Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế

Chương 99

Nghĩ vậy.

Sở Phong nhếch môi, cười khẽ.

"Sở tiên sinh, đến lúc này rồi mà ngài còn cười được sao."

“Tôi gọi ngài tới đây để giúp đỡ, chứ không phải để ngài chê cười."

"Lúc trước tôi nói muốn mời ngài tới, nhưng Vân tổng không muốn làm phiền ngài, nói cô ấy có thể tự mình giải quyết, trông ngài thế này, tôi lo sợ lắm đó.”

Trần Thủy Linh trợn mắt nói.

Có thể thấy, tuy cô ta chỉ là trợ lý của Vân Thủy Dao nhưng lại rất thân với cô.

Hai cô thân như chị em, hiện giờ tập đoàn vướng vào khủng hoảng, cô ta vì thế cũng lo lắng không thôi.

"Không sao đâu, có tôi ở đây rồi, yên tâm đi”

"Dẫn đường đến chỗ Vân tổng nhà cô đi”

"Những phương diện khác tôi không dám nói nhưng về dược liệu, dễ như trở bàn tay."

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của đối phương, “Trần Thủy Linh cảm thấy bồn chồn không thôi, hắn giỏi dược liệu, nhưng có thể thay Vân tổng giải quyết vấn đề hay không thì vẫn chưa nắm chắc được.

Nhưng đã đến nước này rồi, cô ta chỉ có thể suy tính từng bước một, chỉ mong hắn có nhanh chóng tới giúp đỡ.

Lúc này đã là tám giờ tối, là thời điểm buôn bán cao điểm của phố dược liệu.


Bên trong những cửa hàng hai bên đường đều là những âm thanh hò hét liên tiếp, kéo dài không dứt.

Con đường ở giữa cũng đông đúc, vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng vô cùng vui sướng thịnh vượng.

Đến giữa phố, phía trước có rất nhiều người, con đường đông đúc chật hẹp không thôi

“Tôi không quan tâm, vợ tôi vì sử dụng mỹ phẩm của công ty cô mới bị hủy dung, cô phải giải thích rõ chuyện này cho chúng tôi!"

“Đúng vậy, mẹ chồng tôi cũng là khách hàng thường xuyên của công ty cô, nhưng bây giờ da bà ấy đã bị thối rữa, các người phải bồi thường cho tôi!”

"Công ty lớn, đại gia tộc cái gì chứ, theo tôi thấy ngay cả chó má cũng không bằng đó!

"Rõ ràng là vấn đề của công ty côi, nhưng lại nói lỗi năm ở nhà cung cấp, đây chẳng phải là muốn đổ lỗi cho người khác sao?"

"Tôi nói cho cô biết, nói nhảm cũng vô dụng, nếu các người không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ gọi cảnh sát, để đội tuần tra thẩm tra công ty các người!"

Mọi người đều tỏ ra phẫn nộ, chỉ tay vào người phụ nữ ở giữa.

Một số người bị kích động đến mức thậm chí còn xô đẩy, gây ra những tiếng la hét liên tục.

"Vân tổng!”

Thấy tình thế không ổn, Trần Thủy Linh hét lớn kéo Sở Phong đi vào, lại bị hẳn ném ra, lắc đầu nói: "Yên tâm, xem tình hình ra sao trước đã.”

"Cái gì"

"Còn xem tình hình ra sao?”

Trần Thủy Linh trợn to hai mắt, trên lông mày hiện lên một tia khinh thường: "Nhìn thấy nhiều người như vậy nên anh sợ rồi sao?"

"Ngày nào Vân tổng nhà tôi đều nhắc về anh, khen anh lên tận trời xanh, nhưng vào lúc quan trọng thế này mà anh lại nói những lời đó với tôi?”

"Được rồi, tôi đánh giá sai anh rồi, anh không đi giúp đỡ, tôi đi!"

Sau đó, không căn suy nghĩ, cô ta lao thắng vào đám đông!

Trong mắt cô ta, tên Sở Phong này không hào hùng như tưởng tượng của mình.

Ngược lại nhát gan sợ phiền phức, khúm núm do dự, lúc ấy chữa khỏi bệnh cho lão gia tử, là do hẳn gặp may rồi.

Đối với chuyện này, Sở Phong cũng lực bất tòng tâm

Không phải là hắn không muốn giúp đỡ, nhưng hắn không có bất kỳ bằng chứng nào, nói chuyện với họ cũng chẳng ích gì.

Hơn nữa, hẳn còn phát hiện ra điều gì đó đáng nghi.

Đằng sau đám đông có hai chiếc thùng.


Một là hộp quà Tiffany do Tập đoàn Vân thị bán, mặc dù chưa xem nội dung bên trong.

Nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, mùi thuốc nồng nặc vẫn tràn ngập khắp khoang mũi, nhưng dường như có thứ gì khác xen vào.

Mùi hăng xộc vào mũi, xuyên vào cổ họng, có chút nghẹn ngào.

Mặt khác, ở hộp còn lại, nhà cung cấp lại cung cấp các loại dược liệu trung y, tỉ lệ thuần túy, thấm vào ruột gan, không có gì khác thường.

Tổng hợp tất cả lại, hẳn đi đến kết luận.

Đúng là mỹ phẩm có vấn đề chứ không liên quan gì đến nhà cung cấp thuốc.

Nó trộn lẫn với những thứ khác, nhưng cụ thể là thứ gì thì phải mở ra kiểm tra đã

Điều không thể tin được là bên trong đám đông đang vây xem, hẳn lại ngửi thấy mùi tạp chất này.

Hắn đang quan sát nguồn gốc của mùi lạ phát ra từ ai.

Trong đám đông.

Tiểu Chu và các nhân viên bảo vệ khác tạo thành vòng tròn để bảo vệ Vân Thủy Dao.

"Vân tổng!"

Trần Thủy Linh bước nhanh về phía trước, kéo cô lại, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi trước đi, đừng tranh cãi với những người này.”

"Bọn họ căn bản không nghe, nhà cung cấp cũng không nhận lỗi, tôi thậm chí còn mời Sở Phong, nhưng hắn không muốn tiến vào, chúng ta nhất định không có biện pháp."

"Cái gì?"

Nghe vậy, Vân Thủy Dao cau mày nói: "Cô gọi Sở Phong sao?”


"Cô hét cái gì chứ, không phải tôi vì cô...... ”

Tôi nghĩ rằng y thuật của hắn rất tốt, có hắn có chút kinh nghiệm về dược liệu, có thể giúp ích được gì đó”

“Nhưng ai biết được, hẳn nhìn thấy nơi này nhiều người như vậy liền sợ hãi, thậm chí không muốn đi vào!"

Theo ngón tay của cô ta.

Bên ngoài đám người, Sở Phong đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn chung quanh.

Vốn dĩ hắn đang quan sát nguồn gốc của mùi hương, nhưng trong mắt người khác, hắn không dám bước tới.

"Hắn thật sự không dám đi vào?”

Vân Thủy Dao sửng sốt

Nhưng Chu Tiểu Bảo vốn có ân huệ với Sở Phong, lại nói: Không có khả năng, đội trưởng không phải loại người như vậy!"

“Anh ấy không vào, chắc chắn anh ấy có suy sét gì đó, anh ấy... ”

"Hắn thì lo lắng gì chứ?

"Trần Thủy Linh nhếch môi, không đồng ý nói: "Bây giờ tinh thần người nhà nạn nhân đang kích động như.

“Còn nhà cung cấp thì không chịu thừa nhận, chúng ta bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, bồn phía còn có không ít tin tức truyền thông quay chụp, hẳn nhất định là sợ hãi, không dám bước vào."

"Lúc mới tới đây, còn vỗ ngực hứa hẹn với tôi, nhưng bây giờ nhìn thấy đám đông lại sợ hãi, ha....Đàn ông, đều là một lũ khốn nạn như nhau!"

Bình Luận (0)
Comment