Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 60

Người dự thi cuối cùng biểu diễn cực kỳ xuất sắc, gần như hoàn mỹ, trước đó thành tích của cô ấy vẫn luôn xếp ở vị trí thứ nhất, giọng láy khống chế tốt vô cùng, ca khúc diễn dịch cũng rất đúng chỗ, giáo sư Điền nắm tay tôi thật chặt, thoạt nhìn cô ấy so với tôi còn căng thẳng hơn, tôi cảm thấy tôi đoạt được hạng thứ hai đã là thành tích phi thường hài lòng, dù sao xưa nay cũng chưa từng tham gia thi đấu chuyên ngành như thế, trong lòng đã không có cảm giác bức thiết. Lúc này học tỷ và học trưởng cũng đi tới hậu trường tìm tôi, dành cho tôi ánh mắt khích lệ, sau khi người biểu diễn hát xong xuống sân, tôi và giáo sư hữu hảo chân thành tán thưởng cô ấy hát rất tuyệt, cô ấy cũng thân thiết mỉm cười với chúng tôi, ở một bên chờ đợi người chủ trì công bố kết quả cuối cùng.

"Người dự thi cuối cùng XXX tổng thành tích là. . . . (người chủ trì cố ý dừng lại vài giây, toàn hội trường yên tĩnh dị thường, đột nhiên tôi cảm thấy như sắp nghẹt thở, linh cảm cô ấy nhất định là đoạt hạng nhất). . . 98.83 điểm! Cuộc thi mỹ thanh XX này, quán quân tổ thi đấu phái nữ là - Doãn Hạ Mạt. . ." Lúc người chủ trì công bố thành tích cuối cùng, tôi còn chưa phản ứng lại, giáo sư cùng các học tỷ học trưởng đã hoan hô lên, ôm tôi thật chặt.

"Hạ Mạt, khá lắm! Cô cảm thấy kiêu ngạo vì em." Giáo sư Điền kích động dùng hai tay nâng mặt của tôi nói.

"Đúng là em ạ? Em. . . không nghe lầm chứ?" Tôi vẫn còn không thể tin được, đại não trống rỗng.

"Chúc mừng bạn!" Lúc này rất nhiều người dự thi tới chúc mừng tôi, tôi mới cảm giác được chính mình đúng là đoạt hạng nhất, tâm tình ngay lúc đó thật sự không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, kích động ôm ân sư, nước mắt chảy xuống, đây là nước mắt hạnh phúc.

"Hiện tại xin mời người đoạt giải thưởng lên bục lĩnh thưởng." Người chủ trì lên tiếng, đầu tiên là trao tặng giải xuất sắc, giải đồng và giải bạc, học tỷ đoạt giải xuất sắc.

"Cuối cùng xin mời quán quân lên bục lĩnh thưởng." Người chủ trì lần thứ hai lên tiếng, tiếng vỗ tay dưới sân đã rền vang không ngừng.

"Hạ Mạt, sững sờ cái gì? Mau đi ra đi!" Giáo sư Điền thúc nhẹ lấy tôi, đến bây giờ tôi vẫn còn không thể nào tiếp thu được sự thực tôi giật giải, thời điểm ra sân, nhìn thấy có người đứng lên, bọn họ đang hoan hô vì tôi, giờ khắc này tôi cảm thấy như nằm mơ vậy, hi vọng nó đừng nên tỉnh lại, trao giải cho tôi chính là ca sĩ XXX trứ danh, thần tượng tôi sùng bái, khi ông ấy dùng sức nắm tay của tôi, nói những lời cổ vũ tôi, lần thứ hai tôi không cầm được chảy xuống nước mắt hạnh phúc, tôi rất muốn lập tức cùng Yen chia sẻ thời khắc tốt đẹp này, rất muốn!

Tôi đem hoa tươi dâng tặng cho ân sư thân ái của tôi, là nhờ cô ấy vất vả đào tạo mới có thành tích của tôi ngày hôm nay.

Trở lại phòng nghỉ ngơi, liên tục có người gõ cửa đi vào chúc mừng, sau đó còn có chủ sự bố trí lễ chúc mừng cho chúng tôi, tôi còn chưa thay xong quần áo liền không thể chờ đợi được nữa gọi điện thoại cho Yen.

"Alo! Mạt Mạt." Yen rất nhanh đã nhận điện thoại của tôi, chắc hẳn nàng một mực chờ đợi tôi.

"Alo! Tiểu bảo. . ." Tôi nghe được thanh âm của nàng, mũi ê ẩm, nói không ra lời rồi.

"Thi đấu xong chưa? Chúng tớ đều đang đợi tin tức của cậu đó." Tôi nghe thấy bên cạnh Yen là thanh âm của bọn Tư Khiết, nàng mở ra loa ngoài.

"Ừm! Thi đấu xong rồi." Tôi nghẹn ngào nói.

"Không sao, coi như không đoạt được giải chúng tớ đều cảm thấy cậu rất tuyệt rồi." Yen nghe giọng điệu của tôi tưởng là tôi thi đấu không tốt, đang an ủi tôi.

"Chắc là khiến cho các cậu thất vọng rồi, tớ không cẩn thận đoạt giải thưởng hạng nhất." Âm thanh của tôi có chút run rẩy nói.

"Cái gì? Thiệt hay giả? A! ! ! !" Tôi nghe được trong điện thoại các cô nàng này lớn tiếng kêu sợ hãi.

"Ha ha! Các cậu chúc mừng tớ đi." Tôi rời xa điện thoại, vui vẻ khanh khách nở nụ cười.

"Trời ạ! Cô gái nhỏ, cậu quá tuyệt vời, trở về hầu hạ năm sao." Thiên Hi cướp lời.

"Trở về kí tên cho tớ, giữ lại về sau hữu dụng." Mạn Văn lớn tiếng nói, tôi bị các nàng chọc cười, đang cười không ngừng.

"Mạt Mạt, chúng tớ cao hứng thay cậu, chờ cậu trở về chúc mừng." Yen vẫn là bình tĩnh hơn so với các nàng.

"Ừm! Trở về tớ muốn ăn thịt, muốn ăn gạo cơm thơm ngát, thèm chết tớ rồi, những thứ kia không hợp khẩu vị của tớ." Tôi vui vẻ nói.

"Ha ha! Cậu cái tiểu thùng cơm này." Các nàng trăm miệng một lời cười nhạo tôi.

Cúp điện thoại xong, tôi gọi tiếp cho ba mẹ, và cả cô cô. Bọn họ vui mừng hết sức, mẹ nói chuyện có chút nói năng lộn xộn, ba ba tranh nói chuyện cùng tôi, nhưng bởi vì vấn đề thời gian, chỉ có thể ngắn ngủi tán gẫu vài câu liền cúp.

Buổi tối ngày thứ tư chính là biểu diễn tương đối nhẹ nhàng, ban ngày giáo sư dẫn chúng tôi đi dạo một ít khu phong cảnh, nhưng lòng tôi đã bay đi từ lâu, rất muốn mau mau trở về cùng các nàng, tôi mua rất nhiều đặc sản trở lại.

Buổi trưa ngày thứ năm chúng tôi thu thập xong bọc hành lý, mang theo tâm tình hớn hở ngồi xe đi sân bay, ở trên đường tôi gửi tin nhắn cho Yen, nàng chưa trả lời, đến sân bay tôi lại nhắn một tin vẫn chưa trả lời, trong lòng tôi có chút bất an, trực tiếp gọi điện thoại cho nàng, tắt máy rồi! Xảy ra chuyện gì? Hết pin à? Bình thường vào lúc này điện thoại di động của nàng đều là khởi động máy.

Còn có một giờ mới lên máy bay, trong thời gian này tôi không ngừng gọi điện thoại cho Yen, vẫn như cũ là tắt máy, dự cảm không tốt xông lên đầu, liền gọi điện thoại cho Tư Khiết.

"Các cậu đang làm gì thế? Bây giờ tớ chuẩn bị đi máy bay trở về." Tôi thử thăm dò hỏi, không dám nói thẳng tìm Yen.

"Mạt Mạt, chúng tớ đang. . ." Lúc Tư Khiết muốn nói tiếp bị một giọng nói ngăn cản rồi.

"Đừng nói!" Tôi nghe thấy hình như là giọng nói của Tiểu Đằng.

"Các cậu làm sao rồi hả ? Nói chuyện đi!" Tôi bắt đầu cuống lên, linh cảm rất bất an càng ngày càng mạnh.

"À. . . chúng tớ ở trường học đó, chờ cậu trở về ha." Tư Khiết lắp bắp nói.

"Xảy ra chuyện gì rồi hả ? Bảo Yen nghe điện thoại." Giọng nói của tôi đột nhiên trầm xuống.

"Yen. . . cậu ấy đi nhà vệ sinh, không rảnh." Tư Khiết thật không biết nói khoác.

"Tớ gọi điện thoại cho cậu ấy đều tắt máy, cậu ấy làm sao rồi hả? Các cậu nói nhanh một chút đi." Tôi sốt ruột kích động lớn tiếng nói.

"Thật sự không có chuyện, cậu trở lại hẵng nói có được không?" Tư Khiết bị tôi dọa sợ rồi.

"Không được! Nhất định là có chuyện, cậu nói mau." Tôi không buông tha, tim đập nhanh hơn.

"Được rồi, tớ nói. Hiện tại chúng tớ ở bệnh viện, sau gáy Yen đụng mạnh vào móc nối trên tường phòng đàn, chảy rất nhiều máu, bây giờ đang khâu lại." Tư Khiết rất nhanh nói ra một mạch.

"Cái gì?" Tôi nghe xong cảm thấy đại não thiếu dưỡng khí, con mắt mơ hồ nhìn sự vật phía trước.

"Mạt Mạt, em không sao chứ." Học trưởng thấy tôi đứng không vững, tiến lên đỡ tôi, sốt sắng hỏi, tôi lắc đầu nói không có chuyện gì.

"Mạt Mạt, cậu có đang nghe sao?" Tư Khiết ở trong điện thoại kêu.

"Tại sao lại như vậy? Không thể chính mình tự dưng đi đụng đến." Tôi lo lắng hỏi.

"Trương Khải đẩy cậu ấy, thậm chí té hỏng cả điện thoại di động rồi." Tư Khiết tức giận nói.

"Cái gì?" Tôi không thể tin được nói.

Giờ khắc này tôi thật muốn mình là Tôn Ngộ Không, lộn nhào một cái liền có thể trở về, gấp! Gấp! Gấp!

Editor: AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! Tên khốn Trương Khải *bùng cháy* ta chém chết ngươi *chém ngàn đao* dám đụng đến lão công của Mạt Mạt nhà ta, đáng chết vạn vạn lần!!!
Bình Luận (0)
Comment