Người thanh niên cầm đầu hống hách nói lớn.
Những vị khách tại đây đều hoảng hồn.
Trương Minh Vũ nhíu mày, vô cùng tức giận.
Lại thiếu gia nhà nào nữa đây?
Lâm Kiều Hân dẫn hai cô gái đi ra, cả ba đều hơi nhíu mày.
Phục vụ áy náy từ chối: "Xin lỗi ạ, chúng tôi không được tự ý đổi chỗ khách trong phòng Vip, xin vui lòng..."
Chát!
Phục vụ bị tát vào mặt một cú thật mạnh!
Thanh niên sẵng giọng quát: "Mày là cái thá gì! Gọi chủ bọn mày ra đây cho tao!"
Xấc xược hết nói nổi!
Đám thanh niên cả nam lẫn nữ sau lưng hắn đều nở nụ cười khinh miệt.
Phục vụ sợ hãi tránh qua một bên.
Những người phục vụ xung quanh đều thảng thốt.
Ai nấy cũng hoảng sợ.
Trương Minh Vũ híp mắt.
Trần Y Tuyết bỗng ngạc nhiên nói: "Chị Thất Thất, đó là... Lư Kiệt mà?"
Hàn Thất Thất ngẩn người.
Cô ta nhìn kỹ lại thì kinh ngạc trả lời: "Là anh ta thật này".
Lư Kiệt?
Trương Minh Vũ suy ngẫm một lúc mới nhớ ra.
Công tử tập đoàn Thiên Vũ đấy sao?
Sao lại tình cờ thế này?
Hàn Thất Thất ngán ngẩm nói: "Anh nhìn kìa, vênh váo thấy sợ luôn".
Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.
Đúng là vênh váo không ai bằng.
Giờ phút này, anh chẳng còn tí suy nghĩ gì muốn hợp tác với gã ta nữa.
Lư Kiệt lại nói oang oang: "Cho mày cơ hội cuối cùng, gọi chủ bọn mày ra đây!"
Chịu hết nổi rồi!
Trương Minh Vũ sải chân đi qua.
Nếu là trước đây thì có thể anh sẽ muốn làm dịu bầu không khí cho vừa lòng đôi bên.
Nhưng giờ anh không còn hứng thú gì nữa.
Ánh mắt Trần Y Tuyết đầy hào hứng.
Sắp sửa đánh nhau rồi ư?
Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, chẳng hiểu sao cô thấy lo quá.
Trương Minh Vũ lạnh
lùng lên tiếng: "Tôi là chủ khách sạn đây, anh tìm tôi có chuyện gì?"