Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 168

Editor: Cư, Beta: shiroinu980

14:47:26, 23/6/2013

Yen thấy tôi đi ra từ phòng chủ nhiệm liền đứng dậy, ánh mắt mong chờ nhìn tôi. Tôi bước nhanh đến trước mặt nàng, mỉm cười xán lạn với nàng, chỉ với một nụ cười là nàng có thể thấu hiểu tâm tình của tôi. Cả hai đều không nói gì, cùng nhìn nhau cười nắm tay đi vào thang máy. Trong không gian nhỏ nhoi yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được âm thanh yếu ớt của thang máy lên xuống. Rất nhiều khi, hai đứa chỉ lẳng lặng ở bên nhau, cho dù không nói chuyện, vẫn hiểu được trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì, không cần nói ra lời.

Ra khỏi tòa nhà hành chính, tôi buông tay nàng, vui vẻ chạy tới quảng trường bên cạnh. Đứng ngay trung tâm thoải mái dang tay thật rộng, ngẩng đầu nhìn trời xanh thăm thẳm. Sau đó nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khóe miệng cong lên, giây phút này trong lòng tôi tựa như có một cơn gió mát lành thổi qua, thật khoan khoái. Sau lưng bỗng cảm thấy ấm áp, cảm nhận được cái ôm của nàng, hiện tại khi nghĩ đến tương lai của chính mình đã không còn hoang mang như trước, bao nhiêu áp lực dồn lên cả thể xác lẫn tinh thần một năm trước nay bỗng chốc tan biến, cả người nhẹ bẫng. Tôi thầm nói với nàng trong lòng: "Lý Ngữ Yên, tớ sẽ cố gắng chứng minh bản thân, tớ sẽ cố gắng tạo ra tương lai cho hai đứa mình, chờ tớ! Cậu nhất định phải chờ tớ!

"Bé ngoan". Yen dịu dàng gọi tôi.

"Hửm?" Tôi quay người lại nắm lấy hai tay của nàng, mỉm cười nhìn nàng.

"Thật tốt! Ước mơ của cậu đã thành hiện thực, ở nơi này, cậu sẽ mặc sức thể hiện năng lực của chính mình. Có một bước đầu tiên như vậy, tớ tin cậu rồi sẽ làm rất tốt, vậy là tớ có thể an tâm đi Canada, an tâm học hành rồi. Cậu tạo cho tớ thật nhiều động lực, tớ muốn thi đua với cậu. Tớ sẽ nhanh chóng hoàn thành tất cả chương trình học tập để có thể giống như cậu, có thể trở thành một nhạc sĩ xuất sắc, giải phóng tài năng của tớ, có thể đi biểu diễn khắp nơi trên thế giới, thật là tốt biết bao ha!" Yen khẽ vuốt ve mặt tôi, ánh mắt đong đầy vui vẻ nhìn tôi, đây là lần đầu tiên nàng cùng tôi nói ra giấc mộng của nàng.

"Cậu chắc chắn sẽ còn xuất sắc hơn tớ, tớ trông đợi ngày đó đến thật nhanh, tớ muốn cùng cậu đến thật nhiều nơi trên thế giới này, rất muốn." Biểu cảm khao khát của Yen khiến tôi rung động, trong lòng vô cùng kích động nói với nàng.

"Chúng ta cùng nhau cố gắng nha, cố gắng vì nhau, để những ngày không thể bên nhau mình vẫn có thể sống vui và đầy ắp hi vọng, cậu thấy có được không?" Yen cũng bị tôi ảnh hưởng, tâm trạng rất tốt, chúng tôi ngập tràn tin tưởng đối với tương lai.

"Được! Có mục tiêu để hướng đến thì thời gian ắt sẽ trôi qua rất nhanh. Mấy năm không có cậu ở bên tớ sẽ không ngừng học tập, phát triển chính mình. Nhưng mà cậu phải hứa với tớ, qua bên đó không được gần gũi với chàng trai khác, nếu không tớ sẽ ăn giấm bay. Với lại phải quay trở về với tớ ngay khi kết thúc chương trình học, được chứ?" Tôi bĩu môi làm nũng với nàng, phải chăng mọi cô gái đang yêu đều sẽ lo sợ được mất?

"Ha ha! Tớ chỉ biết ăn giấm, còn chưa từng nghe qua cái gì gọi là giấm bay? " Yen cười hỏi tôi.

"Chính là ăn giấm từ rất xa, cái này học từ Mạn Văn đó, tóm lại cũng là ghen." Nghe tôi nói Yen nhịn không được nở nụ cười.

"Ha! Em gái giấm bay kia, xin em cứ yên tâm! Yêu cầu của em chị đều đáp ứng, giờ thì có phải bọn mình nên trở về rồi không?" Yen nhéo mũi của tôi, cưng chiều nhìn tôi.

Quay lại xe, tôi nói cho nàng chuyện giáo sư Điền đã trợ giúp tôi, nàng nghe xong cũng vô cùng cảm động, nắm chặt tay tôi, ánh mắt lóng lánh dịu dàng nhìn tôi, không nói gì. Lúc trở về trường, tôi còn tưởng rằng nàng sẽ đến thẳng lớp học của giáo sư Vương, vậy mà nàng lại kéo tôi đến phòng đàn, không có lấy chìa khóa, trực tiếp đi vào thang máy. Tôi nghi hoặc hỏi nàng muốn làm gì, nàng lại chỉ cười không đáp, đến khi thang máy đến tầng ba, nàng mới giải thích cho tôi.

"Có lẽ giáo sư Điền vẫn còn ở phòng đàn, cậu nhanh đi tìm cô ấy đi, tự mình nói lời cảm ơn với cô ấy!". Yen đẩy nhẹ tôi ra cửa thang máy.

"Bây giờ??? Cái này...tự dưng tớ vào đấy nói cảm ơn, có học trò trong đấy, như vậy không hay lắm đâu." Tôi ngượng ngùng đưa tay gãi gãi ót, cúi đầu nói.

"Tớ đi với cậu, đợi học trò học xong, cậu phải đi nói đó!". Yen kéo tay tôi.

"Được rồi...đi! Nhưng mà trước hết cậu để tớ chuẩn bị tý đã, để tớ sắp xếp lại từ ngữ mới nói cảm ơn với cô được." Tôi xấu hổ nhìn nàng.

"Doãn khả ái, thiệt là thua cậu rồi.". Yen phì cười, nhịn không được véo véo mặt tôi.

Bước vào phòng đàn của giáo sư Điền, nhìn thấy cô đang giảng bài cho một sinh viên, là học trò cuối rồi. Tôi với Yen ngồi im lặng trên ghế sofa chờ cô. Trong lòng tôi lại bắt đầu căng thẳng, cố gắng sắp xếp lại những lời muốn nói trong đầu, nhưng rồi rất nhanh tôi lại bác bỏ, bởi vì cảm thấy những lời nói đó quá sến sẩm, chắc chắn tôi không nói nên lời. Hay là đơn giản nói cảm ơn cô? Không được! Như vậy không chân thành chút nào. Hay là giả bộ thẹn thùng đáng yêu nói cảm ơn với cô? A! Không được! Tôi không giả bộ được, làm sao bây giờ? Trong lòng rối như tơ vò, giáo sư Điền đã dạy xong rồi, học trò kia đi rồi chỉ còn có ba người chúng tôi ở trong phòng đàn.

"Này, Doãn Hạ Mạt, em ngẩn ngơ gì thế? Mắt sắp thành mắt lé rồi." Giáo sư Điền bỗng nhiên xuất hiện trước mặt tôi, bàn tay ở ngay trước mắt tôi lắc lư, tôi bị cô dọa hết hồn.

"Không...không có ạ!" Tôi lập tức hoàn hồn, Yen ở bên cạnh che miệng cười.

"Tự dưng hôm nay hai đứa ngoan ngoãn đến tìm cô vậy, có chuyện gì sao?" Tâm trạng của giáo sư Điền rất tốt.

"Bạn học Doãn Hạ Mạt có chuyện muốn nói với cô đó ạ!" Yen lôi kéo cánh tay tôi, cười hì hì nói. Lúc này giáo sư Điền lại nhìn về phía tôi.

"He he! À thì..." Trời ạ! Tôi thực sự không nói được.

"Cười ngốc gì đấy hả?" Giáo sư Điền cũng cười theo tôi.

"À ờ...cô có khát không? Em đi mua nước cho cô?" Tôi thình lình nói những lời này, Yen nhìn tôi với ánh mắt rất là xem thường. Tôi biết trong lòng nàng nhất định đang nói: "Doãn Hạ Mạt, tớ bái phục cậu."

"Em đến tìm cô để hỏi cô khát hay không hả?" Giáo sư Điền khoanh tay cười tôi, tôi nhìn cô mà nhất thời không nói được gì, hơi há miệng, bầu không khí lúc này càng khó mở lời.

"Không phải, em...chúng ta cùng đi ăn cơm đi, hôm nay để em mời". Mặt của tôi đỏ đến nóng lên.

"Hôm nay thì không được, giờ cô phải đi rồi, cô và thầy Trương có một bữa tiệc, để lần sau đi!". Cô xoay người bước về chỗ piano để thu dọn sách vở.

Nhìn theo bóng lưng cô, tôi bỗng bị kích động, cơ thể tôi tự động nhanh chóng đứng lên, chạy đến từ phía sau ôm lấy cô.

"Giáo sư Điền, cảm ơn cô! Cảm ơn!" Cuối cùng cũng nói ra, chuẩn bị bao nhiêu lời trong đầu đều không dùng đến, ba chữ đơn giản này đã gói gọn hết thảy.

"Đợi em mời cô ăn một bữa lớn ha, còn gọi thêm thầy Trương nữa." Giáo sư Điền không phải là người kiêu kì, cô xoay người ôm tôi thật chặt, vỗ vỗ lưng tôi.

"Dạ! Không thành vấn đề!" Tôi buông tay ra, vui vẻ nhìn cô cười, trên mặt vẫn cảm thấy nóng. Ân sư của tôi thật dễ thương!
Bình Luận (0)
Comment