Trần Y Tuyết trả lời với giọng không hài lòng: "Sư phụ chẳng những cứu mạng con mà còn giúp nhà họ Trần mình lấy lại tôn nghiêm đó!"
"Bố làm cái gì thế!"
Trần Gia Minh lạnh giọng quát: "Làm càn!"
Ơ?
Trần Y Tuyết ngây ngẩn cả người.
Ông ấy nghiêm mặt khiển trách: "Tiểu Tuyết, sao con hư thế hả! Giờ còn dám lừa bố?"
"Con có biết mình bị lừa rồi không!"
Trần Y Tuyết sững sờ.
Ánh mắt Trương Minh Vũ đầy bất đắc dĩ.
Có vẻ sẽ không suôn sẻ như anh nghĩ rồi.
Trần Y Tuyết ngập ngừng hỏi: "Con... sao con lừa bố được? Con bị người ta bắt nạt đó! Sư phụ đã cứu con đó bố!"
Trần Gia Minh híp mắt.
Mặc dù ông ấy không biết rốt cuộc là chuyện gì nhưng thấy rõ ràng đây là một âm mưu!
Trần Gia Minh lạnh lùng hỏi: "Cho hỏi cậu là công ty vận chuyển nào?"
"Công ty vận chuyển nào tại Hoa Châu tôi cũng từng làm việc cùng nên biết mặt họ cả rồi".
"Tại sao tôi chưa thấy cậu lần nào?"
Câu vừa dứt, Trần Y Tuyết cũng sững sờ.
Cô ấy chưa từng nghĩ đến vấn đề này...
Trương Minh Vũ nhướng mày, mỉm cười trả lời: "Tôi là... ông chủ của công ty vận chuyển Thiên Minh".
Nhưng anh vừa nói xong thì Trần Gia Minh quát lớn: "Bịp bợm!"
Hả?
Trần Y Tuyết vừa nghe thấy lời này thì ngây ngẩn cả người.
Trương Minh Vũ càng thấy bất đắc dĩ hơn.
Trần Y Tuyết vội vàng ngăn cản: "Bố! Sao bố nói vậy với sư phụ con chứ!"
Trần Gia Minh nói với giọng lạnh như băng: "Tiểu Tuyết, con bị lừa rồi!"
"Bố quen sếp Đỗ ông chủ công ty vận chuyển Thiên Minh mà!"
Ơ?
Trần Y Tuyết ngây ra.
Cô ấy bị lừa thật ư?
Trương Minh Vũ chẳng biết nói gì: "Cái đó... chủ tịch Trần nhỉ, tôi không lừa ông đâu".
Trần Gia Minh giận dữ gầm lên: "Thằng nhãi kia! Tôi không cần biết mục đích của cậu là gì, nhưng tôi
khuyên cậu tốt nhất đừng có trục lợi từ con gái tôi!"