Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 108

               

21:37:01, 14/1/2013

"Hu hu hu! ! ! Mạt nhi, cậu có bị đốt không? Hình như tớ bị đốt vào mông rồi, đau!" Thiên Hi chạy đến chỗ an toàn thì dừng lại, đưa tay vào trong mông xoa xoa, nức nở hỏi tôi, lúc này tụi Yen chạy tới.

"Sao các cậu chạy loạn kêu loạn lên thế? Nhìn thấy heo rừng?" Tư Khiết sốt sắng hỏi.

"Hu hu! Còn đáng ghét hơn heo rừng, chúng tớ bị ong mật đuổi, mau giúp tớ xem mông có bị sưng lên không." Thiên Hi thật sự nước mắt lưng tròng.

"A! Đúng là sưng lên, sao cậu hay dẫn dụ ong mật vậy? Lần trước là hai má, lúc này còn tuyệt hơn, trực tiếp hôn vào cái mông nhỏ của cậu, ha ha!" Chúng tôi vây quanh Thiên Hi, Tư Khiết kéo quần của nàng xuống kiểm tra quả nhiên bị trúng chiêu.

"Mạt nhi, đừng nói cậu cũng bị đốt vào mông nhé?" Tiểu Đằng đã cười hụt hơi rồi.

"Tớ không đi tiểu, nhưng chạy chậm, bị đốt vào ngón út rồi." Tôi đưa tay trái cho các nàng xem.

"Sưng lên rồi, đau không?" Yen đau lòng khẽ vuốt đầu ngón tay của tôi, hỏi.

"Nó đốt thoáng cái rất đau, bây giờ là ngứa và sưng đau." Tôi nhíu mày nói.

"Đây là ong mật hoang trong núi, đốt đau hơn lần trước nhiều, chúng nó có thể rất độc không? Chúng tớ có thể chết không?" Thiên Hi tự dọa mình khóc.

"Ha ha! Nếu không thì bây giờ lập tức hút ra độc tố cho cậu? Ôi mẹ ơi! Tớ sắp cười đau sốc hông, kiếp trước chắc chắn là cậu nuôi ong, chúng nó nhìn thấy cậu rất thân thiết, trực tiếp dùng phương thức này chào hỏi với cậu." Mạn Văn không quên châm chọc Thiên Hi.

"Bị ong mật đốt phải xử lý bằng thứ gì có tính kiềm, chẳng hạn như nước xà phòng, bây giờ tốt nhất là lấy ra ngòi chích của ong, ngàn vạn lần không thể nặn, Hi Hi, ong mật không có độc, yên tâm đi!" Tôi an ủi Thiên Hi, trước đây mẹ tôi từng nói cho tôi kiến thức phổ thông này.

"Phải đi về thì mới có thể tìm kim để lấy ra chứ!" Lúc Tư Khiết nói, chú Cửu đi tới, hỏi chúng tôi xảy ra chuyện gì.

"Cô nương, không sao đâu! Trở về tìm chút lá cỏ xoa lên cho các cháu rất nhanh sẽ khỏi, xác định là ong mật chứ?" Chú Cửu hỏi.

"Cực kỳ xác định, cái bộ dáng nhỏ bé đó của nó cháu tám đời đều nhận ra nó." Đôi mắt to của Thiên Hi hơi trợn lên nói, trên lông mi dài vẫn còn vương giọt lệ, như con búp bê, mọi người không nhịn được bật cười.

Sau khi trở về, Tư Khiết để Thiên Hi nằm nhoài trên giường, giúp nàng lấy ra ngòi chích, Yen ngồi đối diện với tôi, cầm một cây kim đã khử trùng chậm chạp không dám "động thủ" với tôi.

"Không sao, tớ không sợ đau! Đến đây đi." Tôi mỉm cười khích lệ Yen, nàng bắt đầu nhắm ngay chỗ ong đốt thử khều nhẹ, tay nàng chạm vào rất lạnh, tôi nghĩ là vì trong lòng nàng sợ sẽ làm đau tôi.

"Đau không?" Nàng thấy tôi nhíu mày, lập tức ngừng động tác.

"Ha ha! Hơi hơi, sắp khều ra rồi, cậu tiếp tục." Tôi miễn cưỡng cười nói.

"A! Chảy máu." Yen căng thẳng ngậm lấy ngón tay của tôi, mặt tôi tức thì đỏ lên, may là sự chú ý của mấy chị em đều ở trên cái mông của Thiên Hi, nếu không lại sẽ có đề tài nói về hai đứa.

"Thân ái, bẩn!" Tôi thẹn thùng nói nhỏ.

"Không sao! Giờ tớ giúp cậu bôi thảo dược của chú Cửu." Ánh mắt Yen hết sức chăm chú, tôi thích bộ dáng nàng sốt sắng vì tôi, yêu nhau hai năm, quan tâm của nàng với tôi tôi nhìn vào trong mắt, dụng tâm và chân tâm của nàng tôi đều cảm giác được mọi lúc mọi nơi.

Bữa khuya chính là tía tô xào ốc đồng mà chú Cửu làm, mọi người ăn vui vẻ, Thiên Hi không thể ngồi, hình tượng không hề thục nữ mà ngồi xổm ở trên ghế, nghe tiếng các nàng húp ốc soàn soạt tôi không kìm được mà cười ra tiếng.

"Trứng muối cậu cười cái gì? Ăn cái này nhất định phải thô lỗ một chút thì mới thoải mái, hiểu không?" Mạn Văn bắt chước Thiên Hi ngồi xổm ở trên ghế.

"Ha ha! Tướng ăn này thật hài, tớ cũng ngồi xổm." Tôi không kiêng dè chút nào học theo răm rắp, tiếp đó Tư Khiết và Tiểu Đằng cũng nghịch ngợm ngồi xổm ở trên ghế, lúc này cả bọn nhìn về phía Yen, miệng nàng ngậm lại chậm rãi nhai đồ ăn, con mắt long lanh nhìn chúng tôi, sau đó lộ ra nụ cười xán lạn, một tay bám vào lưng dựa trên ghế trúc, đưa hai chân giẫm vào trên ghế, khép hai chân lại ngồi chồm hổm, chúng tôi đều không nghĩ tới nàng sẽ làm theo chúng tôi, bình thường nàng là người vô cùng tao nhã lịch sự.

"Ha ha ha ha! ! !" Lúc này nàng thật sự rất đáng yêu, cả lũ sung sướng cười phá lên.

Ăn xong mọi người nằm trên tấm ván gỗ rộng rãi ở sân, đưa hai tay gối đầu, nhìn bầu trời đầy sao, nghe côn trùng kêu chút chít, thật yên bình... .

"Thời gian trôi qua thật nhanh! Sang năm liền lên năm bốn rồi, rất mong thời gian trôi qua chậm một chút." Tiểu Đằng đột nhiên rất bùi ngùi nói.

"Đúng đấy! Thật không muốn tốt nghiệp, vẫn muốn ở bên các cậu." Tâm trạng tôi xuống dốc nói.

"Hì hì! Sau khi tốt nghiệp chúng mình vẫn sẽ bên nhau, không phải hiện giờ mọi người đều có công việc sao? Ở trong thành phố cắm rễ hoàn toàn không thành vấn đề." Mạn Văn nhấc chân dài của nàng lên cao cao, nói.

"Sau khi tốt nghiệp các cậu có dự định gì?" Yen hỏi.

"Tớ muốn làm giáo viên, vậy thì có thể tiếp tục nghỉ đông và nghỉ hè, ha ha." Tư Khiết nói.

"Tớ nghĩ tớ cũng sẽ đi làm giáo viên thôi! Chúng mình học chuyên ngành này điều kiện tìm việc làm rất hẹp!" Tiểu Đằng nói.

"Cậu đàn piano giỏi như vậy, nên tiếp tục đào tạo sâu, sau này có cơ hội làm nghệ sĩ đấy!" Tôi đề nghị.

"Đào tạo sâu nhất định sẽ, nhưng tớ không muốn làm nghệ sĩ, rất mệt! Tớ thích cuộc sống ổn định." Tiểu Đằng nói ra ý nghĩ của nàng.

"Ừm! Giống như tớ nghĩ, tớ cũng thích ổn định, làm giáo viên không thể nào tốt hơn." Tôi nói.

"Đừng mà! Tớ thấy lấy điều kiện về mọi mặt của cậu, nên đi con đường biểu diễn nghệ thuật, làm giáo viên rất đáng tiếc đó!" Mạn Văn kích động ngồi dậy nhìn tôi.

"Tính cách của Mạt nhi không thích hợp đi con đường này, sẽ rất cực khổ, tớ ủng hộ cậu ấy làm giáo viên." Tư Khiết rất hiểu rõ tôi, nói.

"Hì hì! Vậy tớ không cướp chén cơm cùng các cậu , tớ muốn làm nghề tự do, vừa dạy đàn, vừa làm nghề phụ mà tớ thích, tích góp đủ tiền thì mở một văn phòng hoặc công ty, mình làm bà chủ, ha ha!" Mặc dù Thiên Hi ngày thường cẩu thả, nhưng làm việc rất có suy nghĩ.

"Ơ! Cô bé, nghĩ giống tớ ha, đập tay một cái nào! Làm giáo viên thì tớ không có hứng thú, cả ngày nhìn mấy đứa nhóc kia liền phiền lòng, tớ thích không bị ràng buộc làm chuyện mình muốn làm, mơ ước mau mau mua một căn nhà ở thành phố này, mỗi tối có thể nhàn nhã đi ra ngoài dắt chó, 2-4-6 có thể đi thẩm mỹ viện làm đẹp, 3-5-7 có thể ra ngoài hẹn hò với các soái ca khác nhau, ha ha! Nghĩ thôi liền vui vẻ." Mạn Văn bắt đầu nằm mơ, càng nói càng hăng say, mọi người bị chọc cười.

"Tiểu Bảo, còn cậu? Thật sự không xuất ngoại?" Tiểu Đằng nghiêng đầu nhìn Yen bên cạnh, hỏi.

"Bây giờ cậu ấy với Mạt nhi như kẹo cao su, muốn tách ra cũng khó khăn, đừng nói xuất ngoại." Thiên Hi chen miệng nói.

"Tớ muốn ở bên Mạt nhi." Tuy rằng Yen chỉ nói ngắn ngủi vài chữ, nhưng tuyến lệ của tôi đã bị xúc động, mắt chua xót, kích động muốn khóc, đưa tay nắm chặt tay nàng, nàng khẽ ấn xuống một cái.

"Tiểu Bảo, xuất ngoại đào tạo sâu với cậu là rất quan trọng, trong lĩnh vực vĩ cầm thì kĩ năng của cậu là số một số hai, cha mẹ và giáo sư kỳ vọng vào cậu rất cao, tớ biết muốn cậu và Mạt nhi chia xa sẽ chịu không nổi, nhưng cậu có nghĩ tới tương lai của các cậu không? Tớ nghĩ chỉ khi cậu xuất sắc và độc lập thêm nữa mới có thể có được tương lai của hai cậu, mới có thể có sức lực mà công khai với người nhà, những điều này cậu có nghĩ tới hay không?" Tư Khiết nói mấy câu làm tôi và Yen giật mình, đây chính là cái nhìn thấu đáo từ một người đứng xem, để hai đứa lâm vào trong suy tư...
Bình Luận (0)
Comment