Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 128

22:32:34, 27/2/2013

Phát hiện khi vào năm ba, thời gian trôi qua rất nhanh, đều nói lúc học đại học sẽ có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, mà thành viên ký túc xá chúng tôi bị ảnh hưởng lẫn nhau, không thích nhàn rỗi và phí phạm thời gian, ai nấy làm chuyện mà mình có hứng thú, có lúc sẽ tạo nhóm cùng nhau đi biểu diễn, cùng nhau chia sẻ công việc mang đến cho chúng tôi niềm vui và những thành quả.

Tụi Yen và Tiểu Đằng cũng nhận được tin nhắn giáo sư xin buổi hòa nhạc cá nhân cho các nàng, mọi người vui vẻ bận rộn chuẩn bị chiến đấu và chọn nhạc. Mỗi đêm tôi với Yen đều lên sân thượng trò chuyện về buổi hòa nhạc, cho nhau đề xuất, hai đứa kề vai ngồi dựa vào nền xi măng, ngửa đầu nhìn trời sao, nghĩ ngợi trên trời dưới bể về những kế hoạch và nguyện vọng bất khả thi, cho đến lúc phải đi ngủ mới luyến tiếc đi về ký túc xá.

Cuối tháng sáu, thời tiết ngày càng nóng, ngủ trưa dậy thấy Yen đã không ở bên cạnh tôi, nàng phải đi ra ngoài một chuyến, giải quyết chuyện xuất ngoại. Nàng đáp ứng cho tôi đi cùng nàng, thế mà giờ lại âm thầm tự đi một mình rồi. Lúc hơi tức giận muốn gọi điện thoại cho nàng, nhìn thấy tin nhắn nàng gửi cho tôi, bảo tôi ngoan ngoãn ở ký túc xá ôn tập thi cuối kỳ, thực ra tôi biết là nàng không muốn cho tôi chịu nóng với nàng vào cái thời tiết oi bức này.

"Ai u má ơi, cái thời tiết chết tiệt này sắp hấp chín lão nương rồi, tớ thực sự không đọc nổi sách vở." Buổi chiều mọi người cũng không có lớp, ai nấy đều phờ phạc như chưa tỉnh ngủ ngồi xúm quanh ở trước bàn học ngẩn ngơ nhìn sách giáo khoa, Mạn Văn không chịu được cầm quạt vừa nói vừa quạt vù vù.

"Cho các cậu một cơ hội kiếm tiền nhanh, làm không?" Tôi cười đùa chống cằm bằng một tay, nhướng mày hai lần nhìn các nàng, các nàng nổi hứng bảo tôi nói mau.

"Tớ chi ra hai đồng bạc óng ánh, các cậu ai bằng lòng đi ra ngoài mua về hai quả dưa hấu? Tiền dưa hấu tớ bao nha." Tôi đề nghị, cả lũ nghe xong trợn mắt trắng nhìn tôi.

"Hai đồng? Cậu tưởng là sai vặt ăn mày à? !" Mạn Văn vỗ đầu của tôi nói.

"Ăn mày cũng phải khinh bỉ cậu ta ấy chứ?" Thiên Hi nói tiếp.

"Mạt nhi, nếu không tớ chi ra hai đồng rưỡi, cậu đi ra ngoài mua được không? Tiền dưa hấu tớ bao." Tiểu Đằng cười xảo trá khoác tay lên vai tôi hỏi, các nàng nhất trí tán thành nhanh chóng giơ cao tay hoan hô.

"Không được! Các cậu đừng mơ bắt nạt tớ, nếu không thì chơi oẳn tù tì để quyết định? Thua thì ngoan ngoãn đi mua, thế nào?" Tôi lại đề nghị lần nữa.

"Ừm! Cái này công bằng, dù sao tớ cũng rất muốn ăn dưa hấu, đồng ý hết thì giờ chơi đi?" Lão đại Tư Khiết lên tiếng, không ai dị nghị.

"Kéo búa bao!" Năm người hăng hái hô, cùng lúc đưa tay ra.

"A ha ha ha! Tớ nói nếu một người trong các cậu nhanh nhanh đồng ý yêu cầu ban nãy của tớ thì chí ít còn có hai đồng chân chạy phí, hiện tại thì làm không công nha!" Tôi lỡ thắng đầu tiên, đắc ý vênh váo! Chọc giận các nàng cắn răng nghiến lợi trừng mắt tôi. Kế tiếp là Tư Khiết với Mạn Văn thắng, hai nàng vui vẻ cùng chạm mông xinh rồi vỗ tay, còn lại Tiểu Đằng và Thiên Hi quyết đấu cuối cùng, chúng tôi cười xấu xa chờ xem kịch vui.

"Ha ha! Tớ thắng!" Tiểu Đằng cao hứng nhảy lên.

"Không tính, cậu ra chậm." Thiên Hi không phục, chết sống cũng phải làm lại một lần nữa, chúng tôi căng thẳng đứng bên nhìn.

"Thế nào? Chịu thua chưa? Lúc này cậu cũng đừng chơi xấu chứ? !" Vẫn là Tiểu Đằng thắng.

"Không được! Ba ván thắng hai mới tính." Thiên Hi còn chống chế đến cùng.

"Trịnh Thiên Hi, tớ nói cậu da mặt dày hơn da trâu ha, cậu thẳng thắn lấy họ Lại* được rồi." Tiểu Đằng tức sưng mặt.

(*Lại = xỏ lá, vô lại, lấp liếm.)

"Bây giờ cậu mới biết cậu ấy vốn họ Lại à? ! Sau này chúng ta liền gọi cậu ấy là Lại Bì Cẩu* đi." Mạn Văn mau chóng thừa cơ hội này mỉa Thiên Hi một phen.

(*Lại Bì Cẩu = Chó Vô Lại = Chó Đểu Giả.)

"Tớ mặc kệ, mặc kệ! Ba ván thắng hai mới tính công bằng." Thiên Hi ra đòn sát thủ của nàng, liều mạng giậm chân, làm nũng! Có thể làm chết người.

"Được rồi! Chơi thì chơi, ai sợ ai chứ!" Cuối cùng Tiểu Đằng mềm lòng nhường nàng, nàng lập tức không làm khó nữa, cười đùa tí tửng nói bắt đầu, ván đầu tiên nàng thắng, đắc ý cười ha ha, ván thứ hai Tiểu Đằng thắng, chúng tôi hò reo, ván then chốt thứ ba vẫn là Tiểu Đằng thông minh, đoán được Thiên Hi sẽ ra nắm đấm, nàng xòe năm ngón tay ra cái bao cuối cùng thắng.

"Đằng nhi khá lắm, ha ha ha!" Chúng tôi kích động tiến lên ôm Tiểu Đằng.

"Hi Hi, số mệnh an bài phải là cậu đi đó, ngoan! Chúng tớ chờ cậu." Tiểu Đằng cười đến híp cả mắt.

"Một đám khó ưa, các cậu chờ đó, báo thù mười năm chưa muộn, hừ!" Thiên Hi bĩu môi đi về trên giường lấy ví tiền, giận đùng đùng đi mua dưa hấu.

Nghĩ lát nữa là được ăn dưa hấu mát lạnh ngon miệng, mọi người bắt đầu tập trung vào học tập, tôi gửi tin nhắn cho Yen, hỏi nàng lúc nào mới có thể trở về, đợi một hồi lâu cũng không trả lời tôi, tôi cầm điện thoại lên đi ra ban công gọi, gọi hai lần không ai nhận nghe, có lẽ là trên đường ngồi xe về không nghe thấy nhỉ, quay về bàn học tiếp tục ôn tập. Sau khoảng 20 phút, Thiên Hi ôm hai quả dưa hấu thở hồng hộc chạy về, chúng tôi lập tức thả xuống sách học, tiến lên hỗ trợ.

"Trước tiên các cậu đừng chỉ nghĩ ăn thôi. Mạt nhi, tớ hỏi cậu, có phải hôm nay Tiểu Bảo mặc một cái váy dài màu cam nhạt không?" Sắc mặt của Thiên Hi rất lo lắng.

"Đúng vậy!" Tôi ngẫm nghĩ, xác định Yen mặc váy màu này.

"Cậu ấy ra ngoài đeo túi xách à?" Thiên Hi tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy! Sao thế?" Vẻ mặt và câu hỏi của Thiên Hi làm tôi chợt có loại dự cảm xấu, tôi sốt ruột hỏi, hội chị em cũng yên tĩnh nhìn nàng.

"Chắc... chắc là không phải Tiểu Bảo." Đầu Thiên Hi nhễ nhại mồ hôi, không ngừng chảy xuống.

"Đến cùng làm sao vậy? Đừng dọa tớ!" Lỗ chân lông cả người tôi se khít lại, giống như có một luồng hơi lạnh đột kích vào trong người.

"Cậu đừng sốt sắng, mới nãy tớ đi về thì tình cờ gặp bạn cùng lớp ở hành lang, cô ấy nói vừa nãy trên đường về trường, rất nhiều người xúm lại, nói là có lũ đua xe* muốn cướp túi xách của một cô gái ở trường chúng ta, người ở đó nhìn thấy cô bé đó kéo túi không chịu buông tay, sống sờ sờ bị xe kéo mười mấy mét, cuối cùng cái người cướp túi buông lỏng ra túi xách, cô bé kia ôm túi hôn mê bất tỉnh, trên người nơi nơi là máu đã đưa đi bệnh viện gần đó." Thiên Hi nhanh chóng nói.

(*lũ đua xe: ở đây chỉ hội người đi xe mô tô chuyên làm chuyện xấu như lũ tội phạm.)

"Cái gì? ? ?" Mọi người nghe xong sợ hãi kêu.

"Bạn học của cậu nhìn thấy người đó là Tiểu Bảo?" Tư Khiết lập tức hỏi.

"Không thấy, cô ấy chỉ nghe người khác nói cô bé đó mặc một cái váy màu cam nhạt, tớ đột nhiên nghĩ đến hôm nay hình như Tiểu Bảo mặc màu này, hơn nữa." Thiên Hi nói tiếp, đầu óc của tôi như thiếu dưỡng khí, cảm thấy sàn nhà đang xoay tròn.

"Mạt nhi, cậu làm sao vậy? ... Đừng sợ! Không phải là Tiểu Bảo." Đôi chân của tôi giống như bay bổng, mất đi trọng tâm đứng không vững muốn ngã ra sau, hội chị em khẩn trương đỡ lấy tôi, an ủi tôi.

"Đưa điện thoại cho tớ." Tôi nỗ lực điều chỉnh mình, lắc đầu, dần dần vẻ mặt khôi phục như cũ. Ký túc xá lập tức vỡ tổ, hội chị em gọi nổ điện thoại của Yen vẫn không ai nhận nghe.

"Ôi! Gấp muốn chết, sao mà không nhận điện thoại chứ?" Tụi Mạn Văn gấp đến độ đi tới đi lui, tôi ngồi dựa vào trên giường, nghĩ về lời Thiên Hi vừa nói, hình ảnh đó thật không dám tưởng tượng, nhưng không liên lạc được nàng trong lòng tôi như con kiến trên chảo nóng, sợ hãi đến mức không khóc nổi.

"Mạt nhi, cậu muốn đi đâu?" Hội chị em nhìn thấy tôi đột nhiên đứng lên bước nhanh ra cửa, các nàng đi theo.

"Tớ muốn đi bệnh viện lân cận xem." Tuy rằng trong lòng vạn lần không tin đó là nàng, nhưng vẫn ngồi không yên.

"Chúng tớ cùng đi với cậu, nhưng cũng phải thay quần áo chứ!" Tư Khiết kéo cánh tay của tôi.

Chúng tôi nhanh chóng thay xong quần áo, chạy đi xuống dưới lầu, mặt trời nóng hừng hực nếu là ngày thường sẽ rọi nắng đau rát người, nhưng bây giờ không hề có cảm giác gì, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, rất bàng hoàng. Các nàng không lên tiếng, cứ đi theo tôi, đi ra cổng sân trường, trên con đường trước cổng đã nhìn thấy có vết máu trên đất, tôi không dám nhìn nhiều, bước nhanh đi về phía trước, con mắt bắt đầu mơ hồ, nước mắt lúc này mới không nhịn được rơi xuống, trong lòng không ngừng nói không phải là nàng, nhất định không phải là nàng, tay run cầm lên điện thoại di động tiếp tục gọi điện cho nàng, nghe rồi! Hơn nữa nhìn thấy phía trước có một bóng người quen thuộc, ra sức lau khô nước mắt, mở to hai mắt cẩn thận nhìn về phía trước.

"Đó không phải là Tiểu Bảo sao?" Hội chị em đã nhìn thấy Yen, tôi chạy nhanh lên trước, nàng trông thấy chúng tôi từ xa thì kinh ngạc hơi cong miệng, cầm điện thoại sững sờ tại chỗ, tôi vọt vào trong lòng nàng, ôm nàng thật chặt.

"Cậu làm tớ sợ muốn chết, làm tớ sợ muốn chết! Tại sao không nhận điện thoại của tớ hả!" Tôi mặc kệ người qua lại trên đường đang quan sát, khóc ra thành tiếng.

"Đã xảy ra chuyện gì? Cậu đừng khóc mà!" Yen cũng bị tôi dọa, lúc này hội chị em quây quanh, Tiểu Đằng nói ra một lần chuyện đã xảy ra cho nàng nghe.

"Xin lỗi! Sáng nay lên lớp tớ tắt âm điện thoại, tớ không chú ý tới điện thoại vang." Yen áy náy nói, lau nước mắt cho tôi.

"Không sao rồi không sao rồi! Sợ bóng sợ gió một hồi, trở về rồi hẵng nói đi." Tư Khiết nói.

Trên đường trở về, tôi nắm chặt tay Yen, nàng thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn mặt mũi lem nhem nước mắt của tôi, cười. Trở lại ký túc xá, các nàng nhìn Thiên Hi, Thiên Hi cúi đầu không dám nhìn các nàng.

"Hôm nay Tiểu Bảo mặc váy màu này mà, không phải là tớ lo lắng đến chết rồi à. Các cậu đừng trách tớ!" Thiên Hi nhỏ giọng nói.

"Không trách cậu! Mọi người nói xem, phạt cậu ta lau nhà vệ sinh một tháng có được không?" Mạn Văn cười giảo hoạt đề nghị, lúc này ngoại trừ Yen ra, mọi người giơ tay nhất trí tán thành.

"A! Màn Thầu thối, ngày hôm nay tớ không thể không giết cậu!" Thiên Hi nhào ngã Mạn Văn vào trên giường, hai người bắt đầu "chém giết" ...
Bình Luận (0)
Comment