Tần Lục vẫn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn về sự bình thản của Yến Lạc, thì thân hình của cô đã động đậy và đi hướng về phía hắn.
"Tiểu Lạc, em đừng về! Dù bây giờ em quay về, thì hắn cũng sẽ không buông tha cho em đâu!"
Tiêu Vương lo lắng hô lên.
Yến Lạc không hề quay đầu lại, cô ấy đi thẳng về phía trước mặt của Tần Lục, trước khi hắn kịp phản ứng, thì cô đã đẩy hắn ra thật mạnh, tự mình xông về phía lan can tàu.
Bởi vì Tần Lục nói, nếu cô ấy chết, thì tất cả sự һàпһ һạ này mới có thể kết thúc.
Vậy thì cô sẽ cho hắn toại nguyện!
Dù sao, thì cô cũng đã mất hết tất cả rồi, có sống tiếp tục cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Nếu kết thúc như vậy, nói không chừng có thể khiến cho Tần Lục hối hận chốc lát.
Vậy thì, cũng thật xứng đáng rồi.
Động tác của Yến Lạc không hề có chút do dự và ngưng đọng nào, cô xông tới bên lề của bến tàu, nhảy ngay xuống nước.
Bùm
Một tiếng nước biển bắn tung tóe, những gợn sóng vùng vẫy không ngừng trên mặt biển.
Những người đứng trên bến tàu, ai ai cũng ngơ ngác một hồi.
Không ai ngờ được, Yến Lạc lại nhảy xuống biển tự sát một cách quyết liệt như vậy!
"Tiểu Lạc!" Tiêu Vương hét lớn một tiếng, chạy vọt về phía mặt biển.
Một bên chân của anh không được linh hoạt, nên tốc độ cũng không được nhanh, khi chạy chưa được nửa đường, thì kế bên anh bỗng xuất hiện một cơn gió, đó chính là Tần Lục vừa mới chạy vọt qua anh.
Bùm" Lại một tiếng vọng lại từ nước vang lên.
Không ngờ Tần Lục lại nhảy theo xuống biển.
Tần Tổng!" Những vệ sĩ áo đen trên bến.
tàu liền nhốn nháo hẳn lên, tất cả đều xông về phía biển.
Yến Lạc không biết bơi, bẩm sinh cô đã không có tế bào vận động, học bơi học hết nửa tháng vẫn không biết gì, nên cô mới bỏ cuộc.
Thân thể của cô đang chìm trong nước biển lạnh bằng, trong mũi và miệng của cô đều tràn ngập nước biển mặn chát, khiến cô không cách nào hít thở được, cô bị ngạt nước và ngất đi...Thật khó chịu.
Ngạt nước khiến phổi của cô khó chịu như bị nổ tung vậy, cái chết đang tiến đến gần, bản năng sinh tồn khiến cô bắt đầu vùng vẫy lung tung trong nước.
Trong lúc vô thức, đột nhiên có một cánh tay ôm lấy vòng eo của cô, đỡ lấy thân người và đem cô lên mặt nước.
Yến Lạc khổ sổ mở mắt trong nước, nhìn rõ người đang ở trước mặt mình, người đó không ngờ lại là Tần Lục.
Hắn cứu cô...Tại sao?
Để sau này có thể һàпһ һạ cô ư? Không, cô không muốn!
Yến Lạc vùng vẫy trong nước, liều mạng đẩy Tần Lục ra.
Cô không ngừng động đậy trong nước, khiến Tần Lục cũng không chịu được, lực cản trong nước quá lớn, hắn không thể kéo lên được một người đang gắng sức vùng vẫy, kết quả là hai người đang níu kéo lẫn nhau đó, cùng chìm sâu xuống nước.
Tần Lục nếu còn không buông tay, thì sẽ cùng bị ngạt nước.
Yến Lạc mở to mắt ra, nhìn vào Tần Lục đang ôm chặt lấy mình, cô vẫn không hiểu tại sao.
Việc һàпһ һạ cô lại quan trọng đến như vậy sao, khiến hắn dù bị cô ấy liên lụy đến chết, cũng không chịu buông tay ư?
Thân thể của hai người, càng ngày càng chìm sâu xuống biển.
Ý thức của Yến Lạc bắt đầu mơ hồ, bị ngạt thở khiến cô khó chịu sắp chết, khiến thân thể cô không còn chút sức lực nào để vùng vẫy nữa, dần dần cô nhắm mắt lại.
Trên môi cô, đột nhiên nóng lên, sau đó liền có một luồn không khí nóng bỏng, truyền thẳng vào miệng của cô, làm giảm sự khó chịu trong phổi của cô, cũng khiến thân thể mềm nhão ấy, lấy lại được một ít sức lực.
Đôi mắt đang chuẩn bị nhắm đi đó, cũng vì thế mà mở to ra được, cô vô cùng kinh.
ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt Tần Lục đang áp sát với mình.
Tại sao hắn lại đang cứu cô....