cô cũng muốn dốc bầu tâm sự, “Tôi luôn cảm thấy mình như một người mang một món nợ rất lớn, trả thế nào cũng trả không hết.”
“Bởi vì em không phải là con gái ruột nhà họ Lâm, cho nên cảm thấy nợ nhà họ Lâm sao?” Tạ Phong Trần lại hỏi, trong ánh mắt hiện lên ý thăm dò.
Tính cách hiện tại của Lâm Nhan đã thay đổi không ít so với trước đây, từ hoạt bát đến thâm trầm, không quá khó để anh đoán ra liên quan đến vấn đề về thân thế đã từng nói trước đây.

Tính ra thì Lâm Nhan và anh kết hôn hai năm, vợ chồng Lâm thị cũng không hề quan tâm gì đến đứa con gái Lâm Nhan này, ngược lại, mỗi năm sinh nhật Lâm Sanh, họ đều tổ chức yến tiệc cực kỳ long trọng.
Ngược lại là Lâm Nhan, một chút cảm giác tồn tại cũng không có.
“Ừm, chuyện ôm nhầm với Lâm Sanh cũng không phải là tôi muốn, tôi đã cố gắng hết sức để trả lại tất cả cho nhà họ Lâm, vứt bỏ mối quan hệ với họ, thế nhưng có vài chuyện vẫn tránh không khỏi.” Lâm Nhan nhếch môi, có chút ủ rũ, cô xuyên sách mà đến, không có tình cảm gì với nhà họ Lâm, nhưng cô không thể phủ nhận một điều rằng nguyên chủ này là do nhà họ Lâm nuôi lớn, cô không thể hoàn toàn phủ nhận ơn nuôi dưỡng mà họ dành cho nguyên chủ.
Lâm Nhan nói một hồi thì cảm thấy tim thật nhói, uất ức, không biết là vì cô hay vì nguyên chủ, dù gì thì những ngày tháng trước khi xuyên sách cũng không tốt hơn nguyên chủ là bao.
Người bố tồi tệ thương yêu mẹ kế và con gái của bà ta, lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ với cô, thế nhưng lại luôn mang điệu bộ của một người bố để yêu cầu cô.
Trước giờ Tạ Phong Trần chưa từng thấy vẻ mặt buồn bã của Lâm Nhan, anh chỉ cảm thấy tim mình dường như bị vật nhọn đâm vào một cái, đau âm ỉ, nếu so sánh với một Lâm Nhan hoạt bát tuỳ tiện, không tim không phổi thì anh lại càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau thế này của cô.
Anh thích nhìn Lâm Nhan cười, thích điệu bộ vui tươi hớn hở của cô, dù cho sự vui vẻ của cô là muốn chơi anh hay cho anh leo cây đi nữa.
“Lâm Nhan, em không sai, em cũng không nợ bất kỳ ai, bố mẹ em nuôi em mấy mươi năm, lúc đó em cũng đã báo đáp họ bằng sự hạnh phúc khi được làm cha làm mẹ, có anh ở đây, em là chính mình là được!” Tạ Phong Trần không biết làm thế nào để an ủi cô, vậy nên anh nói ra hết những suy nghĩ thật trong lòng mình.
Anh sẽ bảo vệ cô, yêu chiều cô, anh có thể mở ra cho cô một chân trời mới để cô tuỳ ý ngang ngược, làm tất cả những điều mình thích.
Có anh ở đây, sẽ không ai có thể ức hiếp cô, tổn thương cô, thậm chí nghi ngờ cô.
Tạ Phong Trần cảm thấy trước giờ mình chưa từng muốn bảo vệ một người như lúc này, nhìn cô buồn, anh còn buồn hơn cô, thậm chí anh muốn dang tay ôm cô vào lòng thật chặt.
Tim Lâm Nhan run lên một cái, kinh ngạc quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trong đầu cô đều quẩn quanh câu nói đó--- Có anh ở đây, em là chính mình là được!
Sống lưng Lâm Nhan tê rần, tâm trạng dâng lên sự phức tạp và kích động, cô thấy như lời âu yếm êm tai nhất thế giới chắc cũng chỉ tới vậy mà thôi!
Có một người sẵn lòng đứng về phía bạn, sẵn lòng bảo vệ bạn, tin tưởng bạn, cho bạn sức mạnh và nơi dựa dẫm, Lâm Nhan cảm thấy, người như vậy nếu gặp được thì chính là may mắn tu được từ mấy đời.
Cô bình tĩnh đánh giá đôi mắt sâu xa của anh, cô không biết mình có thể tin anh không, nhưng cô đã không khống chế được mà động lòng mất rồi.
“Tạ Phong Trần, cảm ơn anh, thật ra con người anh rất tốt.” Lâm Nhan nghiêm túc cảm ơn, có chút cảm động.

Tạ Phong Trần bị ánh mắt nghiêm túc của Lâm Nhan nhìn đến mức khiến anh không tự nhiên, “Cảm ơn cái gì?”

“Không chê cười tôi chiếm mất vị trí của người khác, cũng không xem thường tôi, còn an ủi tôi nữa.” Ánh mắt Lâm Nhan thẳng thắn thành khẩn, còn mang theo ý cười.
“Có ngốc không vậy? Chỉ cần em không quan tâm đ ến quan điểm của người khác thì không ai chê cười được em.” Tạ Phong Trần thấy tâm trạng của cô tốt lên thì khóe miệng hơi cong, đưa tay xoa xoa đầu Lâm Nhan rồi thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Nhan bị xoa tóc thì lập tức cau mày phản kháng, trốn tránh anh, “Ê? Anh xoa tầm bậy tầm bạ tóc tôi nha, tôi đâu phải cún con.”
“Ừm, em đáng yêu hơn cún con nữa.” Tạ Phong Trần cười nhẹ đáp.

Lâm Nhan bị nụ cười dịu dàng của anh làm mất hồn, gò má trắng nõn không kìm được mà nóng lên, cô nhanh chóng dời mắt đi rồi đột nhiên đứng thẳng người trên sofa, bàn tay trực tiếp đưa tay ra vò đầu anh lộn xộn tứ tung lên, “A a, có qua có lại, tôi cũng muốn xem xem anh có đáng yêu hơn cún con không.”
Lâm Nhan đột nhiên làm loạn lên như vậy làm Tạ Phong Trần không chút phòng bị, anh còn chưa kịp đặt máy tính trong tay xuống, hoàn toàn không có thời gian đưa tay lên ngăn cô lại, có điều vài giây sau liền thấy Lâm Nhan nhìn chăm chăm vào đầu mình rồi ôm bụng cười to.
Tạ Phong Trần híp mắt, đưa một tay lên giữ chặt lấy cổ tay đang làm loạn của Lâm Nhan, thấp giọng uy hiếp, “To gan rồi phải không?”
Lâm Nhan nhìn quả đầu loạn tùng phèo như ổ quạ của anh, lại phối với gương mặt đẹp trai đó, làm thế nào cũng không thể cảm nhận được thứ áp suất thấp khiến người ta thấy áp lực của mái tóc nghiêm túc trước kia, nhịn cười không nổi, “Đầu anh giống ổ quạ ghê, có điều phiên bản này của anh cũng đáng yêu lắm, giống một con chó sư tử kiêu ngạo.”
Cổ tay Lâm Nhan thon nhỏ, làn da trắng nõn lại mềm mịn trơn láng, ngón tay Tạ Phong Trần không kìm được vuốt nhè nhẹ, có chút lưu luyến không rời, “Không dừng lại có phải không?”
Lâm Nhan gật đầu rồi lại lắc đầu, “Cũng không phải vậy, chỉ là cảm thấy trước giờ anh đều mang dáng vẻ cực kỳ cao lãnh cấm dục, nhìn thế này cũng khá gần gũi.”
“Em thích anh như vậy?” Lực tay đang nắm chặt cổ tay Lâm Nhan của Tạ Phong Trần hơi mạnh hơn, ánh mắt sâu xa, nhìn chăm chăm vào đôi mắt sáng trong veo của cô.
Lâm Nhan đột nhiên bị hỏi một câu, tên chết tiệt này đúng là không có lúc nào không ghẹo gái mà, cô hoàn toàn không phải đối thủ của anh nha!
“Đồng ý ở bên anh, ngày nào anh cũng để cho em sửa soạn có được không?” Giọng anh trầm thấp thu hút, hệt như đang dẫn dắt từng bước một cho đứa trẻ đang lạc đường.
Tim Lâm Nhan hẫng một nhịp, không kìm chế được mình mà đi theo mạch suy nghĩ của anh, “Sửa soạn thế nào?”
“Em muốn làm thế nào thì tuỳ em, anh là của em.” Giọng anh khàn và nhỏ, vô cùng gợi cảm.
Lâm Nhan cảm thấy cả gương mặt mình đang nóng cả lên rồi, nhịp tim tăng nhanh, giống như có một con hươu nhỏ đang va chạm tứ tung trong lồ ng ngực..

Bình Luận (0)
Comment