Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 4

Sơn Thủy Impression là câu lạc bộ spa cao cấp dưới trướng tập đoàn Diệp Thị.

Diệp Kim Long đung đưa ly rượu đỏ, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, mặc dù cách một tấm màn cũng có thể thấy được loáng thoáng bóng dáng duyên dáng của đối phương, từng cử chỉ động tác đều vô cùng quyến rũ, không khỏi khiến anh ta đứng núi này trông núi nọ, khô nóng khó kìm nén.

Lạc Thi Thi năm trên giường, hưởng thụ phục vụ riêng của nhân viên cấp cao.

Cô mặc áo choàng tắm, bộ ng ực mềm mại để lộ một nửa, một đôi bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng vuốt v e thiệp mời.

Cô hiểu rõ, có nó rồi, không những có cơ hội ôm đùi nhà họ Vân, mà còn có thể có được ít nhất năm trăm triệu tiền đầu tư.

Chỉ cần sử dụng số tiền kia hợp lý là có thể khiến nhà họ Lạc thăng tiến lên gia tộc hạng hai, mà chính cô cũng sắp trở. thành ngôi sao tương lai của giới thương nghiệp thành phố Tây Kinh!

Từ đây, cô có thể bước lên xã hội thượng lưu, trở thành người ở trên mọi người được vạn người kính ngưỡng.

Mà tất cả những điều này, công lao đều thuộc về Diệp Kim Long.

"Ngài Diệp, cảm ơn anh đã lấy thư mời về cho tôi."

Lạc Thi Thi nghiêng đầu, nhẹ giọng thầm thì với Diệp Kim Long ở đẳng sau tấm màn.

"Tôi lấy gì chứ..." Vẻ mặt Diệp Kim Long sững sờ. Tiêu chuẩn của quỹ đầu tư lần này vô cùng cao, đừng nói nhà họ Lạc, cho dù là nhà họ Diệp có đi được thì cũng chỉ có thể làm người đứng ngoài xem thôi.

Cô đã bảo anh ta giúp mình nghĩ cách từ trước, mặc dù anh ta cũng có nói với cậu của mình vài câu, nhưng mà không hề ngờ rắng có thể làm được.

Nhưng bây giờ, cô còn lấy được thật?

Vốn tưởng rằng cô lấy tấm thiệp mời này nhờ một vị quan to nào đó.

Dù sao thì với nhan sắc của cô, chỉ cần dạng hai ch@n ra thì có chuyện gì mà không làm được?

Nhưng bây giờ nghe vậy, thế thì chỉ còn một cách giải thích đó là cậu anh ta đã thuyết phục được nhà họ Vân thôi.

Dù sao.

Ông ta cũng là tổng bí thư Hội đồng Thương mại thành phố Tây Kinh, với quyền thế và địa vị của ông ta, chỉ cần thổi chút gió thoảng bên tai thôi nhà họ Vân cũng không thể không nể mặt mũi được.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta cũng thoáng hơn, anh ta đứng dậy đi tới thản nhiên đáp: "Thi Thi, chuyện của em cũng là chuyện của tôi, giữa chúng ta cần gì phải nói lời cảm ơn?"

"Em không cần phải để mấy chuyện nhỏ nhặt này trong lòng."


Nghe vậy trái tim Lạc Thi Thi cũng giật nảy.

Phải biết rằng, cuộc vận động đầu tư tối nay là điều mà rất nhiều gia tộc và doanh nghiệp tranh giành nhau.

Với thực lực của nhà họ Lạc, đừng nói là vào trong, đến cả tư cách bước đến ngưỡng cửa còn chẳng có, nhưng mà với anh ta thì đó lại là việc rất nhỏ.

Nếu như Sở Phong cũng có thể bình thường được như anh ta...

Ha ha.

Cô không khỏi tự giễu.

Suy nghĩ vớ vẩn gì chứ, làm vợ chồng ba năm, ở hắn, cô chỉ thấy sự đắm chìm trong trụy lạc, hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng.

Cô đã từng hy vọng xa vời rằng đối phương có thể tiến bộ một chút.

Đáng tiếc, chung quy vẫn chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả chỉ là vô ích thôi.

"Xoẹt..." Đúng lúc này, tấm màn bị kéo ra, Diệp Kim Long đi vào.

Nhìn Lạc Thi Thi trên giường làn da mịn màng nõn nà, hormone anh ta không khỏi tăng vọt lên, anh ta bước tới cầm lấy bàn tay ngọc ngà của cô, dịu dàng nói: "Thi Thi, trong câu lạc bộ của tôi còn có một phòng riêng, hay là, tôi dẫn em sang bên đó năm một lát nhé?”

Anh ta đã thèm khát giai nhân tuyệt sắc trước mặt đến nhỏ dãi từ lâu, nếu có thể sớm nảng chiều mưa với cô một lần, cho dù có giảm mười năm tuổi thọ anh ta cũng vui lòng!

Nhưng rõ ràng Lạc Thi Thi vô cùng bối rối trước hành động bất thình lình của anh ta.

Ít nhất là cho đến bây giờ, cô vẫn chưa có bất cứ ý nghĩ yêu đương nam nữ gì với đối phương, chỉ đơn giản là biết ơn mà thôi.

Lúc cô đang không biết phải làm thế nào cho phải thì có một cuộc gọi video tới.

Cô nhân cơ hội chộp lấy, tránh sự động chạm cơ thể của đối phương, cô hít một hơi thật sâu rồi bắt máy.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao lại thành ra thế này?" Trong video. Mặt mũi mẹ cô sưng vù, những vết bầm tím lan rộng.

Mà ở đẳng sau bà, em gái cô cũng đang nằm đó, toàn thân quấn đầy băng, có vẻ đau đớn vô cùng.

"Còn chẳng phải là do bị kẻ vô ơn bạc nghĩa Sở Phong đánh đó sao!"


"Con nhìn thử xem nó đánh bọn mẹ thành ra thế nào!!"

"Sao?"

Gương mặt Lạc Thi Thi vô cùng kinh ngạc, cô vô thức lắc đầu đáp: "Không thể nào đâu mẹ, sao Sở Phong có thể đánh người như vậy được?”

"Con không tin anh ấy sẽ làm vậy!"

Làm vợ chồng ba năm.

Mặc dù hai người chưa có bất kỳ sự tiếp xúc da thịt thân mật nào, nhưng cô tự cho rằng mình hiểu rất rõ đối phương.

Từ trước đến nay tính tình hản ấm áp, thậm chí còn hơi nhu nhược.

Nói hắn bị người ta đánh thì còn có thể, nhưng mà hắn đánh người, hơn nữa người bị hẳn đánh còn là đứa em gái hòa đồng của cô, điều này khiến Lạc Thi Thi không dám tin!

"Sao không thể là nó được, mẹ là mẹ con, chẳng lẽ mẹ còn lừa con được chắc?"

"Mới vừa lúc nấy, mẹ biết chuyện con và nó ly hôn, mẹ và Đào Đào cũng có lòng tốt khuyên nhủ nó."

"Kết quả là nó lại bảo mẹ bớt lo chuyện người khác đi, mẹ cũng quở trách nó vài câu, nó lại nói ba mẹ con chúng ta cấu kết làm hại nó."

"Nó ra tay ngay tại chỗ, đánh cho hai mẹ con gần chết, bất kể bọn mẹ có cầu xin tha thứ thế nào cũng không được."

"Thi Thi, chuyện này tuyệt đối không thể cho qua như vậy được, con mau đi tìm nó báo thù cho bọn mẹ đi!"

Nghe được điều này. Sắc mặt Lạc Thi Thi cực kỳ âm u, cô hiểu rõ Sở Phong, cũng hiểu rõ tính tình mẹ mình, cô chần chờ đáp: "Mẹ, mẹ chắc chắn đây là sự thật chứ?"

"Trong chuyện này thật sự không còn uẩn khúc gì khác chứ..."

"Cái con nhóc chết tiệt kia!"

Tô Mai gào ầm lên: "Mẹ đã bị đánh thành thế này rồi, có cần thiết phải lừa con không?”

"Thằng khốn kia thường ngày trông còn chân chất thật thà, nhưng thực chất bên trong lại là một tên tạp chủng có khuynh hương bạo lực nghiêm trọng!"


"Trước kia nó còn dám ăn không ngồi rồi ở nhà chúng ta, bây giờ thấy ăn cơm bao nuôi không nổi nữa thì mới lộ nguyên hình!"

"Nhà chúng ta đối xử tốt với nó như thế, nó lại lấy oán báo ơn, đúng là một nuôi phải tên vô ơn bạc nghĩa đáng khinh, chuyện này tuyệt đối không thể cho qua như vậy được!"

"Bây giờ mẹ đang trên đường đi khâu vết thương, Đào. Đào cũng phải làm phẫu thuật, nói không chừng sau này con không gặp được bọn mẹ nữa đâu."

"Hu hu..."

Càng nói càng tủi thân, đến cuối cùng bà ta đã rơi lệ lã chã, thấy dáng vẻ đau khổ tột cùng của bà ta, trong lòng Lạc Thi Thi cũng lay động.

Cô không kịp truy hỏi thì đối phương đã đột ngột cúp máy, gọi lại thì không nhận.

“Uỳnh!"

Đúng lúc này, cửa phòng bị người khác đẩy ra, Trình Lan lao vọt vào: "Không ổn rồi tổng giám đốc Lạc, dì và Đào Đào bị thằng rác rưởi kia đánh!"

Lạc Thi Thi nhíu mày: "Sao mà cô biết..."

"Mới nãy có một người bạn trong phòng cảnh sát tuần tra gọi điện thoại cho tôi báo tôi chuyện này."

"Thằng rác rưởi kia không chỉ đánh hai người họ, mà còn kêu gào nói sẽ không bỏ qua cho nhà họ Lạc."

"Nhà họ Lạc không cho anh ta sống thoải mái, thì anh ta cũng sẽ không cho nhà họ Lạc sống thoải mái!"

Nói xong.

Ánh mắt cô ta lướt qua một cái nhìn về phía Diệp Kim Long, cả hai ăn ý gật đầu.

Thật ra trong thâm tâm cô ta chưa từng coi trọng Sở Phong.

Mà cô ta lại nhận lợi ích từ Diệp Kim Long, muốn nghĩ đủ mọi cách tác hợp cho hai người họ ở bên nhau.

Bước đầu tiên, bắt đầu từ việc diệt trừ Sở Phong hoàn †onaf.

"Có vẻ mẹ tôi cũng không nói dối."

Ngay cả người trong phòng tuần tra cũng đảm bảo, trong lòng Lạc Thi Thi thở dài, rồi lắc đầu nói: "Tôi thật sự không ngờ rằng anh ấy lại ra tay đánh mẹ tôi..."

"Tổng giám đốc Lạc, cô yên tâm, tôi sẽ cho người tóm tên rác rưởi kia áp giải tới phòng tuần tra!"

“Hành hung ngay trước mặt người khác, hơn nữa lại còn đánh dì, chỉ cần dùng chút khả năng của công ty pháp vụ là chắc chản có thể khiến anh ta ngồi tù mục xương!"

Nói xong, Trình Lan lấy điện thoại ra.

Nhưng Lạc Thi Thi muốn làm lớn chuyện lên, cô tiến tới ngăn cản theo bản năng.


Thấy dường như cô vẫn còn chút nhân từ với Sở Phong, vẻ mặt Diệp Kim Long không vui, anh ta bèn nói giúp vào: "Thi Thị, theo lý mà nói, đây là chuyện nhà em, tôi không tiện nhúng tay."

"Chỉ là, bây giờ chúng ta đang có quan hệ hợp tác, bình thường dì cũng rất tốt với tôi, tôi nghĩ, cho dù có ân oán lớn thế nào thì cũng không thể ra tay đánh người được."

"Hơn nữa, thời điểm lại còn nhạy cảm thế này, hai người vừa mới ly hôn mà anh ta lại như vậy."

"Tôi đoán không chừng, e rằng lời trợ lý Trình vừa nói sẽ nhanh chóng trở thành sự thật thôi, anh ta muốn trả thù nhà họ Lạc, không thể không đề phòng được."

Lạc Thi Thi ngẩn người. Đúng vậy. Bây giờ, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực.

Đúng là Sở Phong đã đánh người, hơn nữa còn tuyên bố muốn trả thù.

Nếu không thi hành vài biện pháp thì chẳng ai dám đảm bảo tiếp theo đây hẳn sẽ còn làm ra chuyện gì đáng sợ hơn thế nữa.

"Tổng giám đốc Lạc, không thể do dự tiếp được nữa!"

"Lời ngài Diệp nói có lý, chuyện lớn, không thể không ra tay được."

"Hơn nữa, người anh ta đánh là mẹ cô, là mẹ vợ trước của anh ta"

"Ba năm nay, anh ta ăn ở nhà họ Lạc, uống ở nhà họ Lạc, cho dù không có tình thân thì cũng có ơn tình chứ?"

"Thế mà, anh ta lại nhăm mắt làm ngơ, làm theo ý mình, như vậy có thể thấy thực chất bên trong anh ta chính là một tên tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ"

"Với loại tiểu nhân thế này, chúng ta không thể nào nhân từ nương tay được!"

Trình Lan làm cho tim Lạc Thi Thi đập loạn nhịp, mặt đỏ tới tận mang tai.

Diệp Kim Long thấy cô chần chờ không chịu quyết định bèn đổi sách lược, lấy lùi làm tiếp, nói: "Thi Thi, tôi biết tâm địa em thiện lương."

"Thà rằng người khác làm hại em, em cũng không muốn làm chuyện không đúng với người khác, cho dù người bị tổn hại chính là mẹ ruột và em gái ruột mình."

"Một điều nhịn chín điều lành, chịu thiệt thòi là phúc, hay là, cứ bỏ qua chuyện này đi vậy."

"Sắp phải tham gia quỹ đầu tư rồi, những thời điểm quan trọng thế này không nên có những chuyện phức tạp."

"Nếu không lỡ như bị lan truyền đi, ắt sẽ mang lại ảnh hưởng đối với sự phát triển của nhà họ Lạc."

Lần này cuối cùng cũng khiến Lạc Thi Thi không nhịn nổi nữa!

Cô quyết định, trước tiên phải nói chuyện với đối phương trước.

Lúc này cô lấy điện thoại ra, bấm số của Sở Phong!

Bình Luận (0)
Comment