Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 158

14:54:51, 12/5/2013

Còn một tuần nữa là sẽ đến buổi hòa nhạc, khoảng thời gian này bận bịu nhưng phong phú, cảm thấy không gian nan như tưởng tượng. Chuẩn bị giai đoạn cuối cùng cả người bắt đầu khẩn trương, nói không có áp lực là nói dối, dù sao cũng là báo cáo kết quả học tập trong bốn năm đại học, là buổi biểu diễn quan trọng duy nhất trong đời. Mấy ngày nay giấc ngủ không phải rất tốt, trong lòng suy nghĩ quá nhiều chuyện, từng chi tiết nhỏ chuẩn bị cho buổi hòa nhạc tôi đều rất để tâm, cố gắng để làm được tốt nhất, điều đó khiến cho tâm trạng không thể thả lỏng, hơn nữa còn chưa đợi được tin Yen nhận được thẻ, ruột nóng như lửa đốt.

Cuối tuần cho rằng có thể ngủ nướng, nhưng thần kinh luôn ở trong trạng thái căng thẳng, rất sớm đã tỉnh dậy. Bỗng nhiên rất muốn đi đến ngôi chùa mà chúng tôi thường hay lui tới, muốn tìm kiếm yên tĩnh cho tâm hồn và cầu nguyện ước vọng trong lòng. Dậy đánh răng rửa mặt xong một mình ra ngoài, khí trời rất tốt, không phải mùng một và ngày mười lăm nên ngôi chùa có vẻ rất tĩnh mịch, ngửi hương nhang cùng nghe tiếng hót của chim nhỏ, cả người tự nhiên thanh tĩnh lại. Cầm trong tay nén hương quỳ gối trước Phật Chủ, thành tâm cầu nguyện, mong cho tâm tưởng sự thành (muốn gì được nấy).

Đi quanh bái lạy từng tượng Phật xong, đi qua một niệm đường, đi vào quan sát, nơi này bày biện rất nhiều sách Phật, còn có một cái bàn thật lớn bên trên bày giấy và mực, tò mò đi lên trước, trước đây không để ý còn có nơi nho nhỏ như vậy. Lúc này một vị đệ tử tục gia làm tình nguyện ở đây khiêm tốn hữu lễ hỏi tôi có muốn sao chép tâm kinh không, xem như là một phần công đức đối với bản thân. Tôi mỉm cười ngồi xuống trước bàn đọc sách, cô ấy chuẩn bị cho tôi bút lông và giấy, trên giấy đã viết tâm kinh, tôi chỉ cần viết phỏng theo một lần là được. Cầm lấy bút lông cũng không xa lạ gì, bắt đầu nghiêm túc sao chép, trước đây ở nhà thích cùng ba ba học viết bút lông, ông nói luyện chữ có thể luyện tâm, kiên trì dài lâu có thể khiến tâm cảnh người ta có biến hóa tốt. Chậm rãi viết, trong niệm đường bật Phật ca nhẹ nhàng, cảm giác giờ phút này bản thân rất tĩnh tâm, đã lâu rồi chưa từng trải nghiệm cái cảm giác này, những nông nổi trong người như được trải qua lễ rửa tội.

Còn bốn ngày nữa là tới buổi hòa nhạc, tôi cùng Yen đã không ôm hi vọng quá lớn nàng có thể về kịp, chúng tôi an ủi lẫn nhau, đều sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của đối phương. Khoảng thời gian này, mỗi cái bảng tuyên truyền trong sân trường và nhà hát sẽ nhìn thấy dán lên áp phích quảng cáo của tôi, đây là hội chị em cùng nhau trao đổi thiết kế, phong cách giản lược thanh tân, DK đảm nhiệm nhiếp ảnh, các nàng cẩn thận chọn lựa một tấm ảnh mà nhất trí cho rằng đẹp nhất để làm ảnh bìa, tấm hình này là lúc tôi ngồi ở bên dương cầm nhìn ngoài cửa sổ nghĩ ngợi lung tung bị chụp lại, ánh mắt lạnh lùng pha lẫn mơ màng, riêng tôi thì thích một tấm khác là nhìn vào ống kính mỉm cười, nhưng các nàng nhất trí cảm thấy tấm kia rất đẹp, tôi không có dị nghị. Mỗi lần đi qua nhìn thấy áp phích quảng cáo đều sẽ tiếp cho mình thêm năng lượng, bởi vì đây không chỉ là một tấm áp phích quảng cáo đơn giản, bên trong đều là người yêu mến tôi hết lòng làm tất cả vì tôi, khoảng thời gian này khổ cực các nàng vì tôi mà bôn ba, tôi chỉ có thể sử dụng tiếng ca để hồi báo các nàng, vì thế nếu khi đó Yen vẫn chưa thể trở về, tôi cũng phải tràn trề tinh thần hát tốt mỗi một ca khúc.

Còn hai ngày rưỡi là đến buổi hòa nhạc, tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý, Yen không kịp trở về thì đành xem ghi hình. Hội chị em cũng sốt ruột cùng tôi, cũng lo lắng tâm trạng của tôi sẽ bị ảnh hưởng, tối nay lúc ở phòng đàn luyện tập bị các nàng triệu hồi về ký túc xá, thời gian còn rất sớm, đi vào cửa trông thấy các nàng ngồi túm tụm ở trước bàn vui vẻ trò chuyện, trên bàn còn có rượu đỏ.

"Các cậu bị cái gì kích thích? Có hứng uống rượu như vậy." Tôi cười nói.

"Nhân vật chính trở về rồi, đây chính là mua cho cậu, hai ngày nữa cậu sẽ phải mở buổi hòa nhạc, làm chị em phải bày tỏ chút thành ý cầu chúc cậu trình diễn thành công nha!" Tư Khiết kéo tôi ngồi xuống, vui vẻ nói.

"Các cậu đừng làm tớ cảm động như thế được không? Cảm ơn! Yêu các cậu chết mất." Tôi vui mừng ôm lấy Tiểu Đằng cùng Tư Khiết bên cạnh, cảm động nói không nên lời.

"Đến! Đều rót rượu nào, rượu này khả năng uống không ngon lắm, hàng giá rẻ mua ở siêu thị, chờ sau này chúng tớ kiếm được Mao gia gia nhiều hơn nhất định sẽ mua rượu ngon về uống, phải cạn chén nha!" Mạn Văn vừa rót rượu vừa nói.

"Được!" Cả bọn đứng lên, lớn tiếng hô. Nửa chén vào bụng, mọi người đồng thời nhăn mặt, tiếp theo thoải mái cười.

"Mạt nhi, uống rượu đỏ có thể trợ giúp giấc ngủ, đêm nay đừng suy nghĩ quá nhiều, ngủ sớm một chút đi, chúng tớ để lại nửa bình tối mai uống tiếp, hai tối nay nhất định phải ngủ ngon giấc thì hôm đó mới có thể thoải mái đứng ở trên vũ đài nha!" Tiểu Đằng đưa hai tay ôm cổ của tôi, thân mật nói.

Các nàng bao giờ cũng làm một số chuyện ấm lòng với tôi, luôn được các nàng bảo vệ, tôi không có lý do gì không thương các nàng.

Uống rượu làm cho đầu óc hơi choáng váng, chúng tôi cùng nhau tắm xong rồi lên giường ngủ từ rất sớm. Đã một quãng thời gian chưa được trải nghiệm cảm giác vừa đặt lưng liền ngủ, đêm nay có chất cồn phụ trợ, tôi ngả đầu ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ bao nhiêu giờ, trầm mê lang thang ở trong mơ, bất chợt nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc, giống như ở ngay bên tai, rất rõ ràng. Tôi ngủ say như chết cho rằng đây là cảnh trong mơ, không có tỉnh lại, mãi đến khi tiếng nhạc lại vang lên, đầu óc của tôi mới dần dần thức tỉnh phản ứng lại, đây là chuông điện thoại di động, vươn mình lần mò điện thoại di động không ngừng lấp lóe ở đầu giường, khó khăn ráng mở mắt, nhìn số điện thoại lạ trên màn hình, cả người thanh tỉnh, đây là Yen gọi tới, lập tức nhận nghe, ngồi vọt dậy.

"Bé ngoan, bé ngoan! Tớ nhận được thẻ rồi, tớ nhận được thẻ rồi." Tôi còn chưa nói, liền nghe thấy Yen vô cùng kích động nói lớn, quen nàng lâu như vậy, còn chưa từng nghe thấy giọng của nàng trong điện thoại kích động đến vậy, âm điệu trở nên cao hơn và mang theo run rẩy, đến bây giờ tôi còn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, nhớ lại vẫn có thể cảm nhận được khi đó nàng cao hứng biết bao.

"Thật? ? ?" Tôi vui như trúng số độc đắc, đè nén kích động trong lòng không dám nói chuyện lớn tiếng đánh thức hội chị em, mau chóng đeo giày chạy ra ban công.

"Tớ thật là quá vui mừng, vừa nhận được liền không nhịn được mà muốn lập tức gọi điện thoại cho cậu, chỗ cậu mới năm giờ sáng nhỉ, xin lỗi! Đánh thức cậu rồi." Yen vẫn kích động nói, tôi bị nàng vui lây, vẫn luôn toét miệng cười.

"Tớ phải cảm tạ Phật Chủ, Ngài thành toàn nguyện vọng của tớ, vui chết tớ mất, vậy cậu đặt vé máy bay chưa?" Tôi vội vã hỏi.

"Ba ba đi đặt rồi, thời gian cụ thể phải muộn muộn chút tớ sẽ nói cho cậu biết, ha ha." Rất lâu rồi Yen chưa từng vui như thế.

"Ba mẹ cậu có hỏi cậu tại sao vội vã chạy về như vậy không?" Tôi lo lắng hỏi.

"Tớ thành thật nói với họ muốn trở về xem buổi hòa nhạc của cậu, bọn họ không phản đối, còn muốn cùng đi xem với tớ, đến lúc đó cậu nhớ giữ lại ba chỗ nha." Yen nũng nịu.

"Thật? Quá tốt rồi! Đến lúc đó...đến lúc đó...tớ...tớ để Tư Khiết bố trí, cậu yên tâm ha!" Đến lượt tôi kích động như nàng, nói chuyện bắt đầu lắp ba lắp bắp.

"Mạt nhi, đừng quá nhạy cảm ý nghĩ của ba mẹ đối với cậu, bọn họ vẫn rất mến cậu, chỉ là vẫn không thể tiếp thu quan hệ của chúng mình như vậy mà thôi, tớ nghĩ tương lai chúng mình có thể đả động bọn họ." Yen biết trong lòng tôi nghĩ gì.

"Ừm! Cảm ơn ba mẹ cậu, chúng mình vẫn phải nỗ lực." Nghe nàng nói, trong lòng tôi dễ chịu rất nhiều.

"Cậu ở ban công có mặc áo khoác không? Đừng để bị lạnh, nếu không cúp trước đi, buổi tối tớ lại gọi cho cậu." Yen lúc nào cũng cực kỳ chu đáo với tôi.

"Không được! Tớ đi lấy áo khoác, tán gẫu tiếp một lúc, hiện giờ tớ hào hứng đến nỗi không ngủ được." Tôi làm nũng.

Cứ như vậy tôi đứng ở ban công cùng nàng trò chuyện đến khi trời mờ sáng mới cam lòng cúp máy, nằm ở trên giường vui vẻ lăn qua lộn lại, cắn góc chăn ngốc nghếch cười khúc khích, hai ngày nữa là có thể gặp nàng, hai ngày nữa... hai ngày nữa... O(∩_∩)O~~
Bình Luận (0)
Comment