Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 154

22:15:13, 24/4/2013

Ngày khai giảng ngày càng đến gần, mồng 8 tết vẫn mưa rơi lất phất, rất lạnh. Mấy ngày tết xuân ngoại trừ đi thăm người thân thì mọi người đều ngoan ngoãn ở trong nhà, ngày hôm nay Tư Khiết cùng Thiên Hi rốt cuộc không thể chờ được nữa, buổi trưa gọi điện thoại đến rủ tôi đi dạo phố cùng hai nàng, tôi ở nhà cũng cảm thấy mình mà không ra ngoài đi lại một chút thì sắp mốc meo luôn rồi, thay quần áo xong và chào hỏi với người nhà rồi đi ra ngoài.

Đi đến giao lộ trên phố đi bộ liền thấy hai vị mỹ nữ dáng ngọc yêu kiều đứng tại cửa tiệm quà vặt, trong tay các nàng đang cầm ăn một thứ tôi nhìn vào tưởng là mình hoa mắt, lúc đến gần nhìn, đúng là đang ăn kem.

"Woa! Hai cậu không có sao chứ? Trời lạnh như thế này còn ăn kem?" Tôi đi tới trước mặt các nàng, nhìn các nàng ăn mà thân thể bất giác rùng mình.

"Ha! Cậu tới rồi? Nếm thử?" Tư Khiết vui vẻ ôm cánh tay của tôi, đưa kem của nàng tới bên miệng tôi, tôi tránh ra không dám ăn.

"Oa! Mùa đông lạnh ăn kem thật sự là quá tuyệt, Mạt nhi, của tớ là vị sầu riêng nè, hì hì." Thiên Hi với vẻ mặt say sưa dễ thương đang dụ dỗ tôi, khi kem lần thứ hai đặt ở bên miệng tôi, tôi không nhịn được mà cắn một miếng, loại cảm giác lạnh lẽo kia thật sự rất kích thích, mặt lập tức khẽ nhăn lại, hai nàng nhìn bộ dạng ghét bỏ của tôi mà thoải mái cười.

"He he! Chúng mình chụp một tấm ảnh cho ba cậu ấy đi? Kích thích bọn họ một chút." Thiên Hi đề nghị.

"Được! Nhưng mà điện thoại di động của Tiểu Bảo bị tịch thu rồi, chỉ gửi được cho Đằng Nhi và Văn Văn thôi!" Tư Khiết vừa từ trong túi lấy ra điện thoại di động vừa nói.

"Để lúc nào về trường lại cho cậu ấy xem đi!" Tôi mỉm cười nói, mặc dù trong lòng hơi mất mát, nhưng nghĩ rất nhanh sẽ có thể gặp mặt, cũng không nghĩ lung ta lung tung nữa.

Tư Khiết cầm điện thoại di động mới mua của nàng, ba đứa liền đứng ở trên đường tạo dáng chụp liên hồi, cuối cùng chọn một tấm biểu cảm vô cùng hả hê gửi cho Tiểu Đằng cùng Mạn Văn, đi dạo ở trên đường không bao lâu liền nhận được hồi âm của họ, không nghĩ tới hai cô nàng này tranh đua với chúng tôi, không cam lòng yếu thế mà nhắn lại MMS*, trong ảnh cũng là vẻ mặt vô cùng hả hê đang ăn kem, còn đồng thời nhắn tin giống nhau: "Đừng tưởng rằng chỗ các cậu mới có kem ăn, nhà tớ vẫn còn trữ hàng.", ha ha! Biết ngay là hai nàng trao đổi xong rồi mới đồng thời nhắn tin, chúng tôi cảm thấy vừa buồn cười vừa thú vị.

(*MMS là dịch vụ tin nhắn đa phương tiện, có thể gửi chữ viết, hình ảnh, âm thanh, đoạn phim ngắn.)

Ba đứa ở trên đường vui vẻ đi dạo, tôi không có gì thích mua, cùng hai nàng chọn quần áo, đi vào tiệm độc quyền nọ, nhớ tới Yen, đây là môt thương hiệu nàng khá là thích, nhìn kiểu dáng tân tiến, phát hiện một cái rất hợp với nàng, tưởng tượng bộ dáng nàng mặc vào nhất định rất xinh đẹp, khóe miệng khẽ cong lên, quyết định mua về khi nào về trường tặng nàng.

Mới vừa tính tiền xong lúc ra cửa, cảm thấy điện thoại trong túi áo khoác rung động, cuống quýt đưa túi mua sắm cho Tư Khiết cầm, mau chóng lấy ra điện thoại di động, nhìn dãy số quen thuộc mà nở nụ cười.

"Tiểu Bảo." Nhận nghe xong gọi nàng.

"Bé ngoan, ở bên ngoài à?" Giọng Yen có chút gấp gáp.

"Đúng vậy! Đi dạo phố cùng Tư Khiết, Thiên Hi nè, nhớ cậu cậu liền gọi đến." Tôi đi tới một bên cúi đầu ngại ngùng nói.

"Tớ...Tớ mấy ngày nữa liền phải đi Canada." Yen do dự một lúc rồi nói tiếp.

"Cái gì? Sao lại nhanh như vậy?" Tôi nghe xong phản ứng đầu tiên chính là rất kinh ngạc, giọng nói kích động khiến Tư Khiết cùng Thiên Hi đồng thời nhìn về phía tôi.

"Tớ cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, ngày hôm nay nhận được thông báo của Lãnh sự quán, sau khi ba ba cầm thị thực giúp tớ liền đặt vé máy bay ngày mốt." Giọng Yen rất suy sụp.

"..." Cả người tôi mềm nhũn tựa vào trên cây cột, hơi há miệng không nói ra được câu nào, đầu óc trống rỗng.

"Này! Bé ngoan, cậu đang nghe chứ?" Qua vài giây, Yen sốt ruột hỏi.

"Đang." Tôi uể oải đáp lại.

"Tớ biết cậu không vui, nhưng lần này chỉ là xuất ngoại lấy thẻ cư trú vĩnh viễn, lấy xong tớ sẽ lập tức trở về." Yen an ủi tôi.

"Vậy chừng nào trở về?" Tôi vội vã hỏi.

"Nếu nhanh thì chắc một tháng, nghe anh nói muộn nhất cũng không quá hai tháng." Yen nói.

"Được rồi!" Tôi bất đắc dĩ chấp nhận tin tức này, tâm tình như ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

"Tớ muốn gặp cậu, ngày mai tớ đi tìm cậu được không?" Yen vội vàng nói.

"Cậu đừng tới!" Tôi cũng nhanh chóng đáp lại.

"Tại sao?" Giọng Yen mang theo mất mát.

"Cậu đừng tới, tớ đi tìm cậu! Lần này hãy nghe tớ, được không?" Tôi nhỏ giọng nài nỉ, không muốn nàng vì tôi mà bôn ba, ngày kia nàng còn phải ngồi máy bay thời gian dài như vậy.

"... Được!" Yen chần chờ mấy giây rồi đáp ứng.

"Ngày mai tớ sẽ đi chuyến xe sớm nhất, chúng mình hẹn ở cửa ra hành khách nhé?" Tôi bắt đầu nhanh chóng nghĩ kế hoạch.

"Được! Tớ chờ cậu! Chính cậu phải cẩn thận, ra ngoài mặc nhiều quần áo, biết không?" Yen dặn dò.

"Biết rồi! Ngày mai gặp." Tôi xốc lên tinh thần, giọng điệu hơi mềm mại nói.

Sau khi cúp điện thoại, tâm như tiến vào hầm băng, vốn dĩ cho rằng đến khi buổi hòa nhạc cá nhân của chúng tôi kết thúc thì Yen mới xuất ngoại, không nghĩ tới ngày này đến nhanh như vậy, phiền muộn cúi đầu than thở, Tư Khiết cùng Thiên Hi đi tới hỏi dò xảy ra chuyện gì, tôi ủ rũ kể ra ngọn nguồn.

"Đi! Chúng mình tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi thương lượng, Mạt nhi, đừng buồn, Yen sớm muộn vẫn phải xuất ngoại, chúng mình nên suy nghĩ ngày mai cậu đi tìm Yen thì phải nói với người nhà thế nào đi." Tư Khiết kéo cánh tay tôi và Thiên Hi đi về phía trước.

Chúng tôi đến một tiệm cơm Tây nhỏ, cảnh vật tĩnh mịch thích hợp tán gẫu, sau khi ngồi xuống Tư Khiết để tôi chọn món, Thiên Hi biết tôi lúc này không có tâm trạng, tiếp nhận thực đơn tùy tiện gọi món giúp tôi.

"Mạt nhi, buổi tối ngày mai cậu trở về không?" Thiên Hi trực tiếp tiến vào nội dung chính.

"Phải về nhỉ?! Chúng tớ cũng không tìm được lý do qua đêm." Tôi nhàn nhạt nói.

"Nếu không hai cậu đều nói bằng hữu sinh nhật, qua một đêm ở nhà cô ấy?" Thiên Hi đưa ra biện pháp.

"Có thể người nhà Mạt nhi sẽ đồng ý, nhưng chẳng mấy ngày nữa là Tiểu Bảo sẽ xuất ngoại, rất nhiều thứ đều phải chuẩn bị, tớ nghĩ chú dì sẽ không để cho cậu ấy qua đêm ở bên ngoài." Tư Khiết phân tích, chúng tôi bắt đầu bàn bạc.

"Tớ muốn đi xe bảy giờ sáng ngày mai, ba mẹ hỏi tớ lý do, tớ liền nói cùng hai cậu hẹn đi chơi vùng ngoại ô, nếu như đến lúc đó mẹ gọi điện thoại cho các cậu, nhớ phối hợp tốt, tớ sẽ trước mười rưỡi tối về đến nhà." Cuối cùng tôi lựa chọn biện pháp này, các nàng đều đồng ý.

Ngày hôm sau trời vừa sáng đồng hồ báo thức còn chưa vang, tôi liền tỉnh giấc. Cả đêm đều trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, trong đầu không ngừng nghĩ sự tình. Thức dậy tỉ mỉ ăn diện cho mình một phen, bỏ quần áo hôm qua mua cho Yen vào túi ba lô rồi đi rửa mặt. Đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn mình mặt mũi tái nhợt, tay dùng sức vỗ mặt hai cái, nghĩ thầm không thể lấy bộ dáng này đi gặp nàng, nhất định phải tinh thần hăng hái. Mở vòi nước, vặn van sang nước lạnh, hai tay đón lấy làn nước lạnh lẽo vỗ vào trên mặt, để nó lập tức thức tỉnh.

Lúc chuẩn bị ra cửa, mẹ dặn dò ra ngoài đi chơi phải chú ý an toàn, tôi nhét bừa một bình sữa bò cùng mấy miếng bánh mì vào trong túi liền xuất phát. Lo lắng vé sớm nhất có thể bị người ta bán sạch hay không, một mạch chạy ra cửa tiểu khu, vẫy taxi. Đi đến bến xe vội vàng chạy đến trước cửa sổ bán vé, may là còn chỗ, chẳng qua là ngồi chỗ cuối cùng.

Ngồi trên xe cầm điện thoại di động, muốn nói cho Yen tôi lên xe rồi, nhưng tôi không có cách nào liên lạc với nàng, chỉ có thể chờ đợi nàng tìm tôi. Lúc sắp mơ màng ngủ mất giữa đường, rốt cuộc chờ được điện thoại của nàng, nàng đã ra ngoài, sau khi xác nhận thời gian tôi đến, nói sẽ sớm xuất hiện ở cửa chờ tôi. Cúp điện thoại xong nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tâm tình rất phức tạp, không lâu nữa là có thể gặp nàng, rất vui vẻ, nhưng thời gian gặp nhau không đủ một ngày lại phải biệt ly, rất khổ sở.

Ô tô đúng giờ đến bến, lúc mở cửa xe tôi là người đầu tiên bước xuống, đi nhanh về phía cửa ra, lúc gần tới đã nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp bắt mắt đằng trước, nàng đang nhìn quanh, trong đám đông nàng là chói mắt xuất chúng như vậy, chiếc áo khoác lam đậm làm tôn lên nước da trắng nõn của nàng, tết tóc chữ thập mà tôi thích, thoạt nhìn thuần khiết tao nhã. Tôi không nhịn được mà bước nhanh, lúc này nàng cũng nhìn thấy tôi, lộ ra nụ cười xán lạn, dang ra hai tay chờ tôi vọt vào trong ngực nàng.

"Rất nhớ cậu! Rất nhớ cậu." Khoảnh khắc đó Yen ôm tôi thật chặt không ngừng mà nói, mặt kề sát vào tôi, tôi mới cảm thấy cái ôm này là chân thật.

"Tớ cũng rất nhớ cậu, rất nhớ... rất nhớ cậu." Tôi đưa hai tay ôm cổ của nàng, kích động nói, viền mắt bắt đầu ửng hồng.

Hai đứa cứ thế ôm nhau thật chặt giữa dòng người tấp nập, kề cà không muốn buông ra, khi đôi mắt hai bên giao nhau, nước mắt không kiểm soát được mà chảy xuống, hai đứa vừa khóc vừa cười nắm đôi tay khẽ run.

"Ha ha! Chúng mình đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ, nói cho tớ biết cậu muốn đi đâu?" Tôi khịt mũi cười nhìn nàng hỏi.

"Không muốn đi đâu cả, chỉ muốn lẳng lặng ở cạnh cậu, tớ đặt khách sạn gần đây, đi thôi." Yen dùng ngón tay cái khẽ lau nước mắt của tôi, dịu dàng nhìn tôi.

Nàng dắt tôi đi ra ngoài, tay hai đứa vuốt ve nhau, đã lâu không cảm nhận ấm áp nơi lòng bàn tay nàng, tham lam không ngừng mà vê nặn, nàng vẫn nghiêng nhìn tôi mà mỉm cười, trên đường không có quá nhiều lời, hai đứa cảm thụ lấy nhiệt độ của đối phương. Khách sạn ở ngay gần bến xe, cuốc bộ chỉ mười phút, sau khi làm xong thủ tục thì cầm thẻ phòng lên thang máy, vào phòng đóng cửa lại chúng tôi liền nóng bỏng hôn môi, thời gian dài không tiếp xúc thân mật, nụ hôn lâu ngày không gặp khiến người ta sung huyết, hô hấp dồn dập, sắp hít thở không thông. Nàng ôm tôi dời về phía giường, tôi cởi xuống ba lô, hai tay vùi vào trong tóc của nàng, thành tâm đáp lại làn môi nóng rực của nàng, tiếp đó cởi ra quần áo trên người nhau.

Chúng tôi điên cuồng đòi lấy hết lần này tới lần khác, trải qua một lần cuối cùng vui thích, Yen ôm tôi thật chặt, thân thể bắt đầu run rẩy, tôi nghe được tiếng nức nở, tiếng khóc này khiến người ta tan nát cõi lòng, cuối cùng không kiểm soát được trái tim ngột ngạt lâu nay, tôi ôm đầu nàng đồng thời bật khóc nức nở.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, cả ngày chúng tôi chỉ nằm trên giường ôm nhau, lẳng lặng nhìn đối phương, không nói gì, nhìn nàng khóc sưng hai mắt, đau lòng không chịu nổi. Điện thoại khách sạn phá vỡ yên tĩnh, nhận nghe xong biết là điện thoại quấy rầy lập tức dập máy, cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, thời khắc biệt ly sắp xảy ra.

"Tiểu Bảo, thời gian một tháng rất nhanh trôi qua, tớ chờ cậu trở lại. Đừng khóc được không? Chút nữa cậu về nhà để người nhà nhìn thấy sẽ hoài nghi." Tôi ôm nàng xóa đi giọt lệ trên mặt nàng, đau lòng nói.

"Đến nơi tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, cậu phải chăm sóc kỹ chính mình." Yen nghẹn ngào dặn dò tôi rất nhiều, tôi gật đầu đáp ứng từng cái một.

Sau khi tắm xong, tôi từ trong túi lấy ra chiếc áo khoác màu kem mua cho nàng, mặc vào người giúp nàng, hiệu quả giống như tôi nghĩ, rất ưa nhìn, rất hợp với nàng. Nàng cũng mặc vào cho tôi chiếc áo khoác hôm nay nàng mặc.

"Mặc nó về nhà đi!" Yen giúp tôi sửa lại cổ áo rồi mỉm cười nói. Tôi biết nàng là muốn để tôi ngửi mùi của nàng sẽ nhớ tới nàng.

"Thật không nỡ, ôm cái nữa đi!" Tôi làm nũng ôm cổ của nàng.

"Đói bụng không? Hôm nay bữa trưa còn không ăn, chúng mình đi tìm ăn nhé?" Yen vuốt ve lưng của tôi, dịu dàng nói.

Ở quán ăn dưới lầu khách sạn tùy ý chọn món, mỹ thực trước mặt cũng tẻ nhạt vô vị, gắp món nàng thích vào trong bát, ngây ngẩn nhìn nàng ăn.

"Ngoan, dù sao cũng ăn chút đi, bằng không lát nữa sẽ say xe." Yen gắp thức ăn vào trong bát của tôi dụ dỗ tôi, tôi nghe lời nuốt xuống cơm và thức ăn. Sau đó nàng cùng tôi nói về nghỉ đông nàng làm gì, và cả chuyện trong nhà, tôi cùng nàng trò chuyện, đề tài vừa mở ra liền lùi lại nửa giờ mới đi ngồi xe, cuối cùng thật sự là phải bắt kịp chuyến xe, quyến luyến nắm tay nhau đi bến xe.

Mua vé xong rồi đi vào phòng đợi xe, sau năm phút xe đã tới, hai đứa luyến tiếc nắm chặt tay, đến khi mọi người gần như lên đủ, tôi mới buông nàng ra chuẩn bị lên xe.

"Tớ đi rồi! Ngày kia lên đường bình an, đến đó nhớ ngay lập tức gọi điện thoại cho tớ, cho dù nửa đêm gọi cũng không sao, tớ chờ cậu." Tôi buồn bã nhìn nàng, nói.

"Ừm! Bé ngoan, cậu phải ngoan ngoãn, tớ sẽ cố gắng chạy về xem buổi hòa nhạc cá nhân của cậu, cậu về trường học phải cố gắng chuẩn bị đó." Yen ôm nhẹ tôi, điềm đạm nói.

"Vì cậu, tớ nhất định sẽ không làm việc qua loa, thật sự đi đây!" Hôn khẽ lấy tai nàng, lần thứ hai dùng sức hít lấy hương thơm trên người nàng rồi mới rời khỏi cơ thể nàng, gượng mỉm cười cùng nàng vẫy tay tạm biệt, nàng hé miệng vẫy tay với tôi, ánh mắt tràn đầy âu sầu.

"Lý Ngữ Yên, đáp ứng một yêu cầu của tớ được không?" Lúc đi vào cửa soát vé, tôi lớn tiếng nói với nàng.

"Được! Cậu nói!" Nàng đáp lại tôi.

"Xin quay người, đừng nhìn xe của tớ rời đi, bây giờ hãy trở về, nghe lời tớ!" Tôi nhìn nàng bằng ánh mắt khẩn cầu, tôi không hi vọng nàng thương tâm nhìn tôi rời đi, vô cùng chán ghét cảm giác này, cực kỳ khó chịu.

Nàng sững người một lúc, khẽ gật đầu, mỉm cười xoay người, từ từ đi về phía trước. Không dám nhìn nhiều bóng lưng của nàng, lập tức lên xe. Tìm được chỗ của mình ngồi xuống, xe bắt đầu chạy, từ từ đi xa, lúc nghiêng đầu sang bên thuận mắt thấy ngoài cửa xe, tôi kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn thấy Yen vẫn đứng ở  nơi nàng luôn đưa tiễn tôi, vẫy tay tạm biệt với tôi, nhìn tình cảnh này nước mắt của tôi trong nháy mắt lần thứ hai vỡ đê, không ngừng mà trượt xuống, trong lòng khó chịu nói không nên lời, vô cùng khó chịu...
Bình Luận (0)
Comment