Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 53


Bộ dạng “sao cũng được” của Lâm Nhan làm Tạ Phong Trần cảm thấy sự háo hức chờ mong lúc nãy của mình hệt như một trò cười.
Giây tiếp theo, anh lập tức thẳng người lên, sửa soạn lại quần áo rồi xoay người rời đi.
Lâm Nhan liền thả lỏng cơ thể nằm trên giường, gương mặt nhỏ nhắn đã trở nên xơ xác, bụng dưới cứ nhói lên từng cơn.

Cô không nhịn được mà cong người lại, muốn làm cơn đau dịu đi.
Tức giận rồi chứ gì!
Quả nhiên đàn ông đều là chó hết mà, thấy không ăn được miếng thịt trên miệng mình thì liền lật mặt vô tình, xoay người một cái là mất hút.
May là trước giờ cô chưa từng xem là thật.
Lâm Nhan nghe trong góc nhỏ phía thang máy “Ting” lên một tiếng, cô nhấp nhấp môi, ánh mắt bất giác mang theo vẻ u ám trong phút chốc, tên chó má này muốn bỏ cô ở đây tự sinh tự diệt mà!
Cũng tốt, đợi cô khỏe hơn chút rồi tự về, trải qua chuyện này, nếu dựa vào tính cách kiêu ngạo của Tạ Phong Trần thì chắc là cũng không tự chuốc lấy mất mặt cho mình nữa đâu.
Chỉ là chu kỳ cơ thể cô hình như không được chuẩn lắm, chưa chuẩn bị gì cả mà đã đến rồi, không những đau mà cả người cũng chẳng có tí sức lực nào, cô cũng không mang băng vệ sinh theo, nhất thời cũng không biết làm sao về được nữa.
Lâm Nhan suy nghĩ vẩn vơ, tâm tư cô có chút hỗn loạn, tâm trạng cũng đã thả lỏng hơn một chút, cô muốn nhắm mắt vài phút, chỉ vài phút thôi, tỉnh dậy là sẽ rời đi.

Trong mơ màng, Lâm Nhan cảm giác được có người vỗ mặt mình, sau đó xoa x0a nắn nắn hệt như đang nặn bánh bao, Lâm Nhan khó chịu mở mắt.
Vậy mà Tạ Phong Trần đi xong lại trở về, lúc này anh đang gọi cô một cách đầy ân cần lo lắng, giọng nói dịu dàng, “Dậy thu dọn một chút trước đi rồi ngủ.”
Bụng Lâm Nhan đau dữ dội, mơ màng ngái ngủ, cô lí nhí một tiếng, đánh vào bàn tay to lớn đang làm loạn trên mặt mình, “Đau, đừng chạm vào tôi, chút nữa tôi đi ngay.”
Ánh mắt Tạ Phong Trần bỗng trầm xuống, không vừa lòng với sự xa cách rồi đẩy người ta ra xa ngàn dặm này của cô, anh đưa tay đỡ cô ngồi dậy, “Đau đến thế này mà còn có sức làm ầm ĩ với anh nữa? Dậy tắm nước nóng trước đi, anh chuẩn bị quần áo để em thay rồi, giặt xong sấy khô cũng cần chút thời gian, mặc tạm áo ngủ của anh đi, đồ dùng em cần anh cũng mua cho em một ít rồi, không biết em thích dùng của hãng nào nên anh tùy ý mua thôi, em chọn ra mà dùng, ngày mai đi mua thêm.”
Lâm Nhan ngạc nhiên, “Vậy nên lúc nãy anh rời đi là đi mua đồ giúp tôi hả?”
Lâm Nhan có chút không dám tưởng tượng, đường đường là tổng giám đốc Tạ thị vậy mà lại hạ mình để đi mua băng vệ sinh cho cô.
Ông trời ơi, cho cô chết luôn đi.

Lâm Nhan lập tức cảm thấy mặt mình như bị đốt lên, hơi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, vừa chột dạ cũng vừa thấy ngại.
Lúc nãy hình như cô đã trách nhầm anh rồi.
“Chứ sao? Trong lòng em anh tính trăm phương ngàn kế chỉ để ngủ với em thôi hả? Lâm Nhan, anh thật lòng muốn ở bên em.” Tạ Phong Trần nhìn thấu được ánh mắt đang lẩn trốn của Lâm Nhan, cũng đoán được suy nghĩ trong lòng cô, anh có chút bất lực.
Rốt cuộc thì cô không tin tưởng anh đến mức nào chứ!
“Đừng có nói mấy lời vô ích đó, cái gì kia, không phải anh mua đồ cho tôi sao? Vậy tôi dùng phòng tắm của anh một chút nha!” Lâm Nhan khó chịu đổi chủ đề, đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Đúng lúc này, Tạ Phong Trần kéo cô lại, dắt cô đi về một hướng khác trong phòng, “Phòng tắm ở bên này, lúc nãy anh đi gấp quá nên chỉ tùy ý mua một bộ đồ dùng phụ nữ, dùng tạm đi, chút nữa anh bảo người gửi đồ em thích sang đây.”
Đương nhiên điều Tạ Phong Trần không nói với Lâm Nhan chính là, bên ngoài phòng ngủ cũng có nhà vệ sinh khác, trong lòng anh càng muốn Lâm Nhan bước vào nơi riêng tư của mình hơn.
Lâm Nhan vào trong, anh lại gõ cửa, sau đó đặt đồ ngoài cửa rồi xoay người rời đi.
Lâm Nhan mở cửa ra, xách một túi mua sắm đầy ắp vào phòng tắm, tâm trạng cực kỳ phức tạp, cô chỉ cảm thấy bụng mình lại đau hơn rồi.
Đột nhiên tên chó chét không “chó” nữa, lại còn trở thành người đàn ông tốt nhị thập tứ hiếu nên cô có chút không thích ứng kịp.
Hai túi đồ, một túi đầy ắp đủ loại băng vệ sinh, còn có một hộp qu@n lót dùng một lần dành cho nữ, túi còn lại là dầu gội đầu, sữa tắm và mấy thứ dưỡng da.
Lâm Nhan cảm thán trong lòng, thời gian ngắn như vậy mà một đại thiếu gia “mười ngón tay không dính nước mùa xuân”* như Tạ Phong Trần đây lại chuẩn bị chu đáo như vậy, cô đúng là không tìm ra được một điểm gì để chê hết.
*Thơ cổ.

Ý chỉ người nào đó có hoàn cảnh gia đình rất tốt, không cần nhúng tay vào việc giặt giũ, không cần làm việc nhà…
*
Lâm Nhan tắm rất lâu, bởi vì quá khó chịu nên cô tắm một lúc lại phải ngồi xổm xuống một chút để bình thường lại, lúc cô ra ngoài cũng không làm ra vẻ kén cá chọn canh, trực tiếp mặt áo ngủ của Tạ Phong Trần, áo quá dài, cô mặc lên nhìn y hệt đứa nhóc con trộm mặc áo người lớn, gương mặt thì tái mét xanh xao, có chút đáng sợ.
Tạ Phong Trần thấy tóc cô vẫn còn nhỏ nước, mi tâm anh nhíu chặt lại, không nói gì mà giữ cô ngồi trên giường, “Sao tóc cũng không lau luôn vậy? Bụng hết đau chưa?”
Lâm Nhan ấp a ấp úng, khăn lông trong phòng tắm đều là đồ cá nhân của Tạ Phong Trần nên cô cũng không tùy tiện dùng được.
Thế nhưng nếu lúc này mà cô nói ra thì cũng hơi kì cục.
Giọng Lâm Nhan mềm đi, “Tôi không tìm thấy máy sấy tóc, sấy chút là xong thôi.”

“Bây giờ em không thể để mình bị lạnh được không biết hả?” Tạ Phong Trần rất không vừa ý dáng vẻ không quan tâm đ ến bản thân mình của cô, anh sa sầm mặt đi vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn tắm mới tự mình lau tóc cho cô, sau khi lau xong lại lấy máy sấy giúp cô sấy khô, động tác nhẹ nhàng, chỉ có điều suốt cả quá trình anh đều không nói với Lâm Nhan một câu nào, cũng không để Lâm Nhan chen tay vào, hệt như mái tóc đó không phải của Lâm Nhan vậy.
Sấy tóc xong, Lâm Nhan nghĩ cuối cùng cũng thoát rồi, không kiềm được thở phào một hơi.
Ai biết được Tạ Phong Trần trực tiếp kéo chăn ra bảo cô nằm xuống.
Lâm Nhan thấy mình y hệt như bệnh nhân đang nguy kịch hết đường cứu chữa, tuy khó chịu nhưng cũng chưa yếu ớt đến mức cần người phục vụ, “Tôi không ngủ đâu, chút nữa còn phải về nhà.”
“Lâm Nhan, một ngày em không giày vò cơ thể là em khó chịu phải không? Nằm đàng hoàng, nhìn bộ dạng sống dở chết dở bây giờ của em thì anh còn có thể ăn em sao?” Tạ Phong Trần khó chịu nhấc cô lên rồi nhét cô vào trong chăn.
Lâm Nhan: “...”
Hình như cô cũng không nói gì hết mà!
Thế này cũng quá ngang ngược rồi, cô có còn quyền lựa chọn không trời.
“Thành thật chút đi, không có vân tay của anh thì em không thể bước ra khỏi căn phòng này đâu.”
Không biết vì sao mà Lâm Nhan thấy mình như bị giam cầm, nhưng chiếc giường phía dưới đúng là quá thoải mái rồi, gối lót dưới eo, cảm giác khó chịu cũng dịu đi nhiều, Lâm Nhan muốn phản bác lại gì đó nhưng cuối cùng cũng nuốt ngược hết vào trong,
Nằm ở đây, lại được tổng giám đốc Tạ đích thân chăm sóc, sao đãi ngộ này có nhìn thế nào thì người chiếm tiện nghi cũng là cô vậy chứ!
Chỉ là cô nghi ngờ có phải Tạ Phong Trần đã chịu k1ch thích gì rồi không, rõ ràng lúc rời đi còn giận dữ như vậy, vừa về thì lại ấm áp như gió mùa xuân.
“Trà gừng đường đỏ, uống lúc còn nóng đi.” Tạ Phong Trần không thèm quan tâm Lâm Nhan nghĩ thế nào, chỉ là nhìn thấy sắc mặt khó coi của cô thì muốn chăm sóc cô mà thôi.
“Anh làm hả?” Lâm Nhan kinh ngạc, mặt đầy vẻ hoài nghi, phẩm chất và bản lĩnh nào của cô có thể làm cho tổng giám đốc Tạ xuống bếp được vậy?
Cách một đoạn xa mà cô có thể ngửi được vị cay của gừng già trong không khí, vị của thứ này không ngon lành gì, trước giờ Lâm Nhan không thích uống, thà cô uống thuốc giảm đau chứ cũng không đưa tay ra nhận lấy.
“Yên tâm, nếu làm em ngộ độc chết thì anh chịu trách nhiệm.” Tạ Phong Trần tưởng Lâm Nhan nghi ngờ tài bếp núc của mình, nét mặt không vui.
Lâm Nhan nở nụ cười miễn cưỡng, thấy bụng mình hình như càng đau hơn rồi, “...Cảm ơn anh nha! Để đó trước đi, chút nữa tôi uống!”
“Anh đút em hay em tự uống, hai chọn một.” Sao Tạ Phong Trần không thấy được sự kháng cự trong biểu cảm của Lâm Nhan chứ, thái độ anh mạnh mẽ.
“Tạ tổng, anh ngang ngược như vậy, coi chừng không tìm được bạn gái đó.” Lâm Nhan mếu máo, cười khổ nhận lấy trà gừng đường đỏ rồi uống.

“Sợ gì chứ? Không phải còn có em chịu trách nhiệm sao?” Tạ Phong Trần cười cười, nhìn biểu cảm vừa giật mình vừa chán nản của Lâm Nhan, anh cười nhẹ một tiếng, “Nếu thật sự không được thì anh nhốt em ở đây luôn cũng không phải là không thể.”
Lúc này biểu cảm của Lâm Nhan đã chuyển sang sửng sốt, “Play giam cầm? Tạ tổng còn thích kiểu này nữa? Khẩu vị nặng quá đó nha!”
“Chỉ cần em thích thì khẩu vị nào anh cũng không để bụng.” Tạ Phong Trần cười, chỉ cảm thấy biểu cảm sinh động này của Lâm Nhan cực kỳ thú vị.
Lâm Nhan lại thấy tên chó má vẫn là tên chó má, vậy mà lúc nãy cô còn nảy sinh thiện cảm với sự dịu dàng quan tâm của anh nữa chứ.

Xí!
Quả nhiên lập trường của cô vẫn chưa đủ chắc chắn.

Tuy rằng Lâm Nhan không tình nguyện mà uống hết cốc trà gừng đường đỏ kia, thế nhưng hiệu quả vẫn rất rõ ràng, bụng dưới ấm lên, thoải mái hơn rất nhiều, cơn buồn ngủ lại ập đến một lần nữa.

Lâm Nhan cũng lười giày vò bản thân, “Tạ tổng, tôi có thể ngủ được chưa?”
“Ngủ đi! Ngủ ngon!” Tạ Phong Trần thấy cô chắc là buồn ngủ rồi, cũng không trêu cô nữa, anh giúp cô bật máy lạnh thêm một độ, sau đó tắt đèn rồi rời khỏi phòng ngủ.

Lâm Nhan ngủ rất nhanh, cả đêm không mơ thấy gì, không hề đau đớn tỉnh dậy lúc nửa đêm như những chu kỳ trước kia.

Ngày hôm sau, khi Lâm Nhan tỉnh dậy phát hiện mình bị một vòng tay to lớn ấm áp ôm chặt lại thì đã bình thường trở lại rồi, nghỉ ngơi cả một đêm, cô đã lấy lại sức sống, bụng cũng chỉ còn hơi đau vì căng lên mà thôi.

Tối qua khi cơn buồn ngủ ập đến, cô cũng nghĩ tới việc sợ rằng tên chó chết sẽ không an phận, quả nhiên lúc cô ngủ say rồi anh cũng không quên chiếm tiện nghi của cô.

Vốn dĩ Lâm Nhan định rời đi, vừa mới thoát khỏi tay Tạ Phong Trần thì lại bị ôm trở lại trong sự bất lực.

Cô biết chắc là người nào đó đang vờ ngủ, cất giọng mềm mỏng nói, “Có thể nào đừng quậy nữa không? Chút nữa tôi còn phải đến bệnh viện thăm Giang Noãn.”
“Cô ta với em có quan hệ gì đâu, sao phải để tâm vậy? Tối qua Tạ Phong Trần nhân lúc cô ngủ thì đã điều tra rõ ràng chuyện của anh em Giang Dã.


Hiển nhiên biết được Giang Dã là người đàn ông trẻ tuổi lúc trước Lâm Nhan vô tình giúp đỡ ở hội sở Hoàng Đình, cũng biết được Lâm Nhan và Giang Dã hoàn toàn không quen biết.

“Cô ấy là em của Giang Dã, tôi đồng ý với Bạch Bạch giúp anh ấy chăm sóc Giang Dã, em gái cậu ấy phẫu thuật xong thì cậu ấy nhất định sẽ bận đầu tắt mặt tối.” Lâm Nhan cạn lời trợn mắt một cái, tâm trạng không vui, lại điều tra cô nữa, đúng là chó.

“Không cần lo lắng, anh đã bảo phía bệnh viện sắp xếp người chăm sóc rồi.”
“A~ Tôi thay mặt Giang Dã cảm ơn anh.”
“Em và Giang Dã có quan hệ gì? Giữ lập trường gì mà thay cậu ta cảm ơn anh?” Tạ Phong Trần lập tức trừng to mắt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lâm Nhan, giọng nói trầm xuống.

Lâm Nhan: “Bây giờ là bạn bè, tương lai thì không nói trước được.”
“Lâm Nhan, nghĩ kĩ đi rồi nói.” Tạ Phong Trần nheo mắt lại, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lùng sắc bén.

“Lại uy hiếp tôi? Chỉ là tôi cảm thấy Giang Dã cũng không tồi, vả lại tôi còn muốn…” Lâm Nhan nghĩ đến bí mật tối qua Giang Dã định nói cô nghe bị tên chết tiệt cắt ngang, cô nhất định phải đi hỏi lại lần nữa mới được.

“Không cho phép muốn gì hết, tốt nhất thì em nên thu suy nghĩ đó lại đi, mấy ngày này cứ ở đây nghỉ ngơi cho tốt.” Tạ Phong Trần nói xong, thì lật người nằm sang bên còn lại.

“Cảm ơn anh tối qua đã thu nhận và giúp đỡ tôi, tôi về nhà đây.” Lâm Nhan hít thở mạnh vài hơi, bực hết sức chịu nổi, sau đó lại thấy như tất cả cũng đều do mình gây ra nên không giận Tạ Phong Trần được, chỉ có thể tức bản thân mình.

Tạ Phong Trần cũng thật sự không hề muốn nhốt cô ở đây, Lâm Nhan thử mật mã mấy lần thì cửa đã mở ra, sau đó rời đi một cách thoải mái hệt như gã đàn ông cặn bã ăn cơm xong không trả tiền.

Lâm Nhan đi rồi, chỉ còn lại Tạ Phong Trần đối diện với bầu không khí ngột ngạt trong căn phòng, anh nghĩ lại không biết có phải mình đã quá dung túng Lâm Nhan rồi không, cuối cùng hạ quyết tâm lạnh lùng với cô.



Bình Luận (0)
Comment