Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ xa xôi hơn, anh bỗng cảm nhận được một lực mạnh kinh người vừa tác động lên phần eo mình.
"A!"
Trương Minh Vũ hô lên kinh sợ.
Thân thể anh rơi vào trạng thái không trọng lực, ngã xuống đệm giường mềm mại.
Khi anh định thần nhìn lại mới phát hiện Hàn Quân Ngưng đã đứng ở vị trí mình vừa đứng từ bao giờ.
Tốc...
Tốc độ cỡ nào thế này?
Trương Minh Vũ trân trối nhìn không dời mắt.
Chỉ giây lát sau, anh liền thấy trên không trung có một chiếc áo khoác da màu đen bay lên...
Tiếp theo đó, Hàn Quân Ngưng đã chui tọt vào trong chăn.
Một loạt động tác được thực hiện trôi chảy lưu loát cực kì.
Trương Minh Vũ nhìn mà choáng váng.
Khi anh ngẩng đầu lần nữa, gương mặt xinh đẹp của Hàn Quân Ngưng đã kề sát trong gang tấc.
Tô Mang tức giận trừng mắt nhìn, sau đó cũng nhanh nhẹn chui vào trong chăn.
Hai người kẹp chặt Trương Minh Vũ vào giữa.
Hàn Quân Ngưng bất mãn lầm bầm: "Không được, mình phải mau chóng bù lại thời gian ngủ với em trai mới được".
"Không thể để mấy chị vượt mặt mình được".
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật liên hồi.
Chết mất thôi...
Hàn Quân Ngưng vừa nói vừa ra sức áp sát người Trương Minh Vũ.
Bên kia, Tô Mang cũng chen sát lại.
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Thật là quá khổ!
Nhưng... anh vẫn không dám phản đối nửa lời.
Hàn Quân Ngưng... chiêu nhéo tai ấy...
Căn phòng từ từ yên tĩnh lại.
Hai cô gái nhắm mắt, sắc mặt hết sức thoải mái dễ chịu.
Duy chỉ có Trương Minh Vũ vẫn trợn trừng mắt như chuông đồng.
Haiz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở
dài một tiếng.