Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 133

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

22:28:52, 7/3/2013

Bữa sáng buffet ở khách sạn rất là phong phú, cảnh vật cũng rất đẹp, chúng tôi chọn dùng cơm ở bàn ăn lớn bên cạnh bể bơi ngoài trời, nghe tiếng chim hót xung quanh và nhạc nhẹ đang phát ở ngoài phòng ăn, chúng tôi chầm chậm vừa ăn vừa nói chuyện, kiểu kỳ nghỉ nhàn nhã tự do này thật là thoải mái, khác với du lịch theo đoàn, sáng sớm không cần vội vã chạy loạn khắp nơi như đuổi vịt.

"Văn Văn, có soái ca nước ngoài liên tục nhìn chằm chằm vào cậu kìa." Tiểu Đằng dúi người về phía trước, nhỏ giọng nói với Mạn Văn ngồi bên cạnh nàng.

"Where? ? ? Ở đâu? Chỗ nào?" Mạn Văn kích động lấy giấy ăn chùi miệng, đầu không dám nhìn quanh, con mắt giảo hoạt đảo qua đảo lại.

"Bên phải cậu, hướng hai giờ." Tiểu Đằng nói, hội chị em lén lút nhìn sang, quả thật có một vị soái ca đang nhìn Mạn Văn.

"Cô bé! Diễm ngộ của cậu đến rồi." Tư Khiết cười đùa.

"Tớ không dám nhìn ra sau, trông thế nào vậy?" Tôi tò mò hỏi.

"Èo... thật lắm lông!" Mạn Văn ghét bỏ nói, chúng tôi tức thì cười sặc, không nghĩ rằng lời miêu tả đầu tiên của nàng lại nói người ta lắm lông.

"Ha ha! Đó là tượng trưng đàn ông của người ta!" DK trêu ghẹo.

"Chịu không nổi! Không phải khẩu vị của tớ." Mạn Văn cúi đầu ăn, không hề nhìn người ta nữa.

"Ha ha!" Chúng tôi bị lời nói của nàng chọc cười, cười thả ga.

"Mọi người thục nữ một xíu cho tớ, đừng để mất mặt." Mạn Văn nhịn cười, giả vờ nghiêm túc nói.

Hải Nam là tỉnh cực nam của tổ quốc, mặt trời nóng hừng hực rất chói mắt, bầu trời xanh thẳm, mây trắng từng đóa, đi kèm gió biển, khiến cho tinh thần người ta thoải mái. Bảy người chúng tôi mặc váy đốm hoa hai dây thuần một màu, DK mặc quần bãi biển và áo ba lỗ. Hành trình hôm nay là đi đảo Ngô Chi Châu, tối hôm qua chị Diệp Tử gọi điện thoại trách cứ vị tài xế đó, khách sạn sắp xếp một vị tài xế khác đi theo. Con người tôi rất là sợ nắng, ngoài việc thoa đủ kem chống nắng và đội lên đầu một chiếc mũ rộng vành thì còn che một chiếc ô chống tia tử ngoại, mới đầu các nàng còn khinh bỉ, ai biết lúc xuống xe tại bến cảng đi đến đảo Ngô Chi Châu, tôi mới vừa mở ô ra bọn họ liền cùng nhau chen chúc ở dưới tán ô của tôi, còn chen tôi ra ngoài.

"Trời ạ! Có bao nhiêu người thế? Chúng mình cứ phơi thây như vậy chờ lên thuyền à?" Nhìn hàng ngũ thật dài, mọi người trợn tròn mắt.

"Kiên nhẫn đợi chút đi! Nói chuyện phiếm liền trôi qua thôi, nghỉ hè chính là như vậy." Yen động viên chúng tôi. Thời tiết này làm mọi người đổ mồ hôi đầm đìa, nhẫn nại chậm rãi tiến lên theo dòng người, quạt mini mà tôi đem theo có đất dụng võ, nó còn có thể phun hơi nước, mọi người tranh nhau dùng. Thật vất vả xếp hàng tới nơi có ngói che đầu ở tít đằng trước, đột nhiên có đám người vô văn hóa chen vào trước chúng tôi.

"Xin mấy người xếp hàng được không? Mọi người đều xếp hàng rất khổ cực." DK lập tức nghiêm túc nói với bọn họ, bọn họ thấy chúng tôi đều là con gái thì càn quấy không thèm quan tâm.

"Các người đều là người điếc à? Nói các người đấy! Có chút tố chất có được không? Da mặt sao dày như thế hả? Trẻ em mẫu giáo còn hiểu chuyện hơn mấy người." Mạn Văn tức giận, lớn tiếng nói với họ, người phía sau cũng bắt đầu ồn ào. Nhưng bọn họ vẫn làm như không nghe thấy, còn vừa nói vừa cười, chúng tôi đều phẫn nộ, cùng người phía sau đồng thanh hô lớn: "Không xếp hàng! Đáng thẹn!", sức mạnh của quần chúng quả là lớn, sau đó đưa tới sự chú ý của bảo an và nhân viên quản lý, quát mắng thì bọn họ mới mặt mày xám xịt đi đến phía sau xếp hàng.

Đến cửa soát vé, kiểm vé xong, chúng tôi vui vẻ chạy lon ton lên thuyền, sau khi thuyền đầy người thì khởi hành, mới đầu chúng tôi ở trên thuyền hào hứng chụp ảnh và chụp cảnh đẹp ở ngoài thuyền, nhưng khi thuyền chạy được một nửa, bởi sóng biển lớn hơn, thuyền bắt đầu lắc lư, chúng tôi như quả cà héo, ngồi tại chỗ không dám cử động, sợ rằng vừa nói chuyện sẽ ói. Yen ôm tôi để tôi dựa vào bả vai nàng nghỉ ngơi.

"Thật chóng mặt!" Tôi khó chịu nhỏ giọng nói.

"Kiên trì một lúc nữa, rất nhanh sẽ đến." Yen hôn trán của tôi, ôm tôi chặt hơn nữa.

"Có cậu thật tốt!" Tôi nắm tay nàng, mỉm cười, có nàng mới an tâm.

Gần một tiếng mới đến đảo Ngô Chi Châu, bước lên đảo, lúc chân chạm đất mới cảm thấy sống lại. Nơi này thật là quá đẹp, nước biển trong suốt thấy đáy, màu sắc đan xen giữa lam và lục rất đặc biệt, mấy cô nàng này hưng phấn quá xá, chụp ảnh điên cuồng.

"Ôi! Tớ nói nè Doãn Hạ Mạt, cậu có thể ném cái ô của cậu đi được không? Che hết cảnh đẹp rồi." Mạn Văn chụp ảnh tập thể cho chúng tôi, tôi biết nàng phải hí hoáy rất lâu mới có thể chụp xong, mặt trời lúc này chiếu thẳng xuống khiến da dẻ người ta đau đớn, nàng xem thường la tôi. Tôi đợi đến khi nào nàng hô 123 mới nhanh chóng thu lại ô rồi ném qua một bên, lập tức ôm Yen tạo dáng.

"Nhanh! Đến chụp một người, chụp chúng tớ đẹp một xíu." Thiên Hi kêu, chúng tôi mang theo ba cái máy ảnh, mọi người chụp cho nhau, DK không thích chụp ảnh, cầm máy quay phim quay chúng tôi.

"Trứng Muối thối, chân của tớ đi đâu rồi?" Tư Khiết cầm máy ảnh kiểm tra ảnh tôi chụp giúp nàng.

"Không phải chân cậu vẫn đang khỏe mạnh ở đây à? !" Tôi tinh nghịch nói.

"Má! Tớ là nói bức ảnh, chụp lại cho tớ! Tớ muốn toàn thân." Tư Khiết không hài lòng.

"Trứng Muối, cậu chụp trời xanh nhiều như vậy làm gì? Chụp cận mặt tớ đi!" Tiểu Đằng cũng không hài lòng.

"Mạt nhi, cậu phải chụp nhiều mặt bên trái của tớ, tớ xinh nhất là ở góc độ này." Mạn Văn cũng ồn ào theo, mấy bà cô này thật khó hầu hạ mà! Mặt và vai tôi bị nắng chiếu nóng rát.

"Để tớ chụp cho! Cậu đi chỗ nào râm mát nghỉ ngơi một lúc đi." Yen nhận lấy máy ảnh trong tay tôi, thương tiếc nói, tôi không nỡ để nàng phơi nắng, cầm ô che cho nàng.

"Để chị giúp các em chụp ảnh nghệ thuật, người ở đây nhiều lắm, tìm một chỗ không người đi." Ở khu phong cảnh trọng điểm toàn chụp đầu người, DK đề nghị chúng tôi đi nơi ít người, trình độ nhiếp ảnh của chị ấy rất tốt, hơn nữa còn mang theo máy ảnh chuyên nghiệp.

"DK, chị giỏi quá! Hiệu quả chụp ra ngang bằng với trình độ chuyên nghiệp rồi." Đi đến một nơi ít người, chúng tôi kiểm tra ảnh DK chụp cho, khen chị ấy không ngớt.

"Mạt Mạt, Tiểu Bảo, hai em chụp một tấm thân mật chứ? Đừng nên lãng phí cảnh sắc đẹp đẽ này." DK mỉm cười nhìn hai đứa.

"Đúng vậy! Chụp ảnh hôn môi, chắc chắn rất duy mỹ." Thiên Hi đề nghị, cả bọn vỗ tay nói được.

"Không được! Thật ngại." Tôi xấu hổ cắn môi, Yen mỉm cười.

"Có cái gì mà ngại, ở đây lại không có người ngoài." Mạn Văn tiến lên ôm lấy bờ vai của tôi, nói.

"Làm trước mặt mấy cậu thì càng ngại." Tôi cúi đầu, chân đá vỏ sò.

"Nếu không thì chúng tớ không nhìn hai cậu được không?" Các nàng chưa từ bỏ ý định mà khuyên nhủ, thực ra tôi cũng muốn chụp, nhưng nhiều con mắt nhìn như vậy sẽ rất lúng túng. Lúc này, Yen nắm tay tôi đi đến một tảng đá ngầm gần biển.

"Mạt nhi, hãy chụp một tấm đi! Tớ muốn làm kỷ niệm." Yen dịu dàng nhìn tôi nói.

"Ừm! Được!" Tôi mỉm cười gật đầu đồng ý, nàng cũng muốn chụp thì tôi sẽ không xoắn xuýt nữa, vẫy tay với DK, chị vui vẻ chạy tới. Thế là chúng tôi ở ngay trước mặt hội chị em, hai người mặt đối mặt mà đứng, tay nắm tay, mỉm cười nhìn đối phương, hiểu ngầm nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên môi nhau. Tấm ảnh này có ánh mặt trời và bãi biển làm nền rửa ra rất đẹp, trong sáu năm, nó vẫn luôn nằm im trong ví tiền của chúng tôi, để cho trái tim hiu quạnh của chúng tôi tăng thêm một ít ấm áp và hy vọng, cùng chúng tôi vượt qua vô số đêm mất ngủ. Hiện tại, vẫn mang theo nó ở bên người, còn cố ý phóng to một tấm treo ở trên tường phòng ngủ.

Buổi chiều du ngoạn xong chúng tôi trở lại vịnh Á Long, rốt cuộc thấy rõ hình dạng của nó vào ban ngày, khác với đảo Ngô Chi Châu, nước biển là màu lam đậm, một cái là biển cạn, một cái là biển sâu, cho nên nơi này thích hợp để bơi lội hơn, chúng tôi về khách sạn thay áo tắm và choàng khăn tắm rồi đi đến bờ biển.

Trên bờ biển, ô cỏ đứng sừng sững cùng những chiếc ghế bãi biển, nhìn toàn cảnh rất là hùng tráng, còn hùng tráng hơn nó chính là có rất nhiều người nước ngoài trần truồng nằm nhoài trên bờ cát tắm nắng, thực để chúng tôi "mở mang tầm mắt", hội chị em còn thích thú xoi mói bình phẩm, đột nhiên Yen đưa tay che mắt của tôi.

"Bé dê xồm! Ánh mắt cậu nhìn về chỗ nào đấy?" Yen cười hỏi.

"Nào có? Chẳng qua là tớ cảm thấy hiếu kỳ." Tôi lấy ra tay nàng, nghiêm chỉnh nhìn nàng nói.

"Người đàn ông trần trụi đằng trước cậu cũng dám nhìn thích thú à?" Yen hơi ghen nói.

"Oan uổng mà đại nhân! Tớ thật sự không nhìn anh ấy, tớ chỉ nhìn cô gái phía trước." Tôi oan ức nói.

"Nữ cũng không cho phép nhìn!" Yen bá đạo kéo tôi đi về phía trước.

"Tớ xin thề tớ thật sự chỉ là hiếu kỳ mà thôi, đẹp ra sao đi nữa cũng không bốc lửa bằng thân hình của cục cưng nhà tớ!" Tôi cười xấu xa nịnh nọt.

"Cậu đáng ghét!" Yen nắm cổ của tôi, cười nói.

"Hú! Biển cả, chúng ta tới rồi!" Lúc này nghe thấy hội chị em bỏ xuống khăn tắm, vui sướng chạy ra biển, tôi cũng kéo Yen chạy tới, hai đứa sung sướng nhảy vào biển, nghịch nước với các nàng, thoáng chốc cả người ướt đẫm. Yen dẫn tôi đi tới nơi sâu hơn một chút, dạy tôi lặn, tôi thích cái cảm giác nàng gần gũi dính sát vào tôi, thích nàng thân mật, dịu dàng, kiên nhẫn dạy tôi.

"Tớ muốn hôn cậu!" Ánh nắng chiều rọi vào khuôn mặt ướt nhẹp của nàng trông vô cùng gợi cảm, giọt nước vương trên làn mi thật dài, đôi môi đỏ tươi sáng bóng, tóc buộc đuôi ngựa để lộ vành tai xinh xắn làm người mơ màng vô tận, có thể cảm nhận được ánh mắt bên người luôn nhìn về phía này.

"Ha ha! Tớ nói 123, liền cùng lặn xuống, OK?" Yen mỉm cười nói với giọng điệu tinh nghịch, ánh mắt quyến rũ với lúm đồng tiền thật sâu làm tôi kinh ngạc nhìn nàng.

"OK!" Tôi nhướng mày, cười đùa. Khi nàng đếm tới 3, hai tay nâng mặt của tôi cùng chìm vào trong nước, cảm thấy mọi thứ xung quanh yên tĩnh lại, chỉ nghe tiếng nước ục ục, tôi không dám mở mắt ra, lúc này nàng hôn lên môi tôi, tôi căng thẳng ôm chặt nàng, thường xuyên nhìn thấy trên TV những đôi tình nhân hôn trong nước thì rất ngóng trông, rốt cuộc có cơ hội được cảm thụ một lần, nhưng thoáng chốc bị nước biển đáng ghét làm sặc, buông ra Yen vội vàng trồi lên.

"Khụ khụ khụ!" Sau khi ngoi lên mặt nước thì khó chịu ho khan không ngừng, mắt cũng bị vào nước, hai tay bụm mặt.

"Không sao chứ? Cậu quá căng thẳng." Yen vỗ lưng của tôi.

"Không vui tẹo nào!" Tôi ngượng ngùng che mặt nói, nàng bị bộ dáng lúng túng của tôi chọc cười.

Mọi người chơi mệt rồi lên bờ, trông thấy người khác đang "đào hầm chôn người", DK cùng tụi Thiên Hi cũng nỗ lực đào hầm trên bãi cát, đào xong các nàng cùng nhau cười xấu xa nhìn tôi.

"Các cậu muốn làm gì?" Tôi cảm thấy sắp bị "bắt nạt".

"Hì hì! Ở đây em nhỏ nhất, bọn chị thương em nhất, cho em hưởng thụ một lần cảm giác bị chôn có được không?" DK cười đùa nói.

"Không được!" Tôi nói rồi muốn chạy, bị bọn họ túm lại.

"Bé con! Chạy đi đâu, ngoan ngoãn nằm xuống cho chị đi." Mạn Văn cười rất nham hiểm, tôi bị các nàng nhấn nằm xuống, tiếp đó các nàng nhanh chóng chôn cát cho tôi, Yen cũng tham dự một phần, mấy cô nàng này chơi đến không còn biết trời đâu đất đâu, tôi đáng thương bị hạt cát đè thở không ra hơi, chỉ lộ ra cái đầu.

"Được rồi, đừng chôn nữa!" Yen còn biết đau lòng kêu ngừng, cả lũ đình chỉ động tác.

"Trứng Muối, cảm giác ra sao?" Các nàng cười xấu xa hỏi.

"Cũng không tệ lắm đâu! Rất ấm áp, rất thoải mái." Sau khi thích ứng thì lại cảm thấy dễ chịu.

"Nếu thoải mái như vậy, thế thì cũng đừng đi lên, tối nay ở đây qua đêm đi, chúng tớ đi ăn cơm đây." Tư Khiết nhếch miệng cười hì hì đứng lên, các nàng phối hợp với nàng, bộ dáng như muốn rời đi.

"A! Đừng mà! Đừng bỏ rơi tớ, bụng tớ thật đói!" Tôi gắng sức gọi, muốn đứng dậy, nhưng cát quá nặng, không thể động đậy, các nàng chống eo cười thật sung sướng, tôi kìm nén đến nghiến răng.

"Vậy cậu làm chúng tớ vui vẻ, chúng tớ liền đào cậu ra." Mạn Văn ngồi chồm hổm ở trước mặt tôi, đắc ý nhìn tôi.

"Mấy chị gái tốt của em, các chị đều là siêu cấp đại mỹ nữ, dáng người này quả là cực kỳ đẹp, nên lồi có lồi, nên lõm có lõm, không chê vào đâu được, quả là người gặp người thích, xe thấy xe chở, vương tử trông thấy cũng khen. Được chưa? Mau thả tớ ra!" Tôi trái lương tâm một hơi khen ngợi các nàng.

"Ha ha! Miệng thật ngọt, đào cậu ra nha!" Tiểu Đằng ngồi xổm xuống bắt đầu đào cát.

"Chờ đã! Đừng động, chờ chị lấy máy ảnh qua đây." DK ngăn cản Tiểu Đằng, chạy đến chỗ hành lý xếp ngay bên cạnh chúng tôi cầm lấy máy ảnh.

"Đừng chụp mà, cầu xin mấy người!" Tôi la hét.

Các nàng làm chuyện xấu rất cẩn thận, không những chụp ảnh mà còn viết trên cát ba chữ "Trứng Muối thúi" mới thả tôi ra, tôi rưng rưng mà đi...Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc - Chương 133
Bình Luận (0)
Comment