21:49:44, 24/1/2013 Buổi tối Yen tham gia buổi hòa nhạc của sư huynh, chúng tôi ở hậu đài tán gẫu với nàng, Thiên Hi hỗ trợ trang điểm, trong lúc đó sư huynh đến xem Yen mấy lần, hội chị em đều nhìn ra được anh ta có ý với nàng.
"Doãn Hạ Mạt, tình địch của cậu đến rồi ha, người cao to có tài như vậy cậu phải cố gắng đề phòng." Mạn Văn nói ngay trước mặt chúng tôi, tôi và Yen cười xòa.
"Xem cậu nói, chính là không tin Tiểu Bảo của chúng ta à, cậu ấy mới không dễ thích người khác như vậy đâu." Tiểu Đằng khoác hai tay lên vai Yen nói.
"Đằng nhi nói xuôi tai tớ, ha ha." Yen nắm tay Tiểu Đằng, dịu dàng cười nói.
"Xí! Lý Ngữ Yên, cậu bây giờ thật sự không có một xíu động lòng với con trai à?" Mạn Văn thử hỏi dò.
"Ôi! Cậu bây giờ hỏi câu này rất là ngớ ngẩn! Mạt nhi ở đây thì khẳng định nói không có rồi, ha ha!" Thiên Hi tiếp lời.
"Hai cậu được lắm, đừng mơ gây chia rẽ chúng tớ nha!" Yen cười cong miệng xoay người nhìn hai yêu tinh phá phách này.
"Tớ thực sự muốn nhìn thử xem hai cậu cãi nhau sẽ ra sao, ân ái lâu như thế hơi bất thường đó!" Mạn Văn cười xấu xa nói.
"Màn Thầu thối! Cách nghĩ này của cậu mới không bình thường đấy." Tôi cười tiến lên ngắt lấy mặt nàng, nghiến răng nói.
"Người ta nói tình nhân càng cãi nhau thì tình cảm càng tăng tiến mà, tớ cũng không ý gì khác." Mạn Văn xoa mặt bị tôi véo đỏ, giả bộ oan ức nói.
"Hai cậu ấy không cần quá trình này, trực tiếp thăng hoa rồi, cậu cũng đừng xấu bụng." Tư Khiết nói đùa, cầm đồ vật gõ vào đầu Mạn Văn một cái, mọi người đều cười.
"Nửa buổi sau sắp bắt đầu rồi, Tiểu Bảo cậu sắp ra sân rồi, cố gắng thể hiện." Thiên Hi giúp Yen sửa sang lại nốt trang điểm.
"Cố lên cố lên!" Dù Yen thường đi biểu diễn, kinh nghiệm sân khấu đã rất phong phú, nhưng mọi người vẫn tiếp thêm sức mạnh cho nàng, sau khi ôm nàng thì mọi người về khán đài tìm vị trí rồi thưởng thức diễn tấu của nàng.
Đi muộn chỉ có thể ngồi hàng cuối cùng, tối nay sư huynh ngoại trừ mời Yen làm khách mời của anh còn mời tới bạn bè ưu tú khoa khác qua đây cổ vũ, có vẻ buổi hòa nhạc sẽ không ngột ngạt nhàm chán. Ở bên Yen lâu rồi, biết rất nhiều tri thức và tác phẩm liên quan tới vĩ cầm, nàng còn thường phân tích cho tôi nội dung biểu đạt và hình thức ca khúc của mỗi chương nhạc, bản nhạc bây giờ mà sư huynh đang kéo có độ khó cực kỳ cao, tay anh ấy nhanh chóng di chuyển và biến hóa trên dây đàn, nhìn ra được kỹ thuật của anh ấy khá là vững chắc, chuẩn xác linh hoạt, thoải mái tự nhiên, có thể mở được buổi hòa nhạc đều là học sinh vô cùng xuất sắc, hội chị em không keo kiệt tặng cho tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
"Đến Tiểu Bảo ra sân rồi, ra sức vỗ ha." Lúc Mạn Văn nhắc nhở chúng tôi, Yen cầm vĩ cầm tao nhã đi ra, sư huynh đi theo ở phía sau, tối nay nàng mặc lễ phục khác với xưa, đó là một chiếc váy ngắn chỉ tới đầu gối màu xanh da trời mà tôi cho rằng nó xinh đẹp, thiết kế đơn giản trang nhã, phối hợp một đôi giày cao gót màu trắng, làm bật vẻ tươi mát lại mang chút hoạt bát, tóc là Thiên Hi làm cho nàng, tết kiểu chữ thập vô cùng đơn giản, để lộ lỗ tai, tóc dài xõa ra trước bờ vai. Không cần chúng tôi vỗ tay đã nghe thấy tiếng hô của người trong hội trường, nhưng năm người chúng tôi vẫn ra sức vỗ tay thật vang, vỗ sưng cả tay của mình luôn (ha ha, cho phép tôi bày tỏ khoa trương một tẹo).
Bài đầu tiên là "bản song tấu violin concerto cung Rê thứ của J.S. Bach" mà nàng hợp tấu cùng sư huynh, chứa đựng rõ ràng ba phong cách âm nhạc: Hoa lệ, tao nhã, khéo léo của thời kỳ Baroque. Hai người ở trên sân khấu ăn ý phối hợp, tình cờ ánh mắt sẽ mỉm cười giao lưu, tôi thích nhìn vẻ tự tin và bình tĩnh của nàng khi đứng trên sân khấu, mỗi một động tác nhỏ bé đều thu hết vào trong mắt tôi. Kĩ xảo diễn tấu của Yen cực kỳ tinh tế, từng nghe giáo sư Vương nói với tôi rằng ưu điểm lớn nhất của nàng chính là kĩ thuật spiccato của nàng chuẩn xác và khéo léo, tremolo chan chứa hàm súc, âm sắc biến hóa tinh tế, khả năng cảm thụ nhạc trời sinh tốt vô cùng, bạn nghe nàng diễn tấu sẽ cực kỳ hưởng thụ. Thính lực của nàng rất tuyệt, tôi thường hay cố ý làm khó dễ nàng, tôi thường đàn mấy hợp âm biến hóa kì dị trên dương cầm cho nàng nghe, (hợp âm ý nghĩa phổ thông là cùng lúc ấn 3-4 nốt trên phím đàn) nàng có thể nhanh và chuẩn nói ra, đôi khi tôi hát ở trước mặt nàng, bỗng nhiên nàng sẽ mẫn cảm nhíu mày, tôi liền biết tôi hát một âm nào đó không chuẩn rồi.
Tôi cầm lấy máy ảnh chỉnh tiêu cự muốn chụp lại khoảnh khắc ưu việt của nàng, nhưng khoảng cách thật sự là quá xa, chỉ có thể chụp được hình ảnh mờ nhạt, một khúc hoàn tất nghênh đón tiếng vỗ tay của toàn hội trường, sư huynh cúi mình rồi rời sân khấu, để lại Yen ở trên sân, sau đó nàng muốn độc tấu một bản violin concerto số hai cung Si thứ thuộc chương nhạc thứ ba của Paganini, với tên gọi là "Chiếc chuông nhỏ", đây là bản nhạc tôi rất thích, nó chia ra ba chương nhạc lớn, muốn diễn tấu hết toàn bộ phải mất thời gian rất dài, Yen chọn chương ba với nhịp độ nhanh vừa, thông thường gọi là điệp khúc mô phỏng theo tiếng chuông, bắt đầu với cách ngắt âm nhẹ nhàng bay nhảy, tiếp đó chính là lúc kéo đàn, cách diễn tấu kéo chiếc vĩ tới gần phần ngựa đàn, bình thường vĩ phải duy trì ở giữa hộp chốt và ngựa đàn, tới gần hộp chốt âm thanh sẽ trở nên cứng và sắc, tới gần ngựa đàn sẽ trở nên mềm và mờ nhạt, bởi vậy tạo nên âm thanh đặc biệt.
Mọi người trong hội trường an tĩnh nghe, nàng luôn mỉm cười nhàn nhạt, tôi kinh ngạc mà nhìn nàng, lúc bản nhạc sắp kết thúc, trong lòng không biết vì sao lại chợt rất khó chịu, trong đầu vút qua những suy nghĩ về rất nhiều thứ, nghĩ về nàng sắp phải rời xa tôi rồi, sau đó thì không thể ngày ngày ở bên nàng, nghe tiếng đàn duyên dáng của nàng, và cả tiếng nói dịu dàng, chiếc ôm ấm áp, quan tâm chăm sóc... Giờ đây trong mắt ngấn lệ, mũi cay cay, tôi muốn gắng sức nhẫn nhịn không cho nó chảy ra, nhưng nó vẫn cứ giàn giụa, chảy xuống từng giọt lớn, nàng trên sân khấu đã trở nên mơ hồ. Tôi sợ các nàng trông thấy bộ dạng xấu xí của tôi lúc này, hơi hơi lùi người về đằng sau, đưa tay giả vờ vuốt tóc mái để lau đi nước mắt, may là khán đài tối tăm.
Giai điệu cuối cùng tôi không để ý nghe, tiếp đó liền nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên, tôi vỗ tay theo, mỉm cười chua xót nhìn nàng trên sân khấu thật chói mắt.
"Mạt nhi, chúng tớ đi về trước, cậu đi đón Tiểu Bảo nhé?!" Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, người trong hội trường chờ xếp hàng đi ra ngoài, Tư Khiết nắm tay của tôi nói.
Đi ra đại sảnh, vòng vào bằng cửa sau nhà hát, đi vào phòng trang điểm của Yen, nàng không ở đây, chỉ thấy điện thoại di động của nàng, vĩ cầm và vật dụng vẫn đặt ở chỗ này, cho rằng nàng đang ở nhà vệ sinh, vừa giúp nàng thu xếp cẩn thận, vừa đợi nàng. Nhưng qua rất lâu cũng không thấy nàng quay về, nhân viên công tác ở hậu trường hầu như đi hết rồi, tôi buồn bực đóng cửa lại đi tìm nàng, khi đi qua hành lang một học tỷ nói cho tôi biết nàng đi tới phòng trang điểm của sư huynh, chậm rãi đi về hướng được chỉ, không xa liền nghe thấy giọng của sư huynh, cửa phòng khép hờ, nhìn thấy Yen dựa vào bên mép bàn trang điểm, hai tay chống bàn, cúi đầu nghe sư huynh nói chuyện.
"Ngữ Yên, thật sự không thể cho một cơ hội sao?" Lúc nghe thấy sư huynh nói câu này, tôi trốn vào bên tường theo bản năng, rất không đạo đức mà nghe lén.
"Sư huynh, đừng có như vậy được không? Anh có bạn gái rồi." Dù Yen nói rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe được, bởi vì hành lang rất yên tĩnh.
"Anh và cô ấy mới vừa chia tay, xin lỗi! Anh không phải người trăng hoa như em nghĩ. Từ khi ở trong dàn nhạc quen biết em, anh liền không thể kiểm soát nổi mỗi ngày nhớ em, gặp được em thì anh mới biết cái gì là cảm giác động lòng, thực ra lần trước đi Hàn Quốc biểu diễn anh đã muốn thổ lộ với em, nhưng vẫn không tìm được cơ hội. Buổi hòa nhạc lần này anh thử mời em, không nghĩ tới em thoải mái đồng ý, em có biết vì chuyện này mà anh vui vẻ hơn mấy ngày không? Nghĩ rằng có thể có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc em." Khi nghe sư huynh kích động bày tỏ với Yen, mặt của tôi nóng lên, tim đập nhanh hơn, nắm chặt nắm đấm cắn môi lẳng lặng nghe tiếp.
"Sư huynh, anh đừng nói nữa, tối nay là một tối khó quên của anh, em không muốn phá hỏng niềm vui của anh. Nhưng rất xin lỗi! Em đã có người yêu rồi, hơn nữa em rất yêu cô ấy. Cảm ơn anh vì đã thích em, em cảm thấy chúng ta làm bạn tốt mới là thích hợp nhất. Tiệc khánh công em sẽ không đi, các anh chơi vui vẻ, chúc mừng anh biểu diễn đạt được thành công." Yen ngắt lời của sư huynh, khi nàng nói ra nàng rất yêu cô ấy, lòng tôi khoan khoái, khóe miệng hơi cong lên, tâm trạng lúc này rất vui vẻ, rời khỏi vách tường, đi về phòng trang điểm đợi nàng, lúc mới vừa mở cửa liền nghe thấy từ hành lang truyền đến tiếng chạy bộ dồn dập bằng giày cao gót.
"Xin lỗi! Xin lỗi! Để cho cậu chờ lâu, tớ vừa đi chỗ sư huynh." Yen thấy tôi đứng ở cửa thì vọt vào trong lòng tôi, khẽ thở hổn hển nói.
"Ha ha! Không sao, bao lâu cũng chờ cậu." Tôi đóng cửa lại, khẽ ôm eo của nàng cười nói.
"Đứa ngốc, tớ thật đói đó, cùng tớ đi ăn chè được không?" Yen đi tới ghế ngồi xuống.
"Tại sao không đi tham gia tiệc khánh công? Tớ còn nghĩ xếp xong đồ đạc cho cậu thì về ngay." Tôi giả vờ không biết hỏi.
"Không muốn đi, chỉ muốn nắm tay cùng cậu đi quán ăn vặt ăn mấy món ngon, không có gì quan trọng bằng thời gian ở bên cậu." Yen cười tít mắt nhìn tôi, tôi thầm hé miệng cười ngốc ha ha, nàng đeo giày cao gót cả tối, muốn lập tức cởi ra.
"Để tớ làm cho." Tôi bước nhanh về phía trước, ngồi xổm người xuống cởi ra cho nàng, dùng tay giúp nàng xoa bóp.
"Mạt nhi." Yen xoa đầu của tôi, nhẹ giọng gọi tôi.
"Hả?" Tôi ngẩng đầu nhìn nàng.
"Tớ yêu cậu!" Yen nâng mặt của tôi, cúi người xuống hôn môi tôi một cái.
"Tớ cũng yêu cậu!" Tôi quỳ trên mặt đất, ôm lấy nàng.
"Không muốn cậu rời khỏi tầm mắt của tớ dù chỉ trong phút chốc, làm sao bây giờ?" Yen vuốt ve lưng của tôi, mềm nhẹ nói.
"Ha ha! Tớ cũng thế, chúng mình thật si tình nha." Tôi ngọt ngào nói.
"Kỳ quái! Sao cậu không hỏi tớ đi chỗ sư huynh lâu như vậy làm gì? Nếu như bình thường cậu sẽ sốt sắng hỏi." Yen đột nhiên hỏi.
"A! Tớ không nghĩ nhiều, lẽ nào anh ta thổ lộ với cậu?" Tôi tiếp tục giả bộ.
"Hả? Giác quan thứ sáu của cậu sao mạnh như vậy?" Yen buông tôi ra, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi.
"Giờ cậu mới biết à? Trước đây tớ đã sớm nói anh ta thích cậu, cậu còn không tin." Tôi đứng lên, cất giày cao gót của nàng vào trong hộp.
"Ha ha, tớ từ chối rồi." Yen cầm túi đeo vai nói.
"Tớ biết!" Tôi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng.
"Hả?" Yen hơi kinh ngạc nhìn tôi.
"Ể... cái đó... nghĩ cũng ra mà, cậu không từ chối tớ mới kinh ngạc đó." Tôi chột dạ cầm lấy đồ rồi mở cửa, nắm tay nàng đi ra ngoài.
"Ồ... chưa từng thấy cậu bình tĩnh như thế. Tớ nhất thời chưa hết kinh ngạc đây." Yen vừa đi vừa nhìn tôi nói.
"Ha ha! Cậu dễ thương chết mất." Tôi ôm bờ vai của nàng thoải mái bật cười.
Bản giao hưởng cho hai vĩ cầm cung Rê thứ của J.S. BachChiếc chuông nhỏ, tên Ý là La Campanella của Paganini