Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 115

Lần này hắn lấy được số dược liệu không nhiều lắm, sau này kiếm ở đâu ra tiếp thì hẳn vẫn chưa nghĩ ra được.

Nếu thật sự có thể hợp tác với Liên gia thì hẳn sẽ tránh được rất nhiều đường vòng.

Tuy nhiên, đối phương lại muốn dùng cách này để ép buộc hẳn.

Nếu không phải là xem trọng việc quen biết trước. đó thì hân sớm đã động tay động chân rồi!

"Sở tiên sinh, anh hiểu lầm rồi."

Nhìn thấy Sở Phong tức giận, Liên Thanh Thanh có chút sợ hãi, vội vàng lắc đầu nói:"Không phải là tôi muốn uy hiếp anh, tôi chỉ là đưa ra phương án giải quyết với anh mà thôi."

"Nếu như anh không muốn, thì tôi cũng sẽ không ép anh nữa, nhưng nếu sau này anh còn muốn dược. liệu, thì cứ đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

"Đương nhiên, anh có quyền từ chối, nhưng tôi cũng có quyền truy cầu, chỉ cần còn một ngày anh chưa đồng ý thì tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc."

"Vậy thì tôi sợ cô sẽ thất vọng cả đời đấy."

Sở Phong xem thường nói.

Không suy nghĩ nhiều, hẳn lôi Vân Thủy Dao vội vàng rời đi.

Nhìn bóng dáng hẳn rời đi, Liên Thanh Thanh không khỏi dậm chân nói: "Tôi không tin anh sẽ không nhận tôi làm đệ tử.”

"Nếu như đã không thể thương lượng được với anh, lẽ nào không thể thương lượng với Vân Thủy Dao sao?"

Nghe cô ấy lầm bẩm, lão Liên liền hỏi: "Thanh Thanh, cháu muốn làm gì?”. Truyện Cổ Đại


"Cháu đừng quên, cậu ta chính là ân nhân cứu mạng của ông, có ân nghĩa với nhà chúng ta, nếu cậu ấy không muốn thì cũng đừng ép buộc nữa..."

"Ông nội, ông xem ông vừa nói gì, anh ấy đã cứu ông, là ân nhân của cháu, sao cháu có thể làm hại anh ấy được?"

Liên Thanh Thanh mỉm cười, bước tới nằm lấy cánh tay ông ta và nói: "Ngày mai không phải là bữa tiệc mừng của Vân Thủy Dao sao?"

"Cháu đoán mọi chuyện sẽ không kết thúc suôn sẻ như vậy đâu, đến lúc đó, cháu cứ quan sát xem có thể giúp gì được cho bọn họ không."

"Huống chỉ, ông tuy rằng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn cần phải dựa vào anh ấy để theo dõi thêm, chúng ta không thể phá vỡ mối quan hệ này được."

Nghe vậy, lão Liên nhìn cô ấy với vẻ mặt kỳ lạ và không nói gì.

"Ông ơi, sao ông nhìn cháu thế này? Trên mặt cháu có dính gì à..."

"Ha ha”

Lão Liên cười nói: "Nhóc con này, trước kia không phải cháu ghét cậu ta lắm sao?”

"Sao bây giờ lại khóc lóc van nài để đi theo cậu ta vậy? Nói thật với ông nội xem, có phải cháu thích cậu ấy rồi phải không?

"Đừng quên, bên cạnh cậu ấy còn có Vân Thủy Dao, người phụ nữ kia không dễ đối phó như vậy..". "Ông nội, ông nghĩ đi đâu vậy chứ?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Liên Thanh Thanh đỏ bừng như mông khi, cô ấy cúi đầu xuống mím chặt môi, xấu hổ không thôi.

....

Trong xe.

"Sở Phong, cảm ơn anh."

Vân Thủy Dao lái xe, mím môi nói: "Nếu không có anh, thì tôi còn không biết làm sao giải quyết được mối nguy của tập đoàn Vân thị nữa”

"Càng không thể biết chủ mưu đẳng sau chính là Giang Hải Hà..."

"Lời này sai rồi."

Sở Phong lắc đầu nói: "Tên Giang Hải Hà cùng lâm cũng chỉ là một quân cờ, theo tôi thấy, người chơi cờ chân chính hắn là Thẩm Tam Gia”

"Người này nhất định có liên quan đến Vân gia các cô, tôi có linh cảm rằng anh ta có thể còn giở trò rong bữa tiệc mừng tối mai."

"Vi vậy, chúng ta không thể lơ là cảnh giác, chúng ta phải thận trọng và đảm bảo không có gì sai sót xảy ra."

"Được, tôi đều nghe theo anh."

"Anh sắp xếp thế nào thì tôi nghe theo thế ấy."

Vân Thủy Dao bây giờ càng ngày càng xem trọng Sở Phong.

Trước đây cô ấy chỉ đơn thuần nghĩ hẳn có năng lực tốt.


Nhưng hiện tại, thì cô ấy thấy hẳn không chỉ mưu lược hơn người mà còn rất tỉ mi, chu đáo.

Thậm chí, còn là vì cách hắn tranh đấu cho lợi ích của cô ấy mà dính liu sâu vào bên trong, không thể thoát ra được bên ngoài.

Nhưng nghĩ đến chuyện của vị hôn phu, cô ấy lại cảm thấy nghẹn họng, không biết phải giải quyết thế nào.

Sau khi do dự mấy lần, cuối cùng cô ấy cũng từ bỏ việc thăm dò đối phương và đợi đến khi cô và vị hôn phu ngả bài ra rồi thì tùy cơ ứng biến vậy.

Nghĩ đến đây.

Cô ấy tăng tốc độ xe, muốn nhanh chóng đưa Sở Phong về biệt thự.

Sau đó lại quay lại tìm ông nội và nhờ ông giúp hủy bỏ hôn ước, đồng thời tìm hiểu thêm về chuyện của Thẩm Tam Gia.

Trong nháy mắt, bọn họ đã đến sườn núi của biệt thự Thanh Long.

Bên trái là núi cao, bên phải là sông Hà.

Khi cô ấy đang tăng tốc và muốn leo lên dốc thì một chiếc xe tải lớn phía trước bất ngờ mất lái lao thẳng về phía cô ấy.

"Xì!"

Cô ấy theo bản năng bẻ lái và tránh được trong gang tấc.

Còn chưa kịp phản ứng thì một chiếc xe tải màu đen bất ngờ lao tới và đâm vào xe!

"Chuyện gì thế này?"

Vân Thủy Dao kinh hãi, theo bản năng muốn dừng xe lại, nhưng lại phát hiện ra động cơ đã hỏng thật rồi!

Sở Phong tập trung nhìn lại thì phát hiện những chiếc xe này đang tới với ý đồ xấu, vừa tông vào vừa phun bột xuống.

Những sợi dây sắt đan vào nhau, trong nháy mắt cả chiếc xe bị trói chặt, xóc tới lắc lui, không còn cách nào kiểm soát được nữa.


“Đây là xích sắt liên hoàn trận sao?”

Sở Phong mở to hai mắt, sắc mặt trở nên âm trầm.

Sử dụng trận pháp để bao vây, sau đó tấn công gọng kìm từ hai phía, đối thủ không chỉ chuẩn bị sẵn sàng mà lai lịch của hẳn ta cũng không hề tầm thường nha!

"Loảng xoảng!"

Đúng lúc này, cửa kính của mấy 6 tô được hạ xuống, hàng chục người đàn ông đeo mặt nạ bước ra, cầm giáo và dao rựa, động tác chỉnh tề, đều nhịp xông thắng về phía chiếc xe!

Lực lượng hùng mạnh, khí thế đồi dào, cử chỉ đồng bộ, còn có người dẫn đầu.

Sở Phong lập tức kết luận, những người này tuyệt đối không phải người bình thường, bọn họ hẳn thuộc. võ giả cổ xưa nào đó,

"Dao Dao, nhanh lên, mở cửa sổ trên mái ra!"

Hắn quyết định thật nhanh, Sở Phong vừa đối phó với đám người vừa hét lên

Vân Thủy Dao theo bản nẵng ấn nút, nhưng nó không có chút phản ứng nào.

“Tránh sang một bên!”

Sở Phong đẩy cô ấy ra rồi hít một hơi thật sâu, nắm chặt nắm tay, đấm mạnh vào giếng trời của xe nhiều lần.

Toàn bộ mảnh thủy tỉnh rơi xuống, tạo thành một cái lỗ lớn, không nói lời nào, hẳn tóm lấy Vân Thủy Dao nhảy lên!

Đúng lúc giáo mác của đối phương đâm xuyên qua hai mạn xe, nếu không phải Sở Phong kịp thời lao ra từ phía trên thì hai người đã có mấy chục cái lỗ lớn trên người rồi!

Bình Luận (0)
Comment