Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 57

Editor: M.C

Beta: shiroinu980

Sau Quốc Khánh, mọi người bắt đầu căng thẳng học tập, giáo sư Điền cho tôi học thêm rất nhiều khóa nhỏ về chuyên ngành, chuẩn bị tham gia một cuộc thi đấu thanh nhạc cuối tháng mười, các phương diện kỹ năng và kỹ xảo của tôi cô ấy đều đánh giá rất cao, nhưng có khuyết điểm lớn duy nhất chính là tố chất tâm lý chưa đủ tốt, như vậy sẽ cực kì ảnh hưởng sự phát huy của tôi, bởi vậy vào thứ hai mỗi tuần, cô ấy kêu toàn thể sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội đều lại đây, đứng bao quanh quan sát tôi ở cự ly gần, để tôi rèn luyện dưới bất kỳ tình huống gì cũng không thể hoảng loạn.

Buổi quan sát đầu tiên vào chiều thứ hai vừa mới bắt đầu, đi vào phòng đàn, đã đầy ắp người, không gian chỉ còn mấy mét vuông, bọn họ nhìn thấy tôi đến, hai mươi mấy con mắt đồng loạt nhìn tôi, toàn thân tôi nổi hết cả da gà, chưa hát tim đã nhảy loạn. Nét mặt của ai cũng rất nghiêm túc, đã không còn thân mật cùng mỉm cười như ngày thường, lần lượt từng người trong tay đều cầm giấy và bút tựa lưng trên tường đứng quanh xem. Tôi nghĩ đây là yêu cầu của giáo sư Điền, bảo bọn họ đều đảm nhiệm nhà phê bình, tạo thành một bầu không khí thi đấu. Lần thi đấu này còn có một vị sư huynh và sư tỷ cùng tham gia, bọn họ có nhiều kinh nghiệm thi đấu hơn tôi, lúc quan sát thì hai người họ diễn dịch trước tiên.

Bọn họ đều phát huy rất tốt, giáo sư Điền rất hài lòng, để học sinh ở đây chấm điểm và cho lời bình, lúc đó lòng tôi không thể nào bình tĩnh, lòng bàn tay ướt nhẹp, nhắm mắt lại trong lòng suy nghĩ về mỉm cười ấm áp của Yen, nghĩ về lời cổ vũ nàng nói với tôi, hít sâu ba hơi, chuẩn bị hát. Lúc bạn tấu dương cầm bắt đầu đàn khúc nhạc dạo, không biết tại sao trái tim tôi vẫn không thể ổn định, trái lại đập mạnh thình thịch, chân cũng đang run, hoàn toàn không khống chế được âm thanh.

"Dừng lại!" Giáo sư Điền rất nghiêm khắc hô một tiếng, người ở chỗ này có cả tôi đều sợ hãi.

"Doãn Hạ Mạt! Em đang làm gì vậy? Em như vậy có thể đi ra ngoài thi đấu à? Âm nhạc vừa bắt đầu hồn em liền không biết bay đi đâu rồi, tác phong trên sân khấu của em đi đâu rồi hả? Ngây ngốc đứng đó, ánh mắt tối tăm, nếu em dùng tư thế này đi thi đấu, em xong đời rồi." Chưa từng thấy giáo sư Điền nổi giận lớn như vậy, kích động phê bình tôi.

"Em xin lỗi!" Tôi sợ hãi cúi đầu, siết chặt lấy góc áo.

"Đừng nói với tôi điều đó, Doãn Hạ Mạt à Doãn Hạ Mạt, sao em vẫn... ôi! Bình thường khi em học riêng với tôi, thanh âm của em hoàn mỹ không khác gì hiệu quả thu âm, không hề tỳ vết, nhưng khi bị nhiều người nhìn, khi hoàn cảnh có áp lực, em hoàn toàn không còn là chính em, quả thực như hai người khác nhau, tố chất tâm lý của em không phải loại kém cỏi, lẽ ra ba người thi đấu lần này tôi nên để học sinh lớp trên đi, nhưng tôi cảm thấy em có ưu thế và năng lực hơn so với họ, đó là lý do mà ngay lập tức tôi nghĩ đến chính là em, mà hôm nay biểu hiện của em làm tôi rất thất vọng, các em cũng đừng chấm điểm, căn bản là không có ý nghĩa, tan học đi." Giáo sư Điền nghiêm khắc phê bình tôi xong, thất vọng cầm lấy túi, rời đi cũng không quay đầu lại. ( đoạn phê bình ở trên của ân sư là bị tôi thu âm lại, tôi viết không sót một chữ! Lúc đó vốn là muốn thu lại giọng hát của tôi, không nghĩ tới... ha ha! Đoạn ghi âm này đến bây giờ tôi còn cất giữ, mỗi lần nghe trong lòng lại ê ẩm, nhưng mà khích lệ tôi.)

Giáo sư Điền đột nhiên rời đi, người trong phòng đàn yên tĩnh dị thường. Đầu óc tôi trống rỗng, đứng bất động, cúi đầu hai mắt nhìn chòng chọc vào sàn nhà, cảm giác hoa mắt chóng mặt, trong lòng vô cùng buồn bã, bọn họ đi tới an ủi tôi cái gì tôi không nghe thấy, chờ sau khi bọn họ đi rồi, phòng đàn chỉ còn lại một mình tôi, tôi rốt cục không nhịn được ngồi co quắp dưới đất ôm đầu gối khóc rống lên.

Tôi cực kì căm ghét chính mình, ngồi dưới đất mà không ngừng gõ đầu mình, nước mắt không cầm được chảy xuống, tôi lớn như vậy tới nay đây là lần đả kích lớn nhất, trong lòng khó chịu đến mức không cách nào dùng ngôn từ diễn tả.

Đến giờ cơm tối, điện thoại di động của tôi vang lên tiếng tin nhắn, là các nàng hẹn tôi ăn cơm, tôi không nhắn lại, khóc sưng mặt như vậy, tâm tình còn hỏng bét thế này, tôi chẳng muốn gặp ai. Đi tới dưới lầu phòng đàn, ngang qua những người nhìn mặt tôi với ánh mắt kỳ quái, tôi bước nhanh, chạy một mạch lên sân thượng của ký túc xá.

Lên tới sân thượng một lần nữa lại khóc òa, mặc cho chuông điện thoại di động không ngừng vang. Trời hoàn toàn đen kịt lại, tôi khóc mệt ngồi ở trên thềm đá, toàn thân vô lực dựa vào cây cột sắt, điên cuồng nghĩ tới lời giáo sư Điền nói với tôi, tâm tình sa sút vô cùng, cô ấy có thể không cho tôi tham gia thi đấu hay không? Phải chăng cô ấy triệt để thất vọng với tôi rồi? Càng lúc càng đau đầu.

"Doãn Hạ Mạt, cậu cái đồ bại hoại này! Hóa ra cậu thật sự ở đây, tại sao không tiếp điện thoại của tớ? Cậu có biết chúng tớ lo lắng bao nhiêu không?" Yen đi tới trước mặt tôi, tức giận nhìn tôi nói.

"Xin lỗi!" Tôi mang theo tiếng khóc nức nở ngẩng đầu nhìn nàng.

"Vì sao cậu khóc?" Giọng nói của Yen bất chợt trở nên dịu dàng, ngồi xuống bên cạnh tôi, nâng mặt của tôi, nhìn tôi.

"Mạt Mạt, cậu làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu?" Yen nhìn con mắt khóc sưng vù của tôi, bị dọa sợ rồi. Sau khi tôi trông thấy nàng, nước mắt lại bắt đầu không nhịn được chảy xuống, nói không ra lời, liều mạng lắc đầu.

"Cậu khiến tớ gấp chết, mau nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì?" Hai tay Yen dùng ngón tay giúp tôi lau nước mắt.

"Huhu! Tiểu Bảo, tớ thật vô dụng, tớ chán ghét chính tớ, cậu mắng tớ đánh tớ thật mạnh đi, như vậy tớ sẽ có chút dễ chịu." Tôi đột nhiên cầm lấy tay nàng dùng sức đánh vào mặt của tôi, tuy rằng rất dùng sức, nhưng tôi thật sự không thấy đau.

"A! Cậu điên rồi hả? Có đau không? Cuối cùng là làm sao vậy? Tớ cầu xin cậu mau mau nói cho tớ biết." Yen bị cử động bất chợt của tôi dọa sợ, xoa mặt của tôi, nàng bị tôi ảnh hưởng, cũng khóc lên.

"Sao cậu cũng khóc hả? Tớ nói, tớ nói!" Thấy nàng như vậy tôi cũng hoảng rồi, lập tức đem chuyện đã xảy ra hôm nay kể lại cho nàng nghe.

"Ôi! Xin lỗi! Tớ biết trong lòng cậu khó chịu, đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ như vậy. Nhưng cậu cũng đừng tiêu cực mà, càng như vậy cậu càng phải khắc phục nó, tớ tin tưởng cậu có thể." Yen dỗ dành tôi.

"Khi tớ đi ra ngoài biểu diễn những bài nhạc đại chúng thì lại không căng thẳng, nhưng hát đến chuyên môn, hơn nữa còn là thi đấu, tớ liền không biết tại sao không khống chế được lòng tớ, vừa đến thời khắc quan trọng thì như vậy, tớ hận chết chính mình. Khoảng thời gian này giáo sư Điền còn bỏ ra nhiều thời gian như vậy ở trên người tớ, tớ thật sự là quá có lỗi với cô ấy, bắt gặp ánh mắt thất vọng cô ấy nhìn tớ hôm nay, tớ thật sợ hãi cô ấy không để ý tới tớ." Càng nói càng khó chịu.

"Đứa ngốc! Sẽ không, đừng suy nghĩ nhiều, cậu là học trò đắc ý của cô ấy mà, đã đến gần cuộc thi, cậu như vậy cô ấy có thể không nóng lòng sao? Muốn cô ấy không thất vọng, cậu phải cố gắng điều chỉnh tâm tình, tích cực nỗ lực khắc phục khó khăn, tớ tin tưởng không làm khó được cậu."

Yen hôn khô nước mắt trên mặt tôi, dịu dàng khích lệ tôi, lòng tôi bỗng chốc không còn khó chịu.

"Có cậu thật tốt! Cậu là linh đan diệu dược của tâm hồn tớ." Vừa rồi tôi còn khóc giờ đã cười nhìn nàng nói.

"Sau này cậu có chuyện gì không vui nhớ phải nói với tớ, cậu giống như đêm nay chúng tớ rất lo lắng cho cậu, đi tìm cậu khắp nơi, cậu làm như vậy rất không đúng, để người khác nhọc lòng vì cậu." Yen nghiêm khắc nói.

"Xin lỗi! Là lỗi của tớ, trở về tớ xin lỗi các cậu ấy." Trong lòng tôi hổ thẹn, nói xin lỗi.

Trở lại ký túc xá, tôi cúi đầu không dám nhìn các nàng, mắt sắp sưng thành một đường, mất mặt!

"Doãn Hạ Mạt, cậu lại chết ở đâu rồi? Hại chúng tớ lo lắng đi tìm cậu khắp nơi, cậu thật vô lại!" Mạn Văn giận đùng đùng chạy đến trước mặt mắng tôi.

"Xin lỗi! Tớ lại làm cho các cậu lo lắng, tớ xin lỗi, tớ bảo đảm sẽ không có lần sau." Đầu của tôi cúi thấp đến mức không thể thấp hơn, Mạn Văn phát hiện tôi không đúng, nâng đầu tôi lên.

"Ơ! Mạt Mạt, cậu làm sao vậy?" Các nàng nhìn thấy dáng vẻ của tôi thì kinh ngạc xông tới.

"Haha! Trước hết để cho cậu ấy ăn cơm đi, cả đêm ở trên sân thượng khóc nhè đấy, lát nữa từ từ nói cho các cậu xảy ra chuyện gì." Yen lôi kéo tôi ngồi xuống bên cạnh bàn, mở ra hộp cơm đóng gói, ra hiệu tôi mau mau ăn cơm.

"Yen, cậu nói mau, xảy ra chuyện gì?" Tư Khiết sốt sắng hỏi, sau đó Yen đem sự tình nói cho các nàng.

"Cô gái nhỏ! Chút chuyện này không lớn, đừng sợ! Trắc trở trong lòng tớ sẽ giải quyết giúp cậu." Mạn Văn nghe xong, vỗ vai tôi nói.

"Xì! Cậu cho rằng dễ dàng như đi siêu thị mua bắp cải trắng à? Tớ hiểu rõ tâm tình của Mạt Mạt." Thiên Hi tiếp lời Mạn Văn.

"Cậu có biện pháp tốt nào à? Nói nghe một chút." Tiểu Đằng hỏi Mạn Văn.

"Vậy thì phải xem Mạt Mạt có nguyện ý hay không, trước đây tớ cũng nhát gan trên sân khấu như cậu ấy, sau đó mẹ của tớ ra chiêu này liền khắc phục được vấn đề của tớ."

"Chỉ cần có thể được, mọi thứ tớ đều nguyện ý." Tôi đứng lên, ánh mắt phát sáng nhìn Mạn Văn nói.

"Khà khà! Vậy thì tốt, cuối tuần ai cũng đừng đi ra ngoài, có hoạt động, đáp án ngày đó sẽ công bố." Mạn Văn bí mật nói.

"Hiện tại không thể nói à? Tớ đã gấp muốn chết." Tôi lôi kéo tay Mạn Văn cầu xin.

"Ặc... vậy thì chiều mai? Hình như tất cả mọi người không có lớp. Bây giờ nói tớ sợ cậu liền lâm trận rút lui." Mạn Văn nói.

"Được!" Chúng tôi nhất trí tán thành.

"Haha! Lần đầu tiên nhìn thấy Mạt Mạt khóc nhè đến lợi hại như vậy, dáng vẻ xấu chết rồi." Thiên Hi cười nhạo tôi.

"Cậu đáng ghét!" Tôi đập cánh tay của Thiên Hi, trừng mắt nhìn nàng.

"Ăn uống cho tốt, nhìn cậu dạo này lại gầy rồi, làm sao đủ hơi hát chứ?" Tư Khiết đau lòng nói.

"Chao ôi! Cậu xem mắt của cậu tại sao lại ướt nước rồi? Không phải là Tư Khiết tùy tiện quan tâm một chút thôi, cậu đã bị cảm động như vậy?" Tiểu Đằng ôm bờ vai của tôi nói, tôi cố nén nước mắt, cúi đầu bới cơm, các nàng ở bên cạnh ủng hộ tôi, tâm tình của tôi tốt hơn rồi, trong lòng ấm áp.

Sáng ngày hôm sau tổng hợp khóa tôi nghe không vô, là vì còn buồn phiền chuyện hôm qua, đang mong đợi hoạt động buổi chiều mà Mạn Văn nói, nhưng mà có chút lo lắng, không biết cô nàng này nghĩ ra trò mưu ma chước quỷ gì, lúc ăn cơm trưa Mạn Văn dặn chúng tôi nghỉ trưa thật tốt sau đó lại đi tiếp.

"Rời giường thôi! Rời giường thôi! Sắp ba giờ rồi." Tôi lớn tiếng gọi các nàng, mấy vị thần ngủ không có phản ứng.

"Mạn Văn, cậu nhanh lên một chút đi, không phải nói muốn đi ra ngoài à?" Tôi bò lên trên giường của nàng, đè lên nàng.

"Ôi! còn sớm lắm, còn chưa tới giờ." Mạn Văn thiếu kiên nhẫn đẩy tôi ra.

"Cậu không dậy tớ liền quấy rầy cậu." Tôi bắt đầu thọc lét nàng.

"A! Đừng đừng đừng! Tớ sợ cậu rồi, dậy đây, dậy đây." Mạn Văn hoàn toàn bị tôi đánh thức, tiếp theo tôi đi lay tỉnh những người khác, Yen đã nằm ở trên giường mở mắt ra nhìn tôi nở nụ cười.

Đợi hơn một giờ để những đại tiểu thư này sửa soạn phục trang đẹp thật đẹp sau đó mới ra ngoài, trên đường Tiểu Đằng hỏi Mạn Văn rốt cuộc muốn dẫn chúng tôi đi đâu? Nàng vẫn không nói, chỉ bảo chúng tôi theo nàng lên xe, lên chiếc xe chạy tuyến đường không thường xuyên đi, mọi người ở trên xe khinh bỉ nhìn Mạn Văn, nàng làm như không nhìn thấy, đeo tai nghe nghe nhạc.

"Đến trạm tiếp theo, các vị chuẩn bị xuống xe ha." Sắp ngồi hơn nửa giờ, Mạn Văn mới phản ứng chúng tôi, xuống xe, nơi này chúng tôi đều chưa từng tới, chỉ nhìn thấy một cái bài phường* của công viên.

(*Bài phường ( Paifang): là một loại cổng có phong cách truyền thống của Trung Quốc, có xuất xứ từ Torana của Ấn. )

"Ôi chao ơi! Mạn Văn, lẽ nào cậu muốn dẫn chúng tớ đi dạo công viên hả?" Tư Khiết nghi ngờ hỏi.

"Khà khà! Bingo! Ngày hôm nay chúng ta chỉ đến đi dạo công viên." Mạn Văn hưng phấn nói, toàn thể chúng tôi đều á khẩu.

"Hả? Không phải chứ? Đi dạo công viên là có thể trị liệu vấn đề tâm lý của Mạt Mạt? ha ha ha! Cười chết tớ, tớ đã nói cậu ấy không đáng tin mà." Thiên Hi cười chuột rút rồi.

"Đi đi đi! Đừng quấy rối, các cậu đi theo tớ là được rồi." Mạn Văn tức giận trừng mắt Thiên Hi nói, tôi, Yen và các nàng cảm thấy không hiểu ra sao.

Đi vào trong công viên, lớn vô cùng, rất nhiều người, có tình nhân, có người già trẻ nhỏ, còn có vài du khách, cảnh vật xung quanh cũng rất tốt.

"Mạn Văn, sao cậu tìm được nơi này vậy? Tớ còn chưa từng tới đây." Yen hỏi.

"Khà khà! Bạn trai tớ ở khu gần đây, tớ thường xuyên đến đây đi dạo cùng anh ấy, chập tối càng nhiều người." Mạn Văn giải thích, tôi vẫn không lên tiếng, đại khái đi tới một góc quảng trường công viên, có một chòi nghỉ mát, nàng ra hiệu chúng tôi đi vào ngồi một lát.

"Các cậu đi mệt, nghỉ ngơi giải lao trước, Mạt Mạt, uống ngụm nước, rồi cậu hát một bài cho chúng tớ nghe đi, hát thật lớn ha." Mạn Văn không nhanh không chậm nói.

"Cái gì? Hát ở đây ? Điên rồi." Tôi cả kinh kêu lên, mưu ma chước quỷ của nàng thật sự rất khủng bố.

"Nè! Tớ thừa biết cậu không có gan này, không phải cậu đáp ứng tớ muốn cậu làm cái gì cũng đều đồng ý à? Ngày hôm nay tớ mang cậu ra ngoài, chính là muốn cậu làm chuyện này, hát ngay ở trước mặt đại chúng." Mạn Văn chăm chú nhìn tôi nói.

"Ha ha! Có chút ý nghĩa, không nghĩ tới nha Mạn Văn, tớ coi thường cậu rồi." Thiên Hi ở một bên xem náo nhiệt nói.

"Không tốt thì phải? Vậy rất xấu hổ đó! Người ta nghĩ tớ bị bệnh thần kinh mất." Tôi nhỏ giọng cúi đầu nhát gan nói.

"Có từng thấy người bệnh thần kinh hát dễ nghe như vậy à? Đánh đuổi căng thẳng, hát một bài." Mạn Văn nói.

"Mạt Mạt, không sao hết! Tớ cảm thấy chủ ý này của Mạn Văn rất tốt, nếu như cậu có thể ngay ở trước mặt mọi người, hát lên, tớ nghĩ cậu đã thành công hơn một nửa rồi." Tư Khiết khuyên tôi.

"Mạt Mạt, cố lên! Cứ thử xem đi." Yen cũng khuyên tôi, tôi lại đang siết góc áo.

"Nếu không tớ dẫn đầu làm trước cho cậu nhé, dù sao da mặt tớ đủ dày, khụ khụ! Hát một bài các cậu đều biết, đừng chê cười ha." Mạn Văn đứng ở trên ghế của chòi nghỉ mát, các nàng ra sức vỗ tay.

"Em yêu anh mãi mãi không phai, nguyện yêu anh đến đầu bạc răng long....." Mạn Văn căng cuống họng đang rống lên《 Yêu em không phai 》 của Quách Phú Thành, mẹ của tôi ơi! Toàn thể trợn tròn mắt, cô nàng này cũng quá... quá lạc quan rồi.

"Ha ha ha ha ha ha!!!" Chúng tôi cười ngã ngửa rồi, giọng hát của nàng rất nhanh đưa tới ánh mắt của người chung quanh.

"Xong! Mạt Mạt, vì cậu, ngày hôm nay toàn bộ hình tượng của tớ đều bị phá huỷ, cậu cũng đừng không hát đó, chúng tớ ở đây cùng cậu bón cho muỗi ăn đấy, nhanh nhanh hát một bài." Mạn Văn nhảy xuống từ trên cái ghế.

"Chết thì chết! Tớ bất chấp! Tôi bị Mạn Văn cảm hóa, cô nàng này luôn trượng nghĩa như vậy, tôi không hát thì thật có lỗi với nàng! Liền đứng lên ghế.....

Editor: Hự hự, dạo này lặn mất tăm lâu quá rồi, thật sự phải cảm ơn chị M.C, nhờ chị edit chương này mà hôm nay mọi người mới có truyện để đọc đó. Tuần này mình được nghỉ vài buổi chiều, sẽ cố gắng tranh thủ thời gian ngồi edit, tại vì tuần sau chắc phải lại bặt vô âm tín rồi. Cảm ơn mọi người vẫn luôn ủng hộ truyện này nhé! Mình hứa sẽ không bỏ dở giữa chừng đâu. *quyết tâm*
Bình Luận (0)
Comment