Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 93

Nhìn đám đông bắt đầu la ó om sòm, Lạc Chấn Hải cũng phải lực bất tòng tâm.

Cuối cùng, dưới sự hối thúc của mọi người, Lạc Tân Hoa lần lượt mở từng phần thực phẩm chức năng ra nếm thử.

Cả hai phần thực phẩm chức năng này đều có bao bì, màu sắc, thậm chí là chữ viết trên bao bì y hệt nhau.

Dùng mắt thường chắc chắn không thể phân biệt được cho nên mọi người rất tò mò không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.

“Ừm...

Phần được nếm thử đầu tiên là phần của Diệp Kim Long.

Cần xong, Lạc Tân Hoa chậm rãi nhấm nháp rồi liên tục gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Thấy vậy, Diệp Kim Long liền thở phào nhẹ nhõm, mấy người khác cũng hùa theo bàn tán, khen ngợi anh ta.

Làm như không cần nếm thử phần của Sở Phong cũng biết được kết quả.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, Sở Phong vẫn bình tĩnh mời Lạc Tân Hoa tiếp tục.

"Hửm?"

Lạc Tân Hoa cũng đến nếm thử thực phẩm chức. năng của hẳn, nhưng lần này không giống lúc nếm thử. phần của Diệp Kim Long, đầu tiên anh ta hơi cau mày một chút sau đó bất chợt mở to mắt, cuối cùng đến thân thể cũng bắt đầu run rẩy!

"Sao rồi chú Lạc, có phải thực phẩm chức năng của tên phế vật đó là giả không?"

“Vị rất khó ăn đúng không?”


Thấy vậy Diệp Kim Long bắt đầu mỉa mai.

Những người khác cũng lên tiếng chế giễu hắn, thậm chí còn mạnh miệng nói biết ngay sẽ có kết quả này, đáng lẽ lúc nãy bọn họ không nên lãng phí thời gian làm theo ý hẳn như vậy.

Lạc Chấn Hải thầm thở dài một tiếng, hiện tại đã nếm xong rồi, kết quả cũng có, dù ông ấy có muốn bảo vệ Sở Phong thì——

“Ngon quá, ngon quá!!”

Đột nhiên, Lạc Tân Hoa bất ngờ kích động nhào lên ôm lấy Sở Phong, hưng phấn nói:" Cái này có mùi vị giống hệt sản phẩm lúc trước tôi đã thảo luận với tổng thanh tra, phần của cậu chính là đồ thật, tuyệt đối là đô thật, không thể nào giả được!"

Ầm ầm!

Những lời này vừa nói ra, mọi người có mặt lập tức sững sờ!

"Không phải chứ, thực phẩm chức năng của hẳn là thật hả?”

"Lạc Tân Hoa là chuyên gia trong lĩnh vực này, những lời anh ta nói chắc chắn không sai đâu!”

"Vấn đề là, anh ta không có quan hệ gì với tên phế vật kia, không đời nào anh ta sẽ che đậy cho hấn!"

"Vậy tức là đồ của hắn là thật, đồ của Diệp thiếu gia... Là giả"

"Sao có thể như vậy chứ? Cua gắt như vậy, tiểu thuyết cũng không dám viết vào đâu

Trong lúc nhất thời, mọi người đồng loạt cảm thấy tam quan vỡ vụn, những người đang nhao nhao vây quanh Diệp Kim Long đều lui về sau.

Diệp Kim Long phía bên kia cũng biến sắc, những ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái vừa nãy đã sớm biến mất, thay vào đó là sự nghỉ ngờ và bối rối

Tân Hoa, cậu, cậu chắc chứ?

Lạc Chấn Hải sửng sốt, sau đó vui vẻ hỏi: "Thực. phẩm chức năng cháu rể tôi tặng là hàng thật?"

"Chắc chắn là vậy mà!"

Lạc Tân Hoa không chút nghĩ ngợi, điên cuồng gật đầu: “Cái lúc trước cháu thảo luận với tổng thanh tra cũng có mùi vị y như cái này”

"Đây là thành quả mà cháu góp ý vào nghiên cứu của bọn họ tạo ra”

“Nó là đứa con tỉnh thần của cháu, làm sao cháu không nhận ra được chứ?"

Sở Phong khẽ cười nói: "Đây là quà do bạn cháu đưa, không ngờ lại có liên quan với chú Lạc”

"Rất cảm ơn chú đã làm sang tỏ giúp cháu"

Cậu nói gì vậy chứ, thật không thể giả, mà đã giả thì không thế thật được, tôi chỉ nói ra tình hình thực tế mà thôi..."


"Câu này cháu thích, thật không thể giả, mà đã giả thì không thể thật được."

Sở Phong gật gù, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Diệp Kim Long với vẻ mặt kinh ngạc, trêu chọc nói: "Đúng không Diệp Kim Long?"

Cơ thể của Diệp Kim Long run lên suýt nữa đã đứng không vững, anh ta liều mạng lắc đầu, vẻ mặt vừa sốc vừa xấu hổ.

Tại sao lại như vậy chứ?

Anh ta biết thực phẩm chức năng của mình là hàng nhái, hàng nhái cao cấp anh ta bỏ ra mười vạn mua về.

Nếu không làm sao anh ta có thể bỏ ra mấy trăm vạn đi mua một phần quà mừng, đầu óc của anh ta cũng đâu có bệnh!

Anh ta chỉ muốn theo đuổi Lạc Thi Thi về chung chăn chung gối thôi, anh ta không hề có ý định móc tìm móc phối cho cô.

Có điều, đáng lẽ món hàng nhái cao cấp này đã đủ sức bày cùng với đám hàng thật rồi. Bởi vì món đồ vừa đắt vừa hiếm có khó tìm như này, đừng nói là anh ta, mấy đại gia tộc khác muốn có cũng khó mà có được. Làm sao tên phế vật này có chứ?

Chuyện này thật khó tin, anh ta không muốn nghe, không muốn nghe!

Nếu đây là sự thật thì chẳng phải anh ta đang bị vả mặt trước đám đông sao?

Sau này anh ta còn mặt mũi đâu nói chuyện với Lạc Thi Thi chứ?

Nghĩ đến đây, anh ta đột nhiên hít một hơi thật sâu, dùng vẻ mặt vô tội nói: "Thì ra của tôi là giả. Vậy là tôi bị bọn họ lừa rồi!”

“Đám thương nhân lòng dạ hiểm ác này thật ghê tởm, trở về tôi nhất định phải tìm họ tính sổ!"

"Ông nội, cháu xin lỗi, cháu cũng không biết chuyện này”

Anh ta lập tức hóa thân thành người dân vô tội bị lừa, lời nói hết sức cảm động, vẻ mặt cũng vô cùng chân thành.

Mọi người thấy vậy liền tin tưởng, dù sao thì với thân phận và địa vị của anh ta không cần phải dùng đồgiả để lừa người.

Lý do duy nhất mà mọi người có thể nghĩ ra là chính anh ta cũng bị lừa!


Anh ta là con rể tương lai của Tô Mai cho nên những lúc thế này, bà ta phải ra sức bảo vệ anh ta: “Không sao đâu Diệp thiếu gia, dù sao cậu cũng là nạn nhân, nếu cậu cũng bị lừa thì chúng tôi sẽ không trách cậu đâu”

"Ngược lại là lúc Lạc Tân Hoa tham gia cái dự án kia tới giờ cũng nhiều năm rồi. Có người nào có thể đảm bảo những gì anh ta nói là đúng hay sai?”

"Hay nói cách khác, có khi nào đồ của Sở Phong cũng chỉ là hàng giả nhưng là loại hơi cao cấp hơn của Diệp thiếu gia thì sao?"

"Có thể đồ của Diệp thiếu gia là giả nhưng như vậy không có nghĩa đồ của hẳn là thật!"

Nghe vậy, Sở Phong lập tức cau mày.

Bà già này đúng là viên đá trong hầm cầu mà, vừa thối lại vừa cứng đầu.

Kết quả đã như vậy rồi mà bà ta vẫn dám trơ tráo nói rằng đồ của hẳn là đồ giả, hơn nữa còn bênh vực. cho Diệp Kim Long.

Vậy mà mấy lời nói của bà ta lại nhận được sự ủng hộ của mọi người, bọn họ lại bắt đầu làm ầm ĩ lên.

Tô Mai nói đúng, dù đồ của Diệp thiếu gia là giá nhưng như vậy không chứng minh đồ của Sở Phong là thật"

"Chúng ta cũng không nên loại trừ lý do hẳn có quan hệ gì với Lạc Hoa Tân, hoặc hôm nay vị giác của Lạc Hoa Tân có bị vấn đề gì đó.

"Cái này không thể coi là chứng cứ. Muốn chúng tôi tin nhất định phải đưa ra bằng chứng xác thực."

"Nếu không, chúng tôi vẫn nghĩ là Diệp thiếu gia là người bị hại, bị người ta lừa còn Sở Phong rõ ràng, biết đó là hàng giả nhưng vẫn mang đi tặng!”

“Bị lừa và cố ý làm là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!!"

Bình Luận (0)
Comment