Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 113

Nửa tiếng sau, đã đến nơi.

Là một khu tứ hợp viện, nhưng khác với cái sân đổ nát của nhà Chu Tiểu Bảo.

Tòa tứ hợp viện này nằm ở trung tâm thành phố, xung quanh là những ngôi nhà ở vị trí đắc địa nhưng chỉ có tòa này là trống,

Hơn nữa, phong cách kiến trúc, bầu không khí cao cấp và cách bố trí tổng thể có phăn giống với nơi ở trước đây của các vương gia vương phủ.

Sau khi xuống xe, dưới sự dẫn đường của Liên Thanh Thanh, ba người đi xuyên qua các đình, đi tới sân sau.

Khi mở cửa ra, ông Liên đã hôn mê, bệnh nặng đến mức chỉ thở hổn hển được.

"Đại tiểu thư, cô trở về rồi ạ”

Nhìn thấy Liên Thanh Thanh, ông quản gia lo lắng bật khóc, thở dài: Lõa gia đã ngất đi mấy lần rồi."

"Mấy bá sĩ vừa tới nói không có hi vọng cứu chữa, cô xem, bây giờ nên làm sao đây...”

"Đừng lo lắng, tôi đã gọi thần y đến rồi. Chỉ cần anh ấy ở đây, ông... sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Liên Thanh Thanh trong lòng cũng không chắc chẩn.

Cô ấy thừa nhận Sở Phong có võ công rất tốt, đối với một người mê võ thuật mà nói, cô ấy rất ngưỡng. mộ hẳn.

Nhưng y thuật của hắn, trong lòng cô cũng không chắc, đến cả nói cũng run căm cập.


Ngẩng đầu nhìn về phía Sở Phong, đang muốn mở miệng, đối phương đã nói trước:" Cô Liên, chuẩn bị dược liệu theo đơn thuốc trước đây tôi kê cho đấy."

"Lúc nữa lão gia khỏe rồi, tôi sẽ xem đến dược liệu."

"Còn nữa, cô hãy nghĩ cách nói chuyện với ông nội cô nhu thế nào đi, tôi cần biết người đứng đầu Thiên Dược Các của cô là ai”

Sau đó.

Hắn bước nhanh đến giường bệnh.

Liên Thanh Thanh trong lòng đầy nghỉ hoặc, không ngừng lầm bẩm: "Hắn thật sự có thể chữa khỏi cho ông nội tôi sao?”

"Chỉ nhìn một cái là biết chữa như nào rồi sao?”

"Còn bảo tôi chuẩn bị sẵn những đồ kia nữa... Là thật hay giả vậy.."

"Ha ha”

Vân Thủy Dao cười khúc khích, vỗ nhẹ vai cô ấy an ủi nói: "Đừng lo lắng, cô Liên, y thuật của Sở Phong rất tốt đó."

“Trước kia ông nội tôi bị trúng độc, đã chết rồi, nhưng cuối cùng lại từ cối chết trở về đấy”

"Ông nội tôi hiện đang hồi phục tốt và tôi tin rằng ông nội của cô cũng sẽ ổn thôi”

Sự an ủi của cô, cũng không khiến trong lòng Liên Thanh Thanh nhẹ nhõm không ít

Chỉ là hẳn là hy vọng duy nhất, bản thân chỉ có thể đứng nhìn xem thôi..

Lập tức, hẳn phân phó người chuẩn bị dược liệu, sau đó theo hắn đến giường bệnh, tập trung quan sát.

Rất nhanh, sau khi bắt mạch xong, Sở Phong liền lấy ra cây kim bạc bắt đầu châm cứu.

Trong vòng mười mấy phút, hơn một trăm cây kim bạc đã được cảm vào.

Trong quá tình tiến hành.

Hắn không ngừng chuyển khắp nơi, nhảy tới nhảy. lui.

Trông hắn không giống đang hành nghề y mà giống như đang đấm bốc hơn.

Mặc dù Lên Thanh Thanh mê võ thuật, công phu của Sở Phong lại chiếm được cảm tình của cô ấy.

Nhưng bây giờ đang cứu ông nội, cô ấy đã gặp rất nhiều bác sĩ chữa bệnh cho bệnh nhân, bất kể Đông y hay Tây y, nhưng cô chưa từng thấy phương pháp này.


Cô ấy đã muốn hỏi nhiều lần nhưng cuối cùng lại bị Vân Thủy Dao ngất lời, ra hiệu cô ấy hãy yên tâm..

Nhằm mắt cái đã hơn nửa tiếng rồi.

"Đại tiểu thư, dược liệu cô yêu cầu đã được mang tới ạ.”

Theo phân phó của Liên Thanh Thanh, lão quản gia đã chuẩn bị sẵn dược liệu cần thiết.

Vừa mới đi tới, Sở Phong bỗng nhiên vung tay lên, toàn bộ kim bạc vốn cảm vào trong cơ thể ông Liên đều bị thu hồi lại.

Ngay lúc anh dừng lại, ông Liên, người vốn đang bất tỉnh, đột nhiên tỉnh dậy.

ông ta ngồi thẳng dậy, thở dốc và đổ mồ hôi đầm đìa, như thể vừa được vớt lên sau khi bị chết đuối vậy!

"Ông nội!”

Liên Thanh Thanh thấy vậy vui mừng khôn xiết, sau khi hét lên, cô ấy nhanh chóng chạy tới đỡ ông nội, quan tâm hỏi: "Ông cảm thấy thế nào, ông không sao chứ?”

"Thanh Thanh..."

Nhìn thấy cháu gái mình, vẻ mặt của ông Liên lấy lại vẻ bình tĩnh, nhìn chung quanh, nhìn thấy Sở Phong đứng trước mặt mình, ông ta không khỏi kinh ngạc: "Cậu Sở? Sao cậu lại đến đây?" "

Ông, ông quên mất rồi sao, trước khi hôn mê, ông đã đặc biệt nhờ cháu mời anh Sở đến khám bệnh cho ông mà."

Liên Thanh Thanh an ủi ông ta: "Cháu giúp anh ấy quyết chuyện của Thiên Diệu Các, bởi vì anh ấy muốn mua thuốc nên cháu bảo anh ấy đến gặp ông”

"Vừa rồi cháu thực sự sợ chết khiếp, còn tưởng ông hết đường cứu chữa nữa, không ngờ y thuật của anh Sở lại tốt đến vậy, còn chữa khỏi bệnh cho ông nữa!"

"Sai rồi cô Liên ạ."

Sở Phong đính chính lại: "Ông Liên còn chưa khỏe, ông ấy vừa mới tỉnh”


"Muốn khỏi hẳn, chỉ sợ phải mất thêm hơn nữa năm nữa."

Nghe vậy, ông Liên hưng phấn đến mức vô thức quỳ xuống, cảm kích nói: "Cảm ơn ơn cứu mạng của cậu Sở:

"Cậu chính là ân nhân của tôi, là ân nhân của nhà họ Liên tôi, tại đây, tôi xin dập đầu với cậu”

Ông ta định dập đầu, Sở Phong vội vàng đi tới đỡ ông ta nói:"Ông Liên nói quá rồi đó."

“Tôi có quy tắc của mình, tôi sở dĩ ra tay chữa bệnh, là bởi vì cháu gái của ông đã cho tôi dược liệu mà tôi muốn."

"Hơn nữa, cô ấy còn hứa với tôi sẽ nói cho tôi biết người quản lý Thiên Dược Các là ai."

“Hả?"

Lão Liên cau mày.

Liên Thanh Thanh vội vàng kể lại toàn bộ câu chuyện.

Sau khi nghe miêu tả, ông Liên, người đang được đỡ dậy, đập mạnh vào ván giường và hét lên: “Đồ chó má đó, thế mà lại dám làm xằng sau lưng tôi”

"Đợi sau khi tôi khỏe hơn, sẽ không tha cho hẳn đâu!"

Ông Liên, người ông đang nói đến, hắn có lai lịch gì vậy?" Sở Phong và Vân Thủy Dao nhìn nhau, theo bản năng hỏi.

"Giang Hải Hà, tổng thư kí hội tài phiệt."

Bình Luận (0)
Comment