Sau Ly Hôn Tạ Thiếu Vả Mặt Hằng Ngày

Chương 97

Nhưng mà Tạ Phong Trần không trả lời, vỗ tay một tiếng, bỗng nhiên trước mắt vụt sáng, cả khu vườn đều được soi sáng bởi ánh sáng màu xanh da trời, lồ ng đèn hình ánh trăng treo đầy trên tất cả ngọn cây trong sân sau, hoàn toàn nổi bật trên nền tuyết trắng, cảnh tượng vô cùng duy mỹ.

Bầu trời bỗng nhiên vang lên từng tiếng nổ "bụp bụp", Lâm Nhan ngẩng đầu nhìn lên theo phản xạ, pháo hoa đốt sáng cả bầu trời, ánh sáng rực rỡ khiến người ta lóa mắt. Sau đó là một chuỗi pháo hoa liên tiếp nhau tựa như trăm hoa đua nở, toàn bộ bầu trời đêm tựa như có hàng ngàn ngôi sao, giữa không gian đó nổi lên từng cụm chữ -- "LÂM NHAN" "LOVE YOU" "MARRY ME".

Trong mắt Lâm Nhan thoáng hiện lên vẻ hạnh phúc, chưa kịp thưởng thức xong khung cảnh lãng mạn trước mắt, pháo hoa đã nở rộ trong không trung, Tạ Phong Trần nhìn về phía một đôi người tuyết nắm tay nhau ở giữa vườn hoa, người tuyết thấp hơn đội một cái mũ đỏ lại còn tựa đầu lên vai người tuyết cao hơn, hình ảnh vừa sinh động lại vừa ấm áp.

Lâm Nhan kinh ngạc, không ngờ Tạ Phong Trần đã chuẩn bị hoa, treo lồ ng đèn đầy khắp sân, pháo hoa, thế mà anh còn chuẩn bị thêm người tuyết nữa, trong lòng thật sự cảm động, "Anh đắp người tuyết à?"

"Uhm, là anh làm. Lâm Nhan, em từng nói với anh cảnh tuyết ở Bắc Thành rất đẹp, đôi người tuyết này tựa như anh với em. Anh hi vọng chúng ta cũng giống vậy, không rời không bỏ nhau trong gió tuyết, kiên nhẫn nắm chặt tay nhau đến suốt đời, cùng nhau răng long đầu bạc." Đôi mắt Tạ Phong Trần sâu thẳm, nhìn Lâm Nhan với vẻ mặt vô cùng chân thành.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, Lâm Nhan nhìn anh nghiêm túc nhiệt tình, lại nhìn thấy bông tuyết trên tóc anh vẫn chưa tan, cô kiễng chân giơ tay phủi xuống cho anh, cười tít mắt nói, "Em nghĩ không cần cả đời đâu, tuyết lớn như vậy, đầu cũng đã bạc rồi."

"Lâm Nhan, em có thể nghiêm túc một chút không, anh đang cầu hôn em rất nghiêm túc đó!" Tạ Phong Trần buồn bực nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Em cũng rất nghiêm túc lắng nghe nha!" Lâm Nhan vẫn đang cười, sao người đàn ông này có thể ngốc nghếch, ngây ngô như vậy, bây giờ mà còn so đo chuyện này nữa!

"Nhan Nhan, gả cho anh đi!" Tạ Phong Trần lấy nhẫn ra, bỗng nhiên quỳ một chân xuống, trịnh trọng cầu hôn.

Lâm Nhan nhìn thoáng qua nhẫn, lại nhìn anh, cố ý đùa anh, "Lúc trước là ai nói kết hôn với em, ở thêm một giây cũng là giày vò?"

"Là anh." Sắc mặt Tạ Phong Trần trầm xuống, có hơi khó nhìn.

Lâm Nhan cười cười, hài hước hỏi một câu, "Vậy nếu em gả cho anh, chẳng phải anh sống trong giày vò đến hết đời luôn hả?"

"Cầu còn không được, có thể lấy được em, đối với anh mà nói, mỗi ngày đều như sống trong mật ngọt, là ngọt ngào cũng là tốt đẹp." Đôi mắt Tạ Phong Trần đắm đuối đưa tình, nói ra lời ngon tiếng ngọt đầy chân thành và thâm tình.

Ngực Lâm Nhan mềm nhũn, thật sự là bị vẻ mặt và bộ dạng của Tạ cẩu làm cho ngại, cô có hơi thẹn thùng, trong lúc này cũng không biết nên nói gì.

"Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy, gả cho anh ấy..."

Bỗng nhiên phía sau vang lên nhiều âm thanh ồn ào, Lâm Nhan quay đầu nhìn thấy người nhà họ Sở, người nhà họ Tạ, Tiêu Bạch, nhóm Thiếu Niên Rực Rỡ, ngay cả Cảnh Tuyết và Giang Dã cũng đến đây. Hơn nữa, còn có nhóm bạn bè Tần Thành, Triển Vọng, Lục Giản của Tạ Phong Trần cũng ở đó, Trần Sảng khiêng camera quay phim đi từ trong góc đi ra làm Lâm Nhan cảm thấy bất ngờ, "Sao tất cả mọi người đều đến đây vậy?"

"Người nào đó muốn tạo bất ngờ cho chị, lừa gạt tất cả những cẩu độc thân như tụi em đến hiện trường để làm thịt!" Tần Nhược Phong trêu ghẹo.

Tạ Phong Trần không vui trừng mắt Tần Nhược Phong một cái, không hài lòng việc Lâm Nhan bị phân tán sự chú ý, anh vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, anh nâng cao giọng, "Anh tập hợp tất cả những người quan trọng nhất của anh và em đến đây vì anh muốn bọn họ chứng kiến giây phút hạnh phúc của chúng ta. Lâm Nhan, anh yêu em, em gả cho anh đi!"

Đã làm tới như vậy, sao Lâm Nhan có thể không đồng ý cho được, cô cười và gật đầu: "Em đồng ý."

Hàng mi của Tạ Phong Trần cong lên, đeo nhẫn cho cô, có lẽ là do quá kích động cho nên tay run, làm rớt nhẫn, anh lúng ta lúng túng khiến tất cả mọi người nở nụ cười.

Đeo nhẫn xong, hai người ôm chặt nhau, mọi người lại ồn ào "Hôn một cái", lần này không chờ Lâm Nhan đồng ý, ngược lại Tạ Phong Trần gấp gáp công khai biểu thị chủ quyền, vừa đè lên môi Lâm Nhan vừa hôn thật mạnh.

Hoa tươi, người tuyết, lồ ng đèn, pháo hoa, nhẫn kim cương, cầu hôn, cuối cùng người đàn ông này cũng có thể khiến cho người ta vui vẻ và bất ngờ, có th ô tục nhưng lãng mạn, Lâm Nhan cảm thấy nếu nửa đời sau thật sự cần cùng một người bạn đời thì Tạ cẩu là một lựa chọn rất tốt.

Trong biệt thự nhà họ Sở cũng được trang trí vô cùng xinh đẹp, khắp nơi đều là hoa tươi, đầu bếp đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, cầu hôn thành công thì mọi người tụ lại một chỗ cùng mở tiệc, bố Sở và mẹ Sở nhìn một đám người trẻ tuổi tụ tập cười giỡn cùng một chỗ, ăn nhậu chơi bời, trong mắt cũng ngập tràn vui vẻ và hân hoan.

"Trong nhà quạnh quẽ hai mươi mấy năm, lâu lắm mới náo nhiệt như vậy, con gái về nhà thật là tốt quá." Bố Sở sinh lòng cảm khái.

"Đúng vậy! Nhìn thấy con gái chúng ta có thể trưởng thành như vậy, còn có nhiều bạn tốt, bây giờ lại tìm được bạn đời, em cũng yên tâm rồi." Mẹ Sở cười, đôi mắt rưng rưng, trong lòng vừa vui mừng lại vừa thỏa mãn, còn có tràn đầy lưu luyến.

"Đừng nói bậy bạ, em sẽ khá hơn thôi." Bố Sở nghe vậy, trong lòng chua xót không thôi.

"Chúng ta đã là vợ chồng vài chục năm, đừng nói những lời này để an ủi em. Trường Lâm, trong những năm tháng cuối đời này, em không còn quá nhiều thời gian để nhìn thấy con gái, có con gái ở cùng em thì em đã vô cùng thỏa mãn. Cứ vậy đi, em cũng không tiếc nuối, nếu em qua đời, em muốn anh thay em chăm sóc con gái thật tốt, chúng ta để con gái lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy mới tìm về được, là do chúng ta mắc nợ đứa nhỏ này." Mẹ Sở hiểu ý cười, vỗ vỗ cánh tay chồng trên vai mình, an ủi ông.

"Đừng nói những lời này, anh nghe sẽ thấy khó chịu." Hốc mắt bố Sở đỏ ửng, trong lòng vô cùng khó chịu, gắt gao ôm chặt bả vai vợ mình.

"Aizz! Sinh lão bệnh tử, mỗi người đều phải đi một bước như vậy, nhưng mà em chỉ đi trước dò đường một chút thôi. Mình à, anh yên tâm, lúc đến chỗ uống canh Mạnh Bà, em sẽ không uống, nếu anh không chê, kiếp sau em vẫn muốn gả cho anh." Mấy ngày nay mẹ Sở đã sớm xem nhẹ chuyện sinh tử, tuy rằng không nỡ nhưng không ai có thể thay đổi được kết quả.

"Được, kiếp sau anh vẫn sẽ cưới em." Giọng nói bố Sở nghẹn ngào.

Trong phòng khách, Lâm Nhan không hề biết toàn bộ chuyện này, cô bị bạn bè vây quanh hỏi về quan hệ của cô và nhà họ Sở cùng với Sở Mộ Trầm. Đương nhiên Lâm Nhan sẽ không giấu giếm bạn mình, cô kể sự thật rằng mình chính là con gái ruột bị thất lạc bên ngoài của nhà họ Sở.

Mọi người biết được chân tướng đều cảm thấy kinh ngạc đến ngây người, chuyện này ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết nội dung như vậy, nhưng sau khi tâm trạng thổn thức qua đi, mọi người vẫn cảm thấy mừng vì Lâm Nhan tìm được người nhà.

Mọi người vui chơi giải trí vô cùng buông thả, trong lúc nhóm đàn ông bắt đầu bày trò cùng nhau thì Cảnh Tuyết kéo Lâm Nhan qua một bên, âm thầm nói.

"Lâm Nhan, thì ra là vậy nha! Khó trách lúc trước khi còn quay chương trình thực tế, Sở Ảnh đế bảo vệ em khắp nơi, có lẽ tình cảm của em là thuộc tính cá chép nhỏ! Giống như nòng nọc nhỏ tìm anh trai ấy." Cảnh Tuyết thoáng nghĩ đến Sở Mộ Trầm,  bóp vai Lâm Nhan mà trêu ghẹo cô.

"Lúc ấy em không biết anh ấy là anh trai em!" Vẻ mặt Lâm Nhan xấu hổ, quẫn bách, giải thích nói.

"Vậy còn được! Còn vị Tạ tổng kia thì sao? Ngược lại, chị thấy hai người chưa từng lên hotsearch, em cũng chưa từng thừa nhận, sao vừa nãy chị mới nghe, dường như hai người không phải kết hôn lần đầu hả?" Ánh mắt Cảnh Tuyết hơi chuyển, liếc nhìn về phía Tạ Phong Trần hỏi.

"Khụ... Khụ... Thì là, trước đây tụi em từng ly hôn, bây giờ lại yêu nhau, sau đó thì..." Lâm Nhan cảm thấy lúng túng, chuyện tan rồi lại hợp của cô và Tạ Trần Phong thật sự là một thau cẩu huyết, nói ra cũng cảm thấy xấu hổ.

"Thôi đi! Em đúng là cố chấp, có một cái đùi vàng như thế lại không chịu ôm, sao lại cứ muốn vất vả vật lộn trong giới giải trí chứ, cứ để Tạ tổng của em ra mặt, chẳng phải việc em thành danh cũng chỉ trong tích tắc thôi sao? Trước đó, chị còn vì chuyện nhà họ Lâm mà cảm thấy lo lắng cho em, bây giờ xem ra chị làm điều thừa rồi." Cảnh Tuyết thẳng thắn nói.

"Dù sao đi nữa, em vẫn muốn cảm ơn chị đã giúp em!" Lâm Nhan chỉ cười, dù sao cô cũng không thể nói Cảnh Tuyết biết người trước đó từng giày vò bản thân không phải cô?

"Thôi! Khách sáo làm gì nhưng mà chị thấy Tạ tổng chất lượng cao hơn Hàn thiếu nhiều, vì sao trước đó mọi người đều nói em mập mờ với Hàn thiếu vậy? Chậc chậc chậc... Hàn thiếu còn nhu nhược hơn người đàn ông của em quá nhiều rồi! Thế mà lại che chở Lâm Sanh như bảo bối." Cảnh Tuyết nhắc tới Hàn Hữu Niên với vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Lâm Nhan nhịn không được mà bật cười, "Củ cải với rau xanh, ai cũng có sở thích riêng mà." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Nhưng mà, làm sao em thu phục được người đàn ông đó vậy? Trông anh ta có vẻ là một tảng băng, thế mà có năng lực làm tới như vậy, quả thực em rất hạnh phúc. Dáng người của anh ta còn tốt hơn rất nhiều người mẫu nam mà chị đã từng gặp qua, vậy phương diện kia có phải... một đêm bảy lần hay không?" Cảnh Tuyết cười khẽ chớp chớp mắt nhìn Lâm Nhan, lời nói đầy ẩn ý và mập mờ, giọng điệu vô cùng mờ ám.

"Chị gái à, chị nhiễm tiểu thuyết tổng tài bá đạo nặng quá rồi! Nếu chị muốn biết như vậy, sao không tự đi quyến rũ ai đó ngủ cùng mình đi?" Lâm Nhan hiểu ý, mặt cô lập tức đỏ như tôm luộc, không biết nói gì cho đúng.

"Chị cũng muốn thử nhưng quan trọng là không chọn được ai nha!"

Đôi mắt Lâm Nhan nhíu lại, nhìn Sở Mộ Trầm rồi giới thiệu với Cảnh Tuyết, "Vậy chị thấy anh trai em thế nào? Dáng vẻ đẹp trai, chân dài, ngón tay cũng đẹp, khí chất cao ngạo, lạnh lùng, lại còn thâm trầm. Hừm...thích tập thể hình, dáng người chắc chắn đẹp tới bất ngờ, hoàn toàn thỏa mãn mọi yêu cầu của chị, hay là chị thử đi!"

"Ha ha~ nghe em quảng cáo như vậy, chị cũng hơi động lòng." Cảnh Tuyết cũng nhìn qua đó, càng nhìn càng thấy người đàn ông này rất đẹp trai, ăn mặc giản dị ở nhà, cứ bình thản ngồi ở đó, ngay cả không làm gì cũng tỏa ra sức quyến rũ.

"Động lòng không bằng hành động, thích thì nhích nha!" Lâm Nhan giật dây.

"Bà đây không dám, 60 triệu fans của anh em sẽ xé chị thành trăm mảnh đó! Quan trọng là anh ấy không có phát tín hiệu nào trong buổi ghi hình lần trước cả." Cảnh Tuyết có hơi sợ.

"Mạnh mẽ lên, đừng làm em xem thường chị! Chị không thử thì sao biết không có tín hiệu? Em gọi anh ấy qua đây giúp chị nhé?" Gương mặt Lâm Nhan hiện lên nụ cười bỡn cợt, Cảnh Tuyết là một cô gái đơn thuần và vô cùng có chí khí, Lâm Nhan rất thích, đương nhiên vui vẻ giật dây cô ấy với anh trai nhà mình.

"Hay là thôi đi!" Cảnh Tuyết vội vàng từ chối, muốn lùi một bước.

"Em giao anh trai của mình cho chị, chút nữa chị cứ tâm sự với anh ấy."

"Ơ, uhm." Cảnh Tuyết không đành lòng từ chối ý tốt của Lâm Nhan, hồ đồ nhận lời, nhưng trong đầu lại nghĩ, trước đó cũng đã thêm WeChat nhưng từ lúc đó tới giờ chưa từng nói với nhau câu nào, nên sau này chắc cũng không dùng được.

Sau cuộc vui là tiệc tàn, mọi người đều có công việc nên đã đi máy bay rời khỏi Bắc Thành trong đêm.

Buổi tối, Lâm Nhan nằm trên giường xem video clip do trợ lý Trần quay lại, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp. Tạ Phong Trần thấy cô nhìn chằm chằm vào nhẫn mà cười, cũng nhịn không được mà kéo tay cô qua xem, "Rất đẹp."

"Là rất đẹp mắt, anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?" Lâm Nhan gật đầu, hoàn toàn không giấu được ý cười trong mắt.

"Uhm, khoảng thời gian em đi quay chương trình thực tế kia." Tạ Phong Trần nghiêm túc nhớ lại.

"Sớm vậy à? Thì ra lúc đó anh nói muốn kết hôn với em là thật hả?" Lâm Nhan có hơi bất ngờ, cô còn tưởng rằng anh đột nhiên nảy ra ý định cầu hôn, ai ngờ anh đã có âm mưu từ trước!

"Có lúc nào mà anh không nghiêm túc đâu?" Tạ Phong Trần buồn bực phản bác.

"Được... Là do em không tự tin với bản thân mình được chưa! Đừng buồn bực, đưa tay cho em." Lâm Nhan nở nụ cười rồi nắm tay Tạ Phong Trần, mười ngón tay đan chặt vào nhau, sau đó cô chụp một tấm hình và đăng lên Weibo, cập nhật status mới nhất.

Ba tấm hình, một tấm là hai người đan tay nhau, một tấm là trước đó Tạ Phong Trần chụp tự sướng với cô, một tấm là ảnh chụp đôi người tuyết, caption là: Yes, I do! Hôm nay Tạ tiên sinh đã có danh phận @Tạ Phong Trần.
Bình Luận (0)
Comment