Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 141

21:00:42, 22/3/2013

Mưa nhỏ dần, nếu đã ra ngoài rồi, tôi và Yen muốn đi dạo xung quanh đây, đi qua một quán cà phê, tôi kéo Yen đi vào, cảnh vật bên trong rất đẹp, hầu như ngồi đầy người, nhìn thấy trong góc còn có một chỗ ngồi đôi liền vội vã đến ngồi xuống.

"Phát hiện đại lục mới nha, không phải người nào đó đã từng nói không thích uống cà phê sao?" Yen đưa hai tay chống cằm nhỏ, ánh mắt tinh nghịch, vui cười nhìn tôi.

"Không thích uống mà, nhưng nó tuyệt đối là thứ tốt để nâng cao tinh thần, đắng bao nhiêu đi chăng nữa cũng phải uống, nếu không đêm nay chờ mưa sao băng sẽ uể oải." Tôi không thích uống cà phê bởi vì cảm thấy uống nó sẽ có mùi vị cháy khét, vả lại mỗi lần uống nó buổi tối đều sẽ ngủ không yên.

"Ồ... thì ra là như vậy! Bé ngoan suy nghĩ thật tỉ mỉ, vậy tớ cũng phải uống cùng cậu." Yen trợn mắt, hơi cong miệng, sau khi biết dụng ý của tôi thì vui vẻ cười nói.

"Được! Nhưng mà tớ không biết uống loại nào ngon, cậu chọn nhé?" Tôi nhìn các loại cà phê hiện trên quầy, không thể nào lựa chọn.

"Cà phê latte ở đây là kinh điển nhất, còn có frappuccino vị sô cô la cũng uống rất ngon, cậu ngồi chờ tớ, tớ đi mua." Yen nói rồi tôi đồng ý gật đầu, lấy ra ví tiền từ trong túi đưa cho nàng, lúc ở trường học hai đứa sẽ dùng chung một ví tiền, hai đứa để tiền với thẻ cùng một chỗ, bởi vì chúng tôi hầu như như hình với bóng, bình thường đều là nàng cầm, tôi sợ làm mất.

Nhìn nàng đứng xếp hàng trước quầy, bóng lưng thon dài, mái tóc đen dài như thác nước mượt mà gọn gàng xõa ra sau lưng, thật là đẹp mắt! Thấy người bên ngoài sẽ không nhịn được mà liên tiếp nhìn nàng, nàng vẫn hơi cúi đầu, hai tay đang lục ví tiền, tôi cứ chống cằm si mê nhìn nàng, cười hạnh phúc.

"Bé ngoan, cậu muốn uống loại nào trước?" Yen bưng hai cốc cà phê và một miếng bánh ngọt trở về ngồi xuống hỏi tôi, tôi không nói hai lời liền cầm lấy một cốc cà phê có vẻ ngoài mê người, mặt trên có bọt trắng, uống một hớp.

"Ừm! Vị này thật không tệ, tớ thích! Cậu cũng nếm thử đi?" Tôi mỉm cười đưa chiếc cốc đến bên miệng Yen.

"Đừng nhúc nhích! Bộ dáng này của cậu thật là xinh đẹp, tớ muốn chụp lại." Yen vô cùng vui vẻ cười khanh khách, lấy điện thoại ra quay về phía tôi, tôi còn đặc biệt phối hợp cong miệng cười khúc khích.

"Ha ha! Đáng yêu chết mất, tớ muốn lấy nó làm hình nền điện thoại." Yen cười rất bất thường, tôi lập tức đoạt lại xem.

"A! Tên bại hoại này." Xem ảnh mới biết được trên môi tôi dính đầy bọt màu trắng, chẳng trách nàng cười đến vui vẻ như vậy, lúc tôi muốn xóa bỏ thì bị nàng đoạt về.

"Không cho xóa! Tớ thích nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu." Sau khi Yen khẩn trương kiểm tra thấy ảnh không bị xóa, cầm lấy giấy ăn chùi miệng cho tôi, vui vẻ nói. Về sau nàng xuất ngoại, tấm hình này vẫn luôn dùng làm nền điện thoại di động, trong mấy năm chưa từng đổi.

Về đến trường, ăn cơm xong, mọi người cùng đi phòng đàn luyện tập, mãi đến lúc mười giờ đóng cửa mới về ký túc xá. Còn hai giờ nữa mới xem được mưa sao băng, chúng tôi ở trong phòng tắm cùng tắm rửa, trò chuyện, cùng giặt quần áo để giết thời gian. Gần mười một giờ thì nghe thấy tiếng xôn xao, rất nhiều người lên sân thượng chờ.

"Những người này có ngốc không vậy? Đi lên ngóng sớm như vậy lát nữa bảo đảm không kiên trì đợi." Mạn Văn đi ra xem náo nhiệt một lúc rồi quay về nói.

"Ừm! Dựa vào quan sát của tớ, "Tiểu phệ nệ" này rơi từ vũ trụ xuống trái đất thì không thể nhanh như thế được, cho nên tớ quyết định đi chợp mắt một lát trước, các cậu nhớ đánh thức tớ ha." Thiên Hi đi tới ban công xem sắc trời một lúc, giả bộ trang nghiêm nói với chúng tôi.

"Buồn nôn với cậu chết mất, thuật ngữ đẹp như vậy lại bị cậu nói thành "phệ nệ", thật không hiểu lãng mạn, mau đi ngủ đi." Mạn Văn tức giận lấy ngón tay nhéo trán Thiên Hi, chúng tôi cười vui.

"Các cậu không mệt à? Vậy tớ ngủ đây." Thiên Hi khó mà tin nổi nhìn chúng tôi, bởi vì bình thường vào lúc này đều đi gặp Chu Công rồi.

"Nếu ngủ thì tớ không dậy nổi, tớ nằm trên giường xem tạp chí giết thời gian. Mạt nhi, cậu cũng không ngủ thật à?" Mạn Văn cười nhìn tôi với ánh mắt xảo trá.

"Hừ! Tớ tỉnh táo cực kì, muốn chọc ghẹo tớ không có cửa đâu." Tôi đắc ý nói.

"Ha ha! Hai đứa kia đi ra ngoài uống cà phê, cậu cũng đừng mơ trêu cậu ấy." Tiểu Đằng nói tiếp. Chỉ thấy Mạn Văn nhàm chán cầm lên tạp chí thời trang, nằm ở trên giường của tôi yên tĩnh xem.

Tôi, Yen, Tư Khiết và Tiểu Đằng vui vẻ chơi cờ phi hành giết thời gian, một tiếng trôi qua rất nhanh, chúng tôi duỗi cái eo mỏi, ngáp một cái rồi thu dọn quân cờ, lúc muốn gọi Thiên Hi dậy, phát hiện Mạn Văn cũng ngủ thiếp đi.

"Dậy thôi." Tư Khiết gọi.

"Xuỵt! Đừng gọi." Tôi lập tức bịt kín miệng Tư Khiết, nàng trợn mắt nghi hoặc nhìn tôi, tôi nhìn nàng cười gian hai tiếng, đi tới trước mặt Mạn Văn, cô nàng này ngủ thật là ngon, nằm ngửa ôm tạp chí, khẽ cong miệng, cơ hội báo thù của tôi rốt cuộc đã tới, ý xấu ấp ủ từ lâu giờ có thể dùng tới rồi, mau chóng chạy đến giá để đồ lặt vặt cầm lấy một túi muối ăn chúng tôi thường dùng để nấu lẩu, tiếp đó xé ra một tờ khuông nhạc, đổ bột muối vào trong trang giấy.

"Hì hì! Tiểu bại hoại này." Tiểu Đằng cùng Tư Khiết biết tôi muốn làm gì, cười giảo hoạt, không ngăn cản tôi, trái lại càng muốn tôi chọc ghẹo Mạn Văn. Yen bất đắc dĩ nhìn tôi cười, sau đó chúng tôi đi đến trước mặt Mạn Văn. Cô nàng này vẫn giữ nguyên tư thế cũ, ngủ như chết, tôi cúi người xuống từ từ đổ muối ăn trong tờ giấy vào trong miệng nàng từng chút một, nàng bắt đầu chép miệng hai cái, coi nàng đau khổ liếm môi, chúng tôi che miệng cố nén không bật cười, vai đang không ngừng run rẩy, lúc này Mạn Văn bị sặc tỉnh rồi, ho khan.

"Ha ha ha ha!" Nhìn khuôn mặt mướp đắng đau khổ nhăn như khỉ ăn gừng của Mạn Văn, cả bọn cười sặc, Thiên Hi cũng bị đánh thức.

"Mau uống ngụm nước, ha ha!" Tư Khiết đã chuẩn bị sẵn nước chờ nàng từ lâu, Mạn Văn như tìm được nhánh cỏ cứu mạng, ngốn mạnh.

"Tớ muốn giết các cậu! Lũ chết giẫm các cậu!" Mạn Văn uống nước xong lấy lại sức, nhào vào chúng tôi như điên, nắm lấy cổ Tiểu Đằng ra sức lung lay.

"Việc không liên quan đến chúng tớ, là Trứng Muối trêu cậu." Tiểu Đằng hét to.

"Oa ha ha! Tớ báo thù rồi, hai tụi mình huề nhau rồi." Tôi vội vàng chạy đi, đắc ý làm mặt quỷ nói với nàng.

"Doãn Hạ Mạt, cậu đợi đó, tớ không để yên cho cậu." Mạn Văn giận dữ thở hổn hển kêu gào với tôi, tiếng cười tiếp tục vang vọng trong phòng.

Đùa xong cả bọn lên sân thượng, chưa từng thấy nơi này sôi nổi như vậy, trên sân thượng đầy ắp người, có người cầm kính viễn vọng, có người cầm máy ảnh. Chúng tôi cùng bạn phòng bên vui vẻ trò chuyện trong lúc chờ đợi, sắp rạng sáng một giờ rồi, vẫn không thấy mưa sao băng xuất hiện, rất nhiều người đều thất vọng kêu la, có vài người không kiên trì chờ đợi mà về đi ngủ.

"Ôi chao! Cổ của tớ cũng sắp đứt mất rồi, không thấy một viên nào cả, chuyên gia thiên văn này cũng quá vô căn cứ nhỉ!" Mạn Văn đã chờ đến sốt ruột.

"Ôi! Từ chuyên gia này tên như ý nghĩa chính là chuyên môn lừa gạt mọi người, xem ra lại bị lừa bịp rồi, lần trước cũng nói có mưa sao băng xem, kết quả đứng đơ cả đêm đến cái bóng cũng chẳng thấy." Thiên Hi mất mát nói.

"Ôi! Tớ chỉ cần có thể nhìn thấy một viên đã đủ hởi lòng hởi dạ rồi, xót mắt chết đi được." Tiểu Đằng xoa xoa mắt.

"Hả? Tiểu Bảo đâu?" Lúc chúng tôi trò chuyện thì phát hiện Yen không ở bên cạnh chúng tôi, tôi nhìn quanh tìm kiếm nàng, chốc lát sau thấy nàng xuất hiện ở sau lưng chúng tôi.

"Tớ xuống lấy áo, các cậu mau chóng mặc vào, bây giờ rất dễ cảm lạnh." Hóa ra Yen về ký túc xá cầm áo lên cho mỗi người chúng tôi.

"Vẫn là Tiểu Bảo quan tâm chúng tớ, cảm động chết mất! Trứng Muối, sao cậu không học được một chút ưu điểm của thân ái nhà cậu?" Tụi Tư Khiết bị cảm động, cũng không quên nói kháy tôi.

"Oa! Xuất hiện rồi! Xuất hiện rồi!" Chợt nghe thấy rất nhiều người kích động la hét, chúng tôi ngẩng đầu nhìn, quả thực nhìn thấy vài đường sao băng xẹt qua trên bầu trời, hội chị em hưng phấn kích động kêu to.

"Mạt nhi, thật nhiều sao băng đó! Lần đầu tiên tớ được nhìn thấy cảnh tượng hùng tráng thế này, thật khó mà tin nổi." Yen nắm chặt tay của tôi, kích động nói, tôi cũng chưa từng thấy nhiều sao băng như vậy, bị cảnh tượng này chấn động, không thể tin được đây là thật, mắt nhìn chằm chằm vào mưa sao băng đang liên tục lướt qua giữa bầu trời, mọi người trong cả tòa ký túc xá đều sôi trào, đang hoan hô.

"Ôi má ơi! Nhiều sao băng quá, tớ chỉ nghĩ được ba cái nguyện vọng, các cậu mau nghĩ giúp tớ xem tớ còn nguyện vọng nào chưa đạt được?" Mạn Văn cực kỳ kích động mà sốt ruột giậm chân ở trước mặt chúng tôi, nàng không nói tôi còn quên cầu nguyện, truyền thuyết kể rằng cầu nguyện khi nhìn thấy sao băng sẽ rất linh nghiệm.

"Tiểu Bảo, chúng ta cũng cầu nguyện đi!" Tôi nghiêng đầu vui vẻ cười nhìn Yen, nàng lập tức chắp tay, đặt ở dưới miệng, nhắm hai mắt lại, tôi cũng mau chóng nhắm mắt lại, không ngừng thầm nói trong lòng một ước vọng, chính là hi vọng có thể bên nàng cả đời.

Lúc mở mắt ra, thấy nàng còn đang ước nguyện, áo khoác vẫn vắt trên vai còn chưa kịp mặc vào, tôi tiến lên phủ thêm áo cho nàng rồi ôm chặt eo của nàng, lúc này mưa sao băng dần dần nhiều lên, bầu không khí càng ngày càng hừng hực, nghe các bạn học sung sướng reo hò, thật hi vọng cảnh tượng hiếm thấy này có thể lâu hơn chút nữa mới biến mất.

"Mạt nhi." Yen ôm lại eo tôi, nghiêng đầu nhìn tôi.

"Hả?" Tôi mỉm cười nhìn nàng.

"... Cùng nhau!" Yen ngơ ngác nhìn tôi mấy giây, nói ra hai chữ này, nét mặt mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt lộ ra kiên định.

"Cùng nhau!" Tôi cảm động đáp lại nàng, hai chữ này như nhịp điệu mạnh, đánh vào trái tim tôi.





Editor: Mỗi ngày một nhạc gei =))) 
Bình Luận (0)
Comment