Ở nhà bà ngoại chơi hơn một tuần lễ, ngày hôm nay phải đi về, lưu luyến nói lời từ biệt với các thân thích. Trên đường ngồi xe bus đường dài, luôn nhắn tin với Yen. Cậu mua nhầm số vé nên tôi không được ngồi cạnh mẹ, mẹ ngồi ở dãy bên kia cùng hàng với tôi.
"Con gái, không ngừng chơi điện thoại di động đang cười ngốc gì vậy? Có phải là yêu đương rồi không?" Mẹ đột nhiên dán người lại đây, mỉm cười nhỏ giọng hỏi tôi.
"Ây. . . nào có? Con đang cùng Yen tán gẫu mà thôi." Lời mẹ nói làm tôi sợ hãi, trong đầu nghĩ vài giây liền phủ nhận.
"Ồ? Thật sao? Ấp a ấp úng, trở về hỏi con sau." Gương mặt mẹ không tin, cười xấu xa ngồi thẳng thân thể, hai tay ôm cánh tay, nhắm mắt lại ngủ, lưu lại tôi lúng ta lúng túng nhìn mẹ, nếu như mẹ biết người mà con gái mẹ thích là một cô gái, làm sao cho phải? Tôi nghĩ nhất định sẽ tức điên đi.
Không muốn nghĩ quá nhiều, sau khi trò chuyện với Yen xong, cơn buồn ngủ kéo tới, đặt điện thoại di động cẩn thận, tựa ở ghế trên ghế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Xe vững vàng chạy trên đường, không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy thân xe bị đung đưa mạnh, đồng thời nghe thấy tiếng người trong xe kêu sợ hãi, sau khi tôi đột nhiên bị giật mình tỉnh giấc, bản năng nắm lấy tay vịn ghế trước, nhìn thấy xe buýt như một con thú hoang đã phát điên ra sức vung vẫy loạn phương hướng, tốc độ cực nhanh xông tới rào chắn bên cạnh đường cao tốc, bởi lực xung kích mạnh mẽ, xe thoáng cái lao ra khỏi rào chắn, phía dưới chính là sườn núi rất cao, trong nháy mắt đó tôi cảm giác Tử Thần tới tìm tôi, vậy mà trong đầu ngay lập tức nghĩ đến lại không phải ba mẹ của tôi, mà là --- nàng. Nét mặt của nàng tại trong khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi này giống như máy ghi hình không ngừng tiến nhanh vào trong đầu tôi, tôi hoảng sợ nhắm mắt lại cùng đợi một khắc đó tử vong đến, toàn bộ quá trình tôi không có phát ra bất kỳ tiếng kêu sợ hãi nào, đã sợ đến mức không phát ra được thanh âm nào rồi. Xe khách lăn lộn lao xuống sườn núi, thân thể của tôi bị quăng ra chỗ ngồi, đập mạnh lên vật cứng, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ tan xương nát thịt, xe bất chợt vang một tiếng thật lớn thì ngừng lại. . . .
Khi xe bất động đã lật đến chổng vó, tôi phát hiện ý thức của tôi còn rất tỉnh táo, tôi còn chưa có chết, bởi vì cảm giác thân thể đau, rất đau, nằm cong trên một nơi trống rỗng, lúc này tôi mới lớn tiếng liên tục gọi mẹ.
"Mẹ, mẹ, mẹ ở đâu?" Tôi nhịn đau ngồi dậy, khóc lóc hô, thời khắc này cực kỳ sợ hãi mẹ có chuyện.
"Mạt Mạt, mẹ ở đây, đừng sợ, đừng sợ." Mẹ ở phía trước gọi tôi, nghe thấy mẹ có thể trả lời tôi, trái tim lơ lửng của tôi đặt xuống, từ từ bò qua đi tìm mẹ. Người trong xe đều đang đau khổ rên rỉ, không biết có bao nhiêu người thương vong, tài xế gõ mở cửa trước, để chúng tôi bò ra ngoài, mọi người không có hoảng loạn mà chạy một mình, mà trợ giúp lẫn nhau, một vài người bị thương rất nặng bò không được, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, vị trí của chúng tôi gần cuối, chàng trai ngồi ở cạnh mẹ một mực che chở mẹ chậm rãi bò ra ngoài, mình tôi đi theo sau cùng, lúc sắp bò ra nhớ tới trong ba lô của tôi có quà mua cho Yen, không chút suy nghĩ liền xoay người lại tìm.
"Mạt Mạt, con muốn làm gì? Nguy hiểm! Xe chảy dầu rồi, nhanh nhanh đi ra, tiền tài vật ngoài thân, đừng cầm." Sau khi mẹ rời khỏi đây phát hiện tôi chưa đi ra, nhoài người về phía cửa xe lớn tiếng căng thẳng gọi tôi, tôi nghe thấy mấy người tài xế cũng đang kêu tôi mau mau đi ra ngoài, nhưng tôi không để ý tới, tiếp tục tìm kiếm, rất nhanh thì thấy được ba lô màu đen của tôi, mừng rỡ cầm lên nó, nhịn đau nhanh chóng bò hướng lối ra.
"Con muốn hù chết mẹ à? Vạn nhất xe muốn nổ tung mạng của con sẽ không còn rồi." Sau khi tôi bò ra, mẹ liền lên trước khóc lóc ôm tôi thật chặt oán giận nói.
"Xin lỗi! Con nên nghe lời mẹ, nhưng mà bây giờ khỏe mạnh, không sao rồi, mẹ đừng khóc." Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ khóc trước mặt tôi, tôi cũng khóc lên.
"Nhanh để mẹ nhìn xem con có bị thương chỗ nào không?" Mẹ rời đi thân thể của tôi, căng thẳng nói.
"Trời ơi! Trán của con chảy máu, đừng nhúc nhích, mẹ giúp con cầm máu trước." Mẹ phát hiện bên trán phải của tôi chảy máu, lập tức cởi ra khăn quàng cổ của mẹ giúp tôi khẩn cấp, tôi kiểm tra mẹ có bị thương không, may mà mẹ bình an vô sự, chỉ là bị kinh hãi.
"Ông trời đối với con rất ưu ái, chỉ khiến con chảy một tý máu, con còn tưởng rằng con không sống qua 20 tuổi rồi." Tôi an ủi mẹ, mẹ nghe xong nín khóc mỉm cười.
"Ừ, rất đau đi? May là không có gì đáng ngại, ông trời phù hộ, ông trời phù hộ!" Mẹ chắp tay trước ngực quay về bầu trời lẩm bẩm.
Xe cứu thương rất nhanh đã đến rồi, mẹ hỗ trợ cứu trị một ít hành khách thương nhẹ, lần này tai nạn xe cộ nguyên nhân là đang lúc xe chạy vững vàng, phía sau có hai chiếc xe ô tô siêu tốc đột nhiên đổi đường, khiến tài xế không kịp phanh xe tránh né, khi xe lăn lộn lao xuống sườn núi, bị một tảng đá lớn ở sườn núi ngăn lại mới không tạo thành nguy hại lớn hơn nữa.
Trái tim hoảng sợ thật lâu không thể bình phục, giờ khắc này tôi rất muốn nghe thấy tiếng nói của nàng, lấy điện thoại di động ra, tay run rẩy ấn phím gọi về nhanh.
"Alo! Cậu về đến nhà rồi hả ?" Yen vui vẻ hỏi tôi.
"Ừm! Mới vừa trở lại, tớ rất nhớ cậu." Mũi ê ẩm nói.
"Hả? Cậu làm sao vậy ? Giọng nghe thấy có chút run, không thoải mái sao?" Yen nghi ngờ hỏi tôi.
"Tớ ở bên ngoài, đi ra quên mặc thêm một cái áo khoác rồi." Tôi không muốn khiến nàng lo lắng.
"Chẳng trách ầm ĩ như vậy, vậy cậu nhanh đi về đi, đừng để bị lạnh." Yen quan tâm nói.
"Giờ liền trở về, cậu cũng phải thật chú ý phòng lạnh." Tôi nỗ lực khống chế âm thanh.
"Tớ rất nhớ cậu, rất nhớ!" Yen nhẹ giọng nói.
"Chẳng lẽ tớ không? Thời gian rất nhanh sẽ trôi qua, chờ tớ trở lại, cúp trước ha." Tuy rằng rất muốn nói thêm với nàng vài câu, nhưng hoàn cảnh này không có cách nào nói, không thể làm gì khác hơn là cúp máy rồi.
Sau khi ba ba nhận được điện thoại của mẹ, phóng xe chạy tới đón chúng tôi, địa điểm xảy ra sự cố chỉ cách nhà có mười mấy km, lúc ba ba nhìn thấy hai mẹ con tôi, chạy tới ôm chúng tôi thật chặt, trải qua lần này đại nạn không chết, không có gì quan trọng hơn so với người một nhà bình bình an an cùng nhau, nếu như không có ba mẹ và nàng, tôi không dám tưởng tượng cuộc sống của tôi phải làm thế nào mà trôi qua nổi. Từ đó về sau, tôi ngồi xe có mệt bao nhiêu cũng không dám ngủ, nghe thấy tài xế bấm còi sẽ phản xạ có điều kiện hoảng hốt ngẩng đầu nhìn phía trước, tôi suốt đời cũng không muốn học lái xe, nhưng ba ba vẫn không ngừng cổ vũ tôi phải khắc phục di chứng, sau này học xong cũng sẽ không thường lái, tình nguyện ngồi tàu điện ngầm và giao thông công cộng.
Về đến nhà đi bệnh viện kiểm tra, mới phát hiện xương ngực của tôi bị va nứt một khối. . . .