*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thời gian đăng bài: 21:27:50, 17/7/2012Ngày hôm sau bị ánh nắng chói chang đánh thức, tôi từ từ mở mắt, phát hiện Yen đang nghiêng mình nhìn tôi, tôi luống cuống chống lên nửa thân trên, dụi dụi con mắt, nàng dịu dàng nói: "Tỉnh rồi? Ngủ có ngon không?" Tôi không dám nhìn thẳng nàng, nói: "Ừm! Rất ngon, tatami nhà cậu thật thoải mái, sao cậu dậy sớm vậy?" Nàng nói: "Tớ cũng mới vừa tỉnh, dáng vẻ cậu ngủ thật đáng yêu, miệng cong lên, còn thiếu không chảy nước miếng thôi." Mẹ của tôi ơi, mặt tôi 'xoạt' đỏ, nàng nhìn thấy bộ dáng này của tôi liền cười ha ha, ánh mặt trời chiếu rọi khuôn mặt nàng trông rất ưa nhìn.
Lúc này mấy kẻ dở hơi cũng lần lượt tỉnh rồi, mọi người chào nhau buổi sáng tốt lành, náo loạn một hồi lâu mới rời giường rửa mặt. Chúng tôi ngủ dậy phát hiện chú dì không có nhà, nhưng làm bữa sáng cho chúng tôi, còn để lại tờ giấy và tiền, bảo ngày hôm nay chúng tôi ra ngoài chơi vui vẻ.
Yen dẫn chúng tôi tới địa phương danh lam thắng cảnh nổi danh nhất, mỗi người chúng tôi đều đeo ba lô, mọi người phụ trách cõng chút đồ ăn vặt, nước uống, và thuốc khẩn cấp. Chúng tôi tới núi XX leo trèo, khi xuất phát ai nấy cũng tinh thần sung mãn, rất nhiều người đến khu phong cảnh, chúng tôi đi lên theo dòng người, nhìn thấy chỗ nào đẹp đẽ chúng tôi liền dừng lại chụp ảnh, lần đầu tiên cả bọn ra ngoài du ngoạn, ai nấy đều rất hưng phấn. Núi tương đối cao, đến giữa trưa chúng tôi leo lên được nửa liền mệt mỏi, Yen đề nghị tìm một chỗ ngồi xuống ăn, chúng tôi tìm một bãi cỏ trống, trải báo lên lấy ra tất cả đồ ăn vặt, phát hiện đồ uống mang không đủ, để sót hai chai ở nhà, chúng tôi liền hai người uống một chai, Yen mở ra một chai cocacola, cắm vào hai ống hút, đặt ở trước mặt tôi, nói: "Cùng uống?" Tôi đồng ý, hai đứa liền cùng cầm ống hút đầu sát đầu mặt đối mặt, chợt nghe thấy một tiếng "răng rắc" vang lên, hai đứa cùng quay đầu nhìn lại, hóa ra Mạn Văn đang chụp trộm chúng tôi, nàng hì hì cười nói: "Hình ảnh vừa nãy thật duy mỹ, nhất định phải chụp lại." Sau này bức ảnh rửa ra, hai chúng tôi đều rất yêu thích, chụp rất đẹp, chúng tôi đặt ở trên tủ đầu giường phòng ngủ.
Ăn uống no nê, chúng tôi tiếp tục xuất phát, tất cả mọi người nhất trí cho rằng: Nếu đã đến thì nhất định phải trèo lên đỉnh núi, như vậy mới có ý nghĩa. Chúng tôi khích lệ nhau, ở trên đường kể chuyện cười, khi chúng tôi đầu đầy mồ hôi, toàn thân ướt đẫm, rốt cục leo lên trên đỉnh núi, đứng trên đỉnh, cao cao tại thượng phóng ra tầm mắt cảm giác thực tuyệt, mọi người không hề rụt rè phấn khởi hét to, sáu người tay nắm tay giơ cao, lớn tiếng mà hét: "A!!!! Chúng mình leo lên đỉnh XX rồi." Hét xong mọi người nhìn nhau cười lớn, nụ cười trên gương mặt mỗi người đều xán lạn như vậy, chúng tôi lây nhiễm du khách bên cạnh, có mấy người cũng đang hét loạn. Tôi nhìn Yen, nàng mỉm cười nhìn phương xa, gò má xinh đẹp, hiện giờ nàng đang suy nghĩ gì vậy?
Chúng tôi thực sự không đi xuống núi được, mọi người đều tán thành ngồi xe cáp xuống núi. Trở lại nội thành đã là chạng vạng, chúng tôi chọn một hiệu cơm thiên thu*, các nàng gọi hamburger ăn, Yen hỏi tôi: "Mạt Mạt, cậu vẫn nên ăn cơm đi, hôm nay leo núi cả ngày, chưa ăn cơm, sợ cậu sẽ cái kia." Lúc này các nàng đều cười tôi là tiểu thùng cơm, tôi buồn bực! Tôi tủi thân!
Một ngày hành trình vui vẻ khó quên đã kết thúc.
*Hiệu cơm thiên thu: là hiệu cơm có ghế ăn xích đu