Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 11

Cô quay mặt ra cửa sổ, nước mắt không tiếng động tuôn trào, lặng lẽ đưa tay lau đi, nhưng vẫn có vài giọt rơi trên áo thun đen, làm ướt một mảng nhỏ.

Lương Mộ nghe thấy hơi thở của Trương Thần Tinh chậm lại, quay đầu thì thấy cô nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, áo thun đen bị ướt một chút. Mũi bị nghẹt, cô hít một cái. Trương Thần Tinh đang lén khóc.

Lương Mộ không lường trước được lần khóc này, phép lịch sự và lòng nhân từ khiến anh quay đầu đi, giả vờ như không biết gì cả.

Anh dừng xe, nói với cô: “Đợi tôi một chút, tôi đi vệ sinh.” Để không gian riêng tư cho cô, không muốn làm vỡ lớp vỏ cứng của cô, khiến sự hoảng sợ và tự trọng của cô không còn chỗ che giấu. Cũng không định hỏi tại sao cô lại khóc.

Trương Thần Tinh không biết tại sao mình lại khóc, bài hát đó cô đã nhiều năm không nghe, và cô cũng đã lâu không khóc. Cảm xúc bất chợt tràn về, phải mất một lúc lâu mới dịu lại.

Lương Mộ thật sự đi tìm nhà vệ sinh, tiện đường mua hai hộp sữa chua, lên xe cũng không nhìn Trương Thần Tinh, đưa sữa chua cho cô, “Khai vị.”

Trương Thần Tinh không đưa tay nhận, Lương Mộ dùng ống hút chọc thủng nắp giấy, đặt vào tay cô.

“Lát nữa em mời tôi ăn gì?” Lương Mộ khởi động xe, “Tôi thấy trong ngõ có tiệm mì, nghe nói mở nhiều năm rồi, lần trước định ăn.”

“Tôi không nói sẽ mời anh ăn.”

“Đem con bỏ chợ sao? Không phải chuyện em có thể làm. Quyết định là tiệm mì đó nhé!” Lương Mộ nhìn Trương Thần Tinh, cô vẫn hơi nghiêng người, không muốn nói nhiều, nên anh cũng im lặng. Đến khi họ đến đầu ngõ, Trương Thần Tinh đi mượn xe đẩy từ cửa hàng tạp hóa, hai người lại đẩy sách về tiệm sách. Tiêu Tử Bằng đã đến trước, đang trừng mắt với Chu Mạt.

Có vẻ họ không ưa nhau, đã xảy ra va chạm.

“Tôi nghĩ xe ô tô ít nhất có bốn bánh chứ? Sao lại chạy không bằng xe đạp hai bánh? Hai người làm gì vậy hả?” Tiêu Tử Bằng đuổi theo Lương Mộ hỏi.

“Tôi mắc tiểu, đi vệ sinh.”

“Còn trẻ mà thận yếu sao? Phải đi khám.” Lại chỉ vào mông mình, “Tôi cảm thấy mông bị bỏng một miếng da rồi, cậu an ủi tôi đi.”

Lương Mộ nhếch miệng, coi như cười, lại chỉ ra ngoài, “Giúp đến cùng, không thì tối nay cậu đói đấy!”

“Không được. Tôi mà đói, vợ tôi sẽ đau lòng.” Tiêu Tử Bằng kết hôn sớm, sợ vợ, khi cùng Lương Mộ khởi nghiệp đã vỗ ngực hứa với vợ sẽ ăn uống đầy đủ. Nói xong chạy ra giúp, vừa làm vừa hỏi Trương Thần Tinh: “Chủ tiệm, mời ăn gì vậy?”

“Mì.” Lương Mộ đáp ngay: “Cậu làm chút việc này chỉ được ăn một tô mì chay thôi.”

Chu Mạt ngồi bên cạnh cười một tiếng, “Anh cũng biết vậy sao?”

“Đừng cãi nhau nữa, đến giờ phải gửi ảnh bữa ăn cho vợ rồi.” Tiêu Tử Bằng thúc giục: “Đi, đi, đi.”

Trương Thần Tinh thấy anh ấy thật sự đói, liền đặt sách xuống dẫn họ đi ăn mì. Cô đi trước, Lương Mộ và Tiêu Tử Bằng theo sau. Tiêu Tử Bằng tò mò về Trương Thần Tinh, không khỏi nhìn lưng cô nhiều hơn. Áo thun, quần soóc, giày vải, đơn giản thoải mái. Anh ấy nhỏ giọng hỏi Lương Mộ: “Cậu không sợ cô ấy sao?”

“?”

“Trông cô ấy có vẻ khó chịu.”

“Sao vậy? Cô ấy nổi giận với cậu sao?”

“Không có.”

“Vậy cậu bị chứng hoang tưởng bị hại rồi?”

Tiêu Tử Bằng bĩu môi, vén rèm cùng Trương Thần Tinh vào quán mì. Đây là một quán mì cũ kỹ, đã mở cửa hàng chục năm. Từ khi Trương Thần Tinh có thể nhớ thì nó đã hoạt động. Chủ quán từ bà chuyển sang con trai của bà. Bàn ghế, đũa đều bằng gỗ, tô sứ trắng viền mẻ, các món gia vị xếp thành hai hàng, bên trên treo bảng gỗ ghi tên món ăn. Mì chay sáu đồng, mì thịt từ tám đồng đến mười đồng. Còn có món dưa chua kiểu Nam, hôm nay là dưa leo trộn.

“Các anh chọn đi.”

“Chưa từng đến đây, em gợi ý đi?” Lương Mộ nói với cô.

Trương Thần Tinh gật đầu, nói với chủ quán: “Một tô mì sườn, một tô mì thịt dê, một tô mì chay, một dĩa dưa chua, thêm thịt gấp đôi ạ.”

Chủ quán gật đầu, khi đang múc thịt thì tay run lên: “Ôi chao, nhiều quá rồi! Thôi! Con đừng gọi thịt thêm nữa!”

Lương Mộ đứng phía sau, nhìn chủ quán trước nồi nước dùng nóng hổi, cảm thấy ấm lòng.

Vũ trụ rộng lớn là thế, trên đời có biết bao nhiêu là người, đa số đều biết đích đến cuối cùng là cái chết, nhưng vẫn sẵn lòng làm người tốt trong khoảng thời gian hữu hạn này. Một người tốt sẵn lòng cảm thông cho người khác.

Trương Thần Tinh chỉ gật đầu cảm ơn, ngồi xuống ghế.

Quán mì không đông người, những cụ già uống rượu nhâm nhi đậu nấu hồi hương, nói chuyện bằng tiếng địa phương. Lương Mộ và Tiêu Tử Bằng chỉ hiểu được đại khái, đôi khi vẫn không hiểu nổi. Tiêu Tử Bằng không nhịn được hỏi Trương Thần Tinh: “Pào shà jù có nghĩa là gì?”

“Nóng muốn chết.” Trương Thần Tinh quay lại nhìn bà cụ đang nói chuyện kia, “Ý của bà là kêu ông uống canh từ từ thôi.”

“Vậy chúng ta cũng uống canh từ từ, đừng để bị nóng chết.” Tiêu Tử Bằng cố gắng tạo không khí, nhưng hai người kia rất đồng tình im lặng, khi mì lên chỉ tập trung ăn, không nói thêm câu nào.

Mì ở phố cổ đậm vị nước tương, nước dùng màu sẫm, ăn vào không quá mặn, có vị rất đặc biệt.

Tiêu Tử Bằng hỏi Trương Thần Tinh: “Cô ăn nhiều năm rồi phải không?”

“Từ nhỏ.”

“Không ngán sao?”

“Không.”

Rồi Trương Thần Tinh ngẩng đầu nhìn anh ấy, hỏi: “Anh ăn đủ no không?”

“Tôi khỏe mạnh…” Tiêu Tử Bằng chưa nói hết câu, Lương Mộ dưới bàn đá anh ấy một cái, anh ấy ngừng lại, “Nhưng tôi ăn ít. Nhờ quang hợp mà lớn được như thế này.”

Trương Thần Tinh hiếm khi cười nhếch miệng, quay lại nói với chú nấu mì: “Chú ơi, thêm hai tô nữa.” Cô không ăn nhiều, chi tiêu hàng ngày cũng ít, cũng không có nhiều mối quan hệ xã hội. Những lần mời khách kiểu này, đã mấy năm rồi không có. Nhưng Trương Thần Tinh có một nguyên tắc, đã mời khách thì phải để khách no.

Giống như khi cô mười hai tuổi ngồi ở cửa nhà hát Bắc Kinh ăn bánh hoa quế, bị Lương Mộ đi qua lấy một miếng, cô đưa luôn cả hộp, “Anh ăn đi, mẹ tôi sẽ làm thêm cho tôi, với lại tiệm ở chỗ bờ sông cũng làm ngon lắm.” Phải để người ta ăn no.

Lương Mộ vẫn còn nhớ bánh hoa quế màu nâu nhạt, hương vị của hoa quế rất ngọt ngào, anh không hề ngại mà ăn hết cả hộp.

“Cậu không định giảm cân hả?” Lương Mộ thấy Tiêu Tử Bằng ăn không nể nang gì, trêu.

Cuối cùng thì Tiêu Tử Bằng cũng hiểu ý của Lương Mộ, không để anh ấy ăn quá no, chỉ cho anh ấy ăn xong tô này là ngừng. Hiếm khi anh ấy không muốn tranh cãi với Lương Mộ, cả hai đặt đũa xuống gần như cùng lúc.

“Ăn no chưa?” Trương Thần Tinh hỏi họ.

“No rồi, no rồi.” Tiêu Tử Bằng cười với Lương Mộ như muốn được khen. Ba người ra khỏi quán mì, trên tường có một con chim sẻ đang nhảy, thấy người thì kêu “chíp”, khiến họ ngẩng đầu nhìn.

“Muốn đến bờ sông phải đi ngược lại đúng không?” Lương Mộ hỏi Trương Thần Tinh. Thành phố nhỏ này xây dựng ven sông, đầu ngõ là những căn nhà tầng, cuối ngõ là cầu nhỏ, nước chảy quanh khu. Thật ra thì anh biết, chỉ là kiếm chuyện để nói, coi như giúp tiêu hóa sau bữa ăn.

“Đúng vậy.”

“Vậy bọn tôi đi xem một chút.”

“Có cầu.”

“Gì cơ?” Lương Mộ hỏi lại, hơi nghiêng đầu về phía cô. Ánh nắng chiều chiếu lên mặt anh, hàng mi rất dài, ánh mắt trong trẻo và tập trung.

“Phía sau có một cây cầu rất đẹp, nếu anh thích chụp ảnh, thời gian này là tốt nhất để lấy cảnh.” Trương Thần Tinh giải thích: “Đi đi.”

Cô quay lưng bước đi, không nói thêm lời tạm biệt.

“Bạn cũ của cậu tính tình lạ quá.” Tiêu Tử Bằng nhìn bóng lưng Trương Thần Tinh, suy tư, “Cứ như đã trải qua đau khổ rất lớn vậy.”

Lương Mộ nói: “Có người, dù chỉ sống bình thường thôi cũng đã rất khó khăn rồi.” Anh có đôi mắt biết quan sát, người sửa sách ở tiệm sách trước kia không thấy nữa, người mẹ như tiên nữ của Trương Thần Tinh cũng không xuất hiện, gặp cô vài lần, trên người chỉ có mấy cái áo thun luân phiên mặc. Có nhiều chuyện không cần phải hỏi, những chi tiết nhỏ nhặt đã viết đầy câu trả lời.

Nên đến mì cô mời cũng không dám ăn no.

“Cô ấy rất vất vả, còn chúng ta thì chỉ còn cách phá sản một bước, vẫn đang giãy giụa.”

“Phá sản thì cứ phá sản đi!” Lương Mộ nói, bước vào ánh hoàng hôn.

Mẹ anh, Trình Dư Thu, không chỉ một lần hỏi anh, thành phố nhỏ đó có gì thu hút con? Anh nói là ánh hoàng hôn bên sông, bức tường trắng loang lổ đầy vết thời gian, con đường đá xanh trơn trượt luôn có rêu không thể tẩy sạch, vô số ngõ hẹp, cuối ngõ là hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước, con thuyền nhỏ lướt đi, như bức tranh thủy mặc, khiến người ta không nỡ rời xa chốn nhân gian đó.

Lương Mộ và Tiêu Tử Bằng đi dọc bờ sông, quả nhiên có cây cầu mà Trương Thần Tinh gọi là “đẹp”. Dưới cầu có một tiệm bánh, khi Lương Mộ đi qua thì ngửi thấy hương hoa quế. Đứng lại nhìn, bày ngoài cùng chính là bánh quế hoa vàng óng dẻo thơm. Tiêu Tử Bằng kêu đói, còn trách Lương Mộ thấy sắc quên bạn không cho mình ăn no. Lương Mộ mua vài miếng, tiện hỏi chủ tiệm: “Hôm nay bán hết rồi sao?”

“Nửa tiếng nữa sẽ có mẻ cuối, bánh mới ra lò là ngon nhất, nhưng phải xếp hàng.” Chủ tiệm đáp.

Lương Mộ gật đầu, đưa bánh quế hoa bọc giấy dầu cho Tiêu Tử Bằng, tiện lấy một miếng bỏ vào miệng, thơm ngọt mềm dẻo, như trở về thời niên thiếu, miếng đầu tiên giành từ tay Trương Thần Tinh. Hai người đi một lúc, Tiêu Tử Bằng than mệt, Lương Mộ nhìn đồng hồ, “Cậu về trước đi.”

“Cậu khỏe, cậu đi tiếp đi, tôi phải về ngủ bù đây.”

Lương Mộ chạy dọc theo con sông, quay lại tiệm bánh đó. Bánh quế hoa vừa mới ra lò được chủ tiệm đặt lên quầy, mềm mại nẩy lên một cái. Anh đứng sau vài cụ già, mua tám miếng bánh, nhờ chủ tiệm bỏ vào hộp trong suốt, cột nơ bằng dây gai, một tay giữ chặt hộp, dù đi nhanh nhưng tay vẫn vững, lướt qua các ngọn đèn dọc con sông, cuối cùng biến mất ở đầu ngõ.

Tiệm sách đã đóng cửa, qua cửa sổ anh thấy đèn ở sân sau vẫn sáng, bóng Trương Thần Tinh thoáng qua cửa sau rồi biến mất.

Chu Mạt lấy một cái thang từ sân nhà ông Mã, đặt dưới tường. Khi đang leo lên bậc thứ hai thì thấy Lương Mộ đứng trước cửa sổ của tiệm sách, cô ấy hét lên: “Anh làm gì đó?”

“Cô làm kẻ trộm hả?” Lương Mộ bước đến dưới thang, làm như muốn đá, Chu Mạt la lên: “Dừng lại! Anh ác vừa thôi!” Cô ấy xuống thang, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Lương Mộ giơ hộp bánh lên, mắt Chu Mạt sáng rỡ, “Tiệm dưới cầu phải không?”

“Ừ.”

Chu Mạt làm bộ muốn giành, Lương Mộ giơ tay lên cao, “Cô gọi Trương Thần Tinh ra đây.”

Chu Mạt vì hộp bánh quế hoa mà chịu khuất phục, trèo tường vào trong, kéo Trương Thần Tinh từ cửa chính của tiệm sách ra, còn mình thì nép sau cửa.

Lương Mộ đặt hộp bánh lên bậu cửa sổ, “Em từng nói, là của tiệm này phải không?”

“Ừ.”

“Vậy tặng em, chúc em hôm nay vui vẻ.”

Lương Mộ đút tay vào túi rời đi, Trương Thần Tinh cầm hộp bánh, nhìn thấy bánh quế hoa mềm mịn bên trong. Chu Mạt ghé mặt lại gần, cười khúc khích.

Bánh quế hoa rất ngon, sau khi mẹ rời đi, vào đêm thứ 3030, Trương Thần Tinh hiếm hoi mơ về tuổi thơ.
Bình Luận (0)
Comment