Sáu Ngàn Buổi Sớm Chiều - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 9

Lương Mộ ngồi mãi đến chạng vạng. Trong thời gian đó, bọn trẻ đến tiệm sách lấy bài kiểm tra, có đứa còn nhớ Lương Mộ. Chỉ vào anh, “Đây không phải chú ăn trộm mì khô của bọn em sao?”

“Ai thấy chú ăn chứ?” Lương Mộ nghiêm mặt dọa bọn trẻ, trông có vẻ khá là vô lại.

Chu Mạt phì cười, cuối cùng cũng hiểu cái tên Lương Mộ này đang ở đây ôm cây đợi thỏ. Hóa ra mì khô cũng là anh mua!

“Hôm đó bọn con vào thì chú chạy rồi, không phải chú thì là ai?” Bọn trẻ cũng không chịu thua, chuẩn bị tranh luận với Lương Mộ một phen.

Lương Mộ làm lơ, hỏi bọn trẻ: “Điểm kiểm tra thế nào?”

Hỏi đến điểm số, bọn trẻ im bặt, chớp chớp mắt nhìn ông chú này, không hiểu sao đột nhiên người này lại hỏi đến điểm số làm gì.

“Xếp thứ mấy trong lớp? Xếp thứ mấy trong khối?” Lương Mộ hỏi tiếp.

“Hè này có đăng ký lớp học thêm không?”

Những câu hỏi này rất khó chịu, có thể coi như là giết người không thấy máu, mấy đứa nhỏ co giò bỏ chạy.

Chu Mạt nói với ông Mã: “Thấy chưa ông Mã, người này ngay cả trẻ con cũng bắt nạt.” Ý ngoài lời là cũng sẽ bắt nạt Trương Thần Tinh.

Ông Mã xua tay, “Chuyện của người trẻ tuổi ông không quản. Trương Thần Tinh không ngốc.” Ông chắp tay sau lưng về nhà ăn cơm.

Cho đến khi mặt trời lặn, Chu Mạt bị mẹ gọi về ăn cơm, trước khi đi còn nói: “Mình sẽ quay lại ngay.” Rồi nhìn Lương Mộ, ý là: “Tôi để mắt đến anh đấy! Anh hãy ngoan ngoãn cho tôi!”

Trương Thần Tinh chuẩn bị đứng dậy đóng cửa tiễn khách, nhưng Lương Mộ như bị dính vào ghế không nhúc nhích. Hai người giằng co vài giây, ánh mắt Lương Mộ rơi vào ngón tay của Trương Thần Tinh đang dán băng cá nhân, đột nhiên nói: “Trương Thần Tinh, tôi cho em xem tôi quay được gì nhé?”

Đã từng có một lần, hai đoàn hợp xướng gặp nhau ở Thâm Quyến, Lương Mộ cầm một chiếc máy quay nhỏ, từ phía sau đuổi theo Trương Thần Tinh, “Trương Thần Tinh! Cho em xem tôi quay được gì này!”

Lúc đó Lương Mộ vừa mới bắt đầu hành trình quay chụp của mình, anh quay rất nhiều cảnh đường phố Bắc Kinh. Ông cụ đạp xe ba bánh chở cháu đi dạo trong ngõ, lá đỏ rực rỡ của Hương Sơn, chợ sách Địa Đàn tấp nập người qua lại, còn có cảnh các bạn nhỏ trong đoàn hợp xướng chơi đùa trước giờ tập luyện.

Lương Mộ mười ba tuổi và Trương Thần Tinh mười một tuổi ngồi trên bậc thềm ngoài hội trường, xem những thước phim đó rất lâu.

“Em thấy tôi quay có đẹp không?” Lương Mộ nhỏ hỏi Trương Thần Tinh nhỏ.

Trương Thần Tinh nhỏ gật đầu như gà mổ thóc, “Đẹp lắm! Thú vị lắm! Tôi cũng muốn cái chong chóng đó!”

“Vậy tôi sẽ gửi đến đoàn cho em!” Lương Mộ hứa, rồi nói với Trương Thần Tinh về ước mơ của mình, ánh mắt sáng ngời, “Sau này tôi muốn làm đạo diễn.”

“Đạo diễn?”

“Đúng vậy. Đạo diễn.” Khi nói về ước mơ, mắt anh lấp lánh ánh nước, khiến người khác vô cùng cảm động.

Trương Thần Tinh hiếm khi gật đầu, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh anh.

Lương Mộ mở máy tính, tiếng khởi động lớn đến mức như xé toang không gian yên tĩnh của buổi hoàng hôn. Lương Mộ cho Trương Thần Tinh xem một đoạn cắt thô về nhân vật đầu tiên, dự án này được gọi là “Một ngày ở thành phố nổi”. Nhân vật chính có một quán nướng chỉ mở cửa vào ban đêm. Mỗi chiều ba giờ, hai vợ chồng mới thức dậy. Một người đi chợ lấy thịt và rau, một người chuẩn bị dụng cụ và bếp núc để mở quán. Đêm buông xuống, ghế thấp được bày ra, bếp nướng bắt đầu toả khói. Quán nướng nhộn nhịp nhất vào lúc nửa đêm, nơi đó có những cảnh khóc, cười và náo nhiệt của đời người.

“Chỉ là một vài câu chuyện đời thường thôi. Có người kinh doanh một cửa hàng nhỏ, có người buộc phải tha hương, có người đang theo đuổi lý tưởng, có người đang trải qua gian nan. Tôi tạm thời định nghĩa những điều này là trạng thái thường nhật của cuộc sống.” Lương Mộ nghiêm túc nhìn Trương Thần Tinh, “Không biết em có nhớ không, sau này tôi rời đoàn hợp xướng thiếu nhi, đi vào đoàn hợp xướng thiếu niên. Video của cuộc thi năm đó chính là do tôi quay, thầy Phương chắc đã gửi đĩa CD cho cô Chu.”

“Tôi có xem qua một lần.” Trương Thần Tinh nói. Cô Chu xem những phim tài liệu đó như bảo bối, sau này cắt những đoạn đẹp in thành ảnh, làm thành sổ giới thiệu của đoàn hợp xướng Phồn Tinh. Hai năm trước Trương Thần Tinh có đến gần đoàn hợp xướng giao sách, tình cờ gặp được cô Chu, bị cô ấy kéo vào đoàn hợp xướng, nhét cho một cuốn.

Cảm giác đó rất lạ, Trương Thần Tinh nhìn thấy mình khi còn nhỏ trong cuốn sổ giới thiệu của đoàn, mặc bộ váy mẹ may, ngây ngô bồng bột.

“Đó là tác phẩm đầu tiên được coi là tác phẩm thực sự của tôi.”

“Quay rất đẹp.”

“Cảm ơn.”

Đột nhiên không biết nói gì thêm, người ngồi trước Lương Mộ đã không còn là “người bạn phương xa” như trước nữa. Giờ đây, Trương Thần Tinh trầm mặc, ít nói, Lương Mộ không biết cô đã trải qua những gì trong những năm qua, tại sao cuộc sống lại khiến cô khoác lên mình một lớp áo giáp nặng nề như vậy.

Trương Thần Tinh không giỏi trò chuyện, chỉ nói vài câu rồi im lặng, ngồi đó cúi đầu nhìn đôi tay mình, mím môi không nói gì.

“Mưa rồi.” Lương Mộ nói: “Có phải nên đóng cửa rồi không?”

“Ừ.”

“Để tôi giúp.”

“Không cần đâu, cảm ơn anh.”

Khi Lương Mộ rời đi, anh để lại tấm đánh dấu sách dưới cuốn “Tiếng cười và sự lãng quên”, rồi bước vào mưa. Chu Mạt mang theo hộp cơm nhìn theo bóng lưng anh rời đi, đưa hộp cơm qua cửa sổ, “Cậu ăn trước đi, mình ra đầu ngõ mua đường phèn cho mẹ, mẹ mình muốn nấu nước lê.” Nói xong, cô ấy đóng cửa sổ lại rồi rời đi.

“Lương Mộ.” Cô ấy chạy nhanh đuổi theo Lương Mộ, chạy đến trước mặt anh, thở hổn hển.

Lương Mộ đút tay vào túi nhìn cô ấy, “Chuyện gì vậy? Chủ Nhật.” “Chu Mạt” có nghĩa là cuối tuần, tương đương với ngày chủ nhật, nên Lương Mộ đặt cho cô ấy biệt danh này, biểu cảm vẫn giữ sự nghiêm túc.

Người này thật đáng ghét.

Chu Mạt giận dữ nhìn anh, “Anh tìm Trương Thần Tinh rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Trương Thần Tinh không nói với cô sao?” Lương Mộ cong môi cười, tuy cười nhưng không thật, “Cô ấy không nói với cô nghĩa là không muốn cô biết, vậy tôi cũng không thể nói cho cô.”

“Đừng chia rẽ tình cảm của chúng tôi.” Chu Mạt thật sự giận, sắp nổi cáu.

Lương Mộ lại cười, “Thật sự không có chuyện gì, chúng tôi nhiều năm không gặp, tình cờ gặp lại thôi.”

“Không có chuyện gì khác?”

“Chẳng hạn như?”

“Chẳng hạn như anh từng thầm yêu Trương Thần Tinh, bây giờ…”

“Cô nghĩ nhiều quá rồi. Đừng lo.” Lương Mộ quay đầu rời đi. Anh không hiểu tại sao nhiều người cứ luôn quy kết những cuộc gặp gỡ giữa nam và nữ là “có chuyện gì đó”, trong khi cảm xúc của con người rất phong phú, không chỉ đơn thuần là tình yêu. Dù anh từng có gì với Trương Thần Tinh trong quá khứ, nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi? Còn gì để lại chứ?

Đáng lẽ Chu Mạt nên yên tâm, nhưng lòng lại cảm thấy không thoải mái, ý gì mà nói mình nghĩ nhiều? Trương Thần Tinh của chúng tôi thì sao? Nhìn cái dáng vẻ đó thấy mà tức! Trở về hiệu sách, cô ấy phàn nàn với Trương Thần Tinh: “Mình nói cho cậu nghe này Trương Thần Tinh, Lương Mộ người này chắc chắn không phải người tốt. Bất kể anh ta tỏ ra mình là người quân tử như thế nào trước mặt cậu, việc đặt biệt danh cho người khác thật sự rất vô duyên. Tóm lại, anh ta chắc chắn không bình thường giống như lúc trong hiệu sách…”

“Và nữa, anh ta…” Chu Mạt định kể lại chuyện Lương Mộ nói rằng mình không có ý gì với Trương Thần Tinh, nhưng lại ngưng lại, hừ! Trương Thần Tinh còn không thích anh ta nữa là!

“Tóm lại, mình không quan tâm hai người quen biết nhau thế nào, đã gặp mấy lần, dù sao người này không đơn giản. Anh ta quay phim tài liệu, anh ta có thể đơn giản sao? Đó cũng tính là một chân bước vào showbiz rồi!”

Trương Thần Tinh yên lặng ăn cơm, khi Chu Mạt càng nói càng giận, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Lương Mộ chẳng là cái thá gì cả, cậu đừng giận nữa.”

Chu Mạt nghe vậy thì cười, “Mình thích nghe cậu chửi người khác, chửi thêm vài câu nữa đi! Anh ta gọi mình là Chủ Nhật, thật đáng ghét!”

“Anh ta gọi cậu là Chủ Nhật khi nào?”

Chu Mạt im bặt, không thể thừa nhận rằng mình đã chặn người ta để đấu khẩu, kết quả bị thua.

“Mình không quan tâm, cậu chửi thêm vài câu nữa cho mình nghe đi.”

“Không chửi được.” Dù Trương Thần Tinh trông có vẻ mạnh mẽ và gan góc, nhưng cô thật sự không giỏi chửi bậy. Những lời nặng nhất cô có thể nói chỉ là “chẳng là cái thá gì”. Trong lòng cô, “chẳng là cái thá gì” đã là lời chửi nặng nhất. Nếu ba mà nghe thấy cô nói vậy, ông sẽ phạt cô đứng.

Chu Mạt biết Trương Thần Tinh đang an ủi mình, trong lòng cô, Lương Mộ không phải chẳng là cái thá gì, chỉ những kẻ đã khiến cô sống không bằng chết mới chẳng là cái thá gì. Chu Mạt mang đường phèn và hộp cơm rời đi, Trương Thần Tinh đóng cửa rồi dọn dẹp tiệm sách.

Cô cầm cuốn sách của Lương Mộ lên, thấy bên dưới sách có một tấm đánh dấu sách.

Một tấm đánh dấu sách làm từ lá cây, với dòng chữ viết bay bổng: Trương Thần Tinh, cuối tuần vui vẻ.

Bao nhiêu năm đã trôi qua, Lương Mộ vẫn như xưa, nhận định ai là ai, dù người đó ở xa ngàn dặm, anh cũng vượt qua mọi khó khăn để đến bên họ, mỉm cười và nói lời chào: Bạn tôi ơi, chào bạn.

Nhưng Lương Mộ cũng mang một chút toan tính.

Lý tưởng và cảm hứng khởi phát đều bắt nguồn từ tiệm sách này, như thể có điều gì đó trong bóng tối dẫn dắt anh, xuyên qua hầm thời gian, cuối cùng kết nối mọi thứ lại với nhau, khiến anh không ngừng nảy sinh mong muốn khám phá.

Anh thật sự muốn quay phim về Trương Thần Tinh.

Ra khỏi tiệm sách, không muốn trở về studio, anh tùy tiện ngồi xuống một chỗ trên đường. Điện thoại liên tục đổ chuông, là công việc không thể tránh khỏi, còn Tiêu Tử Bằng thì gửi một tấm ảnh, hỏi anh: “Thế nào? Đẹp không?”

“Muốn làm quen không?”

“Không muốn.”

“Trên con đường theo đuổi lý tưởng, thỉnh thoảng cũng phải theo đuổi tình yêu chứ.”

“Cắt xong chưa?”

“Chưa.”

“Vậy sao rảnh rỗi quá vậy?”

Khách hàng hiện tại vô cùng khó tính, rõ là rất men nhưng tính cách thì quá đáng lo ngại, chỉ được cái là giàu. Trên tay đeo một chiếc đồng hồ kim cương, khi nói chuyện thì dùng lỗ mũi để nhìn người, đích thị là một tên nhà giàu mới nổi.

Bản thảo đầu tiên, anh khách này không hài lòng vì nhìn mình trong hình bị mập. Lương Mộ nhàn nhạt nói: “Nên giữ nguyên bộ mặt thật của mình, nếu không sau này con cháu nhìn sẽ nhận không ra.” Ý ngoài lời là: Anh vốn dĩ đã mập rồi. Tiêu Tử Bằng thấy thót cả tim, phải nói hết lời khéo léo khách hàng mới đồng ý không tranh cãi với Lương Mộ nữa.

Bản thảo thứ hai, khách lại không hài lòng vì nhìn mình từ phía sau quá cứng nhắc. Lương Mộ nhìn mãi mà cũng không hiểu nổi cái sự “cứng nhắc” đó nhìn làm sao mà ra được.

Bạn gái của Tiêu Tử Bằng ngồi cạnh lướt điện thoại, nghe anh nói vậy, quay sang nhìn Lương Mộ rồi bĩu môi, tỏ vẻ thông cảm. Lương Mộ cũng bĩu môi lại, ý là cô nên thông cảm cho chính mình đi.

“Ngày mai cậu tránh mặt đi, tôi sợ cậu và khách hàng đánh nhau.” Tiêu Tử Bằng cầu xin Lương Mộ tránh mặt, đừng gây thêm rắc rối nữa. Với khách hàng xa xỉ như thế này, họ trả tiền thì phải theo ý họ, đừng nói là không hài lòng vì cái lưng cứng nhắc, ngay cả khuôn mặt không ưa nhìn, studio cũng có thể chỉnh sửa một chút.

Tiêu Tử Bằng có chút “người nghèo chí ngắn”, không giống như Lương Mộ, “nghèo mà hung hăng”. Đối với thái độ không khách khí khi đối đãi với người khác này, phản ứng của anh hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng, có lúc giống người, có lúc giống ác thần.

“Chúng ta mở studio kiếm tiền không dễ, những bực tức phải chịu đựng được thì nên chịu đựng.” Tiêu Tử Bằng luôn khuyên anh như vậy.

Lương Mộ hừ một tiếng, lần sau vẫn tùy tâm trạng mà làm.

Lương Mộ ngồi trên ghế dài, ngồi mãi đến tận khuya.

Phố cổ yên tĩnh trở lại, thỉnh thoảng có vài con chó hoang đi ngang, lục lọi thức ăn bên đường. Lúc muộn hơn, anh thấy có một người bước ra từ đầu ngõ.

Vẫn là chiếc áo thun ấy, cùng với chiếc quần jean cũ, tóc ngắn bị gió thổi tung, tai đeo tai nghe.

Cô đi nhanh dọc theo đường phố, trong cơ thể như đang kìm chế một con thú hoang, chỉ có cách này mới thể làm cho nó yên tĩnh.

Lương Mộ đứng dậy đi theo, gọi một tiếng nhưng cô không nghe thấy, anh đành đi theo sau, thấy cô đi mãi trên con đường hẹp. Có những khoảnh khắc, Lương Mộ lo cô sẽ va vào những chiếc xe thỉnh thoảng đi ngang, nhưng cô lại dừng lại, thẫn thờ một lúc rồi tiếp tục đi.

Lương Mộ luôn theo sát Trương Thần Tinh, ánh mắt rơi trên đôi vai gầy guộc của cô, cố gắng hiểu câu chuyện của cô từ phía sau, như đọc một cuốn sách, từ đầu đến cuối, không sót một chữ, thậm chí cả dấu chấm câu cũng thuộc lòng.

Đêm Cổ Thành như được rửa sạch, người đi trong đó dần bị sương đêm làm ướt. Lương Mộ thậm chí còn cảm thấy tóc và trán mình ướt đẫm, còn bóng lưng cô đơn của Trương Thần Tinh lại phủ thêm một lớp sương.

Lương Mộ luôn theo cô, không biết đã đi được bao lâu, Trương Thần Tinh đột nhiên quay đầu lại, Lương Mộ không kịp né tránh, chỉ đành đứng đó.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt họ giao nhau. Trương Thần Tinh dường như bối rối, hoặc muốn nói gì đó. Cuối cùng cô cau mày, đi ngược lại.

Khi đi ngang qua Lương Mộ, cô không nói lời nào, nhưng bước chân chậm lại.

Hoặc có lẽ là không, “chậm” là Lương Mộ tự nghĩ như vậy mà thôi. Anh lặng lẽ theo cô, nghe thấy hơi thở gấp gáp vì đi bộ của cô.

Thật ra trong tai nghe của cô hoàn toàn im lặng.

Cô không nghe bài hát nào cả.

Trương Thần Tinh lại đi theo con đường cũ, đi rất lâu, từ đêm khuya đến sáng sớm, đội sao đội trăng. Con đường này cô quá quen thuộc, từng ngọn cỏ, cái cây bên đường đều trong lòng cô, thậm chí những con chó hoang đi tìm ăn cũng nhớ cô, biết đi theo cô về tiệm sách, cô sẽ lấy xúc xích ra cho chúng ăn.

Cảnh tượng này rất kỳ lạ, mấy con chó hoang kia đi theo hai người, không ai lên tiếng, đi thẳng về tiệm sách. Trương Thần Tinh mở khóa cửa, tiếng mở khóa đồng nghe rất bắt tai. Trương Thần Tinh lấy từ trong tiệm ra hai cái thau nhựa nhỏ, ngồi xuống bẻ xúc xích cho chó ăn.

Lương Mộ ngồi xổm bên cạnh cô cùng xem chó ăn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt đầy lo lắng.

“Muộn thế này em ra ngoài làm gì?”

“Đi bộ.”

“Muộn thế này mà đi bộ? Đi nửa đêm?” Lương Mộ có chút không vui mà chính anh cũng không nhận ra, hành vi này quá nguy hiểm.

“Ban đêm ít người.”

Trương Thần Tinh mở nắp chai nước đổ nước vào thau nhỏ, chó lại cúi đầu uống ừng ực. Cuối cùng cô nhìn Lương Mộ, “Anh không về nhà mà theo tôi làm gì?”

“Sợ em gặp chuyện.” Lương Mộ thẳng thắn, “Trên đường không một bóng người, thỉnh thoảng có vài người say, nếu những kẻ đó kéo em vào hẻm nhỏ thì không ai cứu được đâu. Sau này đừng như vậy nữa, thật sự đó.”

“Thân thể, tóc da là nhận từ cha mẹ.”

Trương Thần Tinh ôm đầu gối nhìn anh, nhìn rất lâu, trong ánh mắt có thứ gì đó Lương Mộ không nói rõ được.

“Tám năm qua, tôi đã sống như vậy.” Giọng Trương Thần Tinh như dòng suối nhỏ, rất nhẹ.

Ý ngoài lời là: Tám năm qua tôi không gặp chuyện gì, giờ mới gặp chuyện sao? Anh có chút nhiều chuyện rồi đó. Lương Mộ hiểu ra.

“Anh đừng lo, tôi không gặp chuyện đâu.”

“Trời sáng rồi, anh về đi.”

Cô đi vào tiệm sách khóa cửa lại, quay đầu nhìn Lương Mộ đứng trong sương mù.

Vừa mơ hồ mà cũng lại rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment